Vũ Vương

Chương 714: Hắc Diễm




- Long Thụ, Khúc Kiên, Bạch Đạo Tử đều đã xong!

Cơ Lộ than nhẹ lên tiếng, lúc Khúc Kiên bị nắm, nàng đã dự liệu được kết cục của Bạch Đạo Tử, nhưng hôm nay thấy suy đoán biến thành sự thật, vẫn là nhịn không được có chút cảm khái.

- Cũng không biết bốn gia hỏa kia phải chăng cũng sẽ đi theo gót bọn hắn?

Cơ Lộ đảo mắt nhìn về phía Đông Bắc, bên kia ở ngoài ngàn dặm, đang có bốn đạo thân ảnh ngự không chạy như bay.

Bọn người Lâm Ngọc Bạch đối với Mộ Hàn phán đoán, Cơ Lộ tự nhiên cũng đã cân nhắc đến, nhưng nàng còn không có vọng động tham niệm. Nàng sở dĩ có thể dùng nữ tử chi thân bước vào Dương Hồ cảnh, trở thành Tuyết Thần Sơn sơn chủ của Pháp La Thiên Vực tam đại thế lực, dựa vào đúng là cẩn thận, hai chữ này trợ giúp nàng vượt qua lần lượt nguy hiểm.

- Xem ra ta cũng phải tạm thời ly khai Pháp La Thiên Vực rồi!

Một lát sau, Cơ Lộ liền thu hồi ánh mắt.

- Long Thụ cùng Bạch Đạo Tử vẫn còn tốt, bọn hắn chết cũng không có người truy cứu, nhưng Khúc Kiên lại bất đồng, hắn là Pháp La Thiên Vực Vực Chủ, lại là xuất thân Bảo Tiên Thiên Vực Thiên Vũ Tông, hắn mà chết, Thiên Vũ Tông tất nhiên sẽ có người tới truy tra nguyên nhân cái chết của hắn.

- Nếu như ta tiếp tục lưu lại, sợ là sẽ bị tai họa.

Chợt, Cơ Lộ đã quay người đi về hướng đông, trực tiếp tiến về trước Pháp La Thiên Vực.

- Vực Giới chi môn... Không tốt, tên kia muốn chạy trốn!

Đúng lúc này, Lâm Ngọc Bạch đột nhiên có chút sốt ruột gọi lớn . Bạch Đạo Tử bị bắt, hoàn toàn chính xác để cho tâm thần bốn người rất là chấn động, nhưng bọn hắn còn không kịp cảm khái vận mệnh của bọn người Bạch Đạo Tử, liền phát hiện Mộ Hàn kia sau khi bắt Bạch Đạo Tử, lại không ngừng lại hướng phía tây bắc chạy thục mạng.

Phùng Thịnh hừ lạnh nói:

- Đừng lo lắng. Hắn trốn không xa!

Nghe nói như thế, bọn người Lâm Ngọc Bạch lại cảm ứng, trên mặt tất cả đều lộ ra dáng tươi cười.

- Mộ Hàn kia liền chiến ba vị Dương Hồ cảnh tu sĩ, xem ra thật sự tiêu hao cực lớn, tốc độ bây giờ chỉ bằng một nửa chúng ta, hơn nữa kế tiếp tốc độ của hắn còn có thể trở nên càng ngày càng chậm, đoán chừng tối đa hai khắc chung, chúng ta có thể vượt qua hắn. Nhất cổ tác khí bắt giữ hắn.

Nam tử đầu trọc kia hưng phấn mà cười ha ha.

Bốn đạo thân ảnh giống như bