Vũ Vương

Chương 551: Một Đường Đuổi Giết (Thượng)




Làm sao có thể?

Ở bên trong hắc ám hư vô, tám vị cường giả của Kiếm Thần tông còn lại trợn mắt há hốc mồm, ở dưới phong tỏa của Thập Phương Di Thiên đại trận, Mộ Hàn lần đầu tiên đánh chết đối thủ còn có thể nói là vận khí, nhưng mà lần thứ hai cũng đánh chết thành công, đây há lại hai chữ vận khí là có thể giải thích được?

- A! A!

Liền trong sát na bọn hắn sững sờ thất thần, hai tiếng kêu thảm thiết cơ hồ đồng thời vang lên.

Năm kiện siêu phẩm đạo khí cùng chín đạo lôi xà của Mộ Hàn ở cùng một thời khắc từ hai phương hướng chui ra khỏi hai cái khe hở, hai vị cường giả của Kiếm Thần tông ở bên ngoài mặc dù đã có chuẩn bị nhưng công kích của Mộ Hàn tới quá mức nhanh chóng, nhanh đến bọn họ thậm chí còn không kịp làm ra bất kỳ phản ứng nào đã bị trọng thương.

- Người thứ chín! Người thứ mười!

Mộ Hàn cuồng tiếu, thanh âm như hồng chung đại lữ.

Tiếng kêu thảm thiết của đồng bạn cùng tiếng cuồng tiếu của Mộ Hàn nhất thời đem mọi người giật mình tainhrlaij.

- Giết hắn đi!

Lộc trưởng lão con mắt tê liệt, trong miệng bộc phát ra tiếng rống giận kinh thiên, song chưởng như cối xay đột nhiên đặt ở trên hắc võng. Trong chốc lát đã hao tổn bốn người, hơ nữa đang là lúc thi triển Thập Phương Di Thiên đại trận, điều này khiến cho Lộc trưởng lão tức giận tới cực điểm, vừa ra tay liền là thạch phá kinh thiên.

- Hô!

Trong khoảnh khắc ahi cái chưởng ấn khổng lồ liền xuyên thấu hắc võng, hung hăng phách về phía Mộ Hàn. Năm tên cường giả Kiếm Thần tông khác cơ hồ đồng thời thi triển ra thủ đoạn mạnh nhất của mình, lực đạo mạnh mẽ vô cùng lấy xu thế bài sơn đảo hải tràn vào trong lưới, tựa như muốn đem Mộ Hàn oanh thành phấn vụn.

- Oanh!

Tiếng bạo minh kịch liệt khuấy động ra, nhưng thân thể của Mộ Hàn lại là lù lù bất động. Ở Lôi Thần hộ thể ngạnh sinh sinh kháng trụ công kích đồng thời của sáu tên Vạn Lưu thất trọng cường giả. Mộ Hàn đã đem hai gã tu sĩ Kiếm Thần tông mới vừa bị trọng thương lần lượt bắt vào trong lưới.

Thấy Mộ Hàn không hư hao chút nào, sắc mặt của sáu người đột biến!

- Khốn kiếp! Mộ Hàn, ngươi có thể chống đỡ được một lần, ta liền không tin ngươi có thể chống đỡ được hai lần! Tiếp tục công kích!

Lộc trưởng lão ánh mắt hung ác, sắc mặt âm lãnh, song chưởng lần nữa đặt ở trên hắc võng, lực đạo bàng bạc tựa như sóng lớn vỡ đê, hạo hạo đãng đãng lao vào.

- A! Thân thể của ta...

Nhưng ngay sau đó tiếng kêu thê thảm lần nữa ở trong hắc ám hư vô quanh quẩn mà ra, lại là thân thể của một gã cường giả Kiếm Thần tông vỡ thành huyết vụ, còn sót lại một cái đầu đang không ngừng rỉ máu bị lôi xà của Mộ Hàn gắt gao cuốn lấy chui vào khe ở giữa hắc võng, sau đó liền cực kỳ nhanh chóng kéo vào.

- Mười một người!

Mộ Hàn mặt mày hớn hở.

Thập Phương Di Thiên đại trận kia vốn là lợi khí của cường giả Kiếm Thần tông dùng để vây khốn, đánh chết Mộ Hàn, nhưng mà sau khi vây khốn Mộ Hàn, đại trận này ngược lại trở thành đồng lõa của hắn. Men theo mạch lạc của hắc sắc khí tức kia, Mộ Hàn liên tiếp phát động công kích, đúng là không một lần thất bại.

Phanh!

Đang ở sát na thoại âm của Mộ Hàn rơi xuống, hắc sắc khí tức kia quấn quanh ở chung một chỗ đột nhiên bạo tán mà ra, hắc ám hư vô phủ đầy thiên địa kia đột nhiên biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Trong nháy mắt khu vực có phương viên mấy ngàn thước đen ngòm này liền trở nên thanh minh như lúc ban đầu.

- Di?

Mộ Hàn kinh ngạc chuyển ánh mắt nhìn xung quanh, Thập Phương Di Thiên đại trận thế như không có chút dấu hiệu nào liền biến mất? Hắn tất nhiên không biết đại trận này ít nhất phải cần sáu cường giả Vạn Lưu cảnh mới có thể chống đỡ được, hôm nay tu sĩ Kiếm Thần tông nam hạ đã bị Mộ Hàn giết chết chỉ còn năm.

Ở dưới tình huống nhân số không đủ, Thập Phương Di Thiên đại trận cũng là ầm ầm hỏng mất.

- Đi!

Lộc trưởng lão đã lui ra ngoài vài trăm thước âm tàn nhìn Mộ Hàn một cái, trong miệng đột nhiên nhảy ra cái chữ nhày. Chợt đầu tiên hướng về phía bắc nhanh chóng chạy đi. Thập Phương Di Thiên đại trận hỏng mất, để cho lão đang nổi giận như điên trong nháy mắt thanh tỉnh lại, lập tức liền làm ra quyết định sáng suốt nhất.

Mười hai cường giả của Kiếm Thần tông đều ở đây cũng không làm gì được Mộ Hàn, hôm nay mười hai người chỉ còn sót lại năm người, tự nhiên càng thêm không thể nào là đối thủ của Mộ Hàn.

Thay vì cùng Mộ Hàn đánh tới chết, cuối cùng bị Mộ Hàn từng cái đánh bại, chẳng bằng bỏ lại Mộ Hàn, ôm lấy tính mạng trở về Tàng Kiếm sơn mạch.

Ở cả Kiếm Thần tông, chỉ sợ cũng chỉ có hai vị Thái thượng trưởng lão, thậm chí là Kiếm Thần đại nhân mới có thể đối phó được với Mộ Hàn.

Sưu! Sưu...

Lộc trưởng lão vừa đi, bốn gã cường giả còn lại của Kiếm Thần tông cũng không có bất kỳ trì hoãn nào, tất cả đều đem tốc độ tự thân phát huy đến vô cùng nhuần nhuyễn, phi hành hướng bắc.

- Chư vị bằng hữu Kiếm Thần tông, nếu tới, cần gì vội vã rời đi?

Cất xong tâm cung vừa mới lấy ra, Mộ Hàn ném đi đầu của cường giả Kiếm Thần tông ở trong tay, cười lớn một tiếng liền hướng phía trước đuổi tới.

Sáu người truy đuổi, nhanh như lưu tinh, thoáng chốc mất tung ánh.

Bọn họ... Thua?

Chỗ hư không cách vòng chiến mấy ngàn thước, mười mấy tên tu sĩ Vạn Lưu cảnh trợn mắt líu lưỡi, trong con mắt thật giống như còn lưu lại hình ảnh của cường giả Kiếm Thần tông chật vật chạy trốn.

Lộc Nham trưởng lão cùng mười người thi triển Thập Phương Di Thiên đại trận, bọn họ những người này còn đang âm thầm lo lắng cho an toàn của Mộ Hàn.

Nhưng ai có thể nghĩ đến, chỉ là trong chốc lát sau, Thập Phương Di Thiên đại trận thần bí mà cường đại đã hỏng mất, mà mười vị cường giả Kiếm Thần tông Vạn Lưu thất trọng thiên không ngờ chết đi năm người, còn dư lại năm người kia thậm chí không dám tiếp tục lưu lại đối kháng với Mộ Hàn, mà là lựa chọn chạy trốn về hướng bắc.

Nếu như Linh Trì cảnh làm được hết thảy chuyện này, bọn họ sẽ không chút nào cảm thấy bất ngờ, nhưng sự thật lại là vậy, tạo thành loại kết quả này hẳn là cái thanh niên Vạn Lưu tứ trọng thiên kia.

Kết cục không thể tưởng tượng nổi như thế đã vượt ra khỏi cực hạn có thể thừa nhận được ở trong lòng bọn họ.

Mười hai vị cường giả Kiếm Thần tông hùng hổ, cùng nhau xuôi nam, đi đến đánh chết địch nhân khiêu khích Kiếm Thần tông. Ở dưới sự ngầm đồng ý của Kiếm Thần tông, bọn họ những người này đi theo mà đến, chính là vì xem một chút Mộ Hàn kia tốt cùng là nhân vật nào. Ở sâu trong trong đáy lòng của bọn hắn, mặc dù cũng tồn tại một tia may mắn cùng chờ mong, lại biết là không thể thực hiện được, hi vọng sống sót của Mộ Hàn từ trong vây công của mười hai vị cường giả Kiếm Thần tông là vô cùng xa vời.

Nhưng hôm nay Mộ Hàn chẳng những bảo vệ tính mạng, còn liên tục đánh chết mấy vị cường giả của Kiếm Thần tông.

Mộ Hàn này rốt cuộc là có cái lai lịch gì, hắn không phải là cường giả Linh Trì cảnh ngụy trang thành Vạn Lưu cảnh tứ trọng thiên đi? Nếu không thực lực của hắn như thế nào vượt ra ngoài tu vi cảnh giới nhiều như vậy?

Trong thời gian ngắn ngủi như thế, mười hai cường giả của Kiếm Thần tông đã chết bảy, còn lại năm cũng không biết có thể hay không trở về Tàng Kiếm sơn mạch?

Tin tức này nếu là truyền đi, sợ rằng không có một người nào tin tưởng đi?

...

Qua rất lâu, mười mấy tên cường giả này mới như ở trong mộng tỉnh lại. Mà lúc bọn hắn nghị luận rối rít, từng đạo tin tức thông qua các loại khí cụ truyền về tông phái thế lực tương ứng của mình, rồi sau đó lại thông qua những tông phái kia lấy tốc độ nhanh nhất hướng chung quanh Đại Hạc thiên vực lan tràn ra.

Mười hai cường giả của Kiếm Thần tông không đánh chết được Mộ Hàn, ngược lại chết bảy trốn năm...

Tin tức này giống như vô số khỏa tạc lôi đem vô số võ đạo tu sĩ oanh đến trợn mắt há hốc mồm, cơ hồ người người đều đang chất vấn tính chân thật của tin tức này.

Một phương có mười hai người, mà mỗi người đều là cường giả Vạn Lưu thất trọng thiên, phe bên kia thì là một người một ngựa, chỉ là tu vi Vạn Lưu tứ trọng thiên, hai phe giao chiến, kết quả như thế nào đã là không cần nói cũng biết, làm sao có thể xuất hiện loại kết cục cường giả của Kiếm Thần tông chết bảy trốn năm?

Nhưng sau khi tin tức này được xác nhận, tất cả tiếng chất vấn đều biến mất, cả thiên vực thế giới đều sa vào trong cực độ sôi trào.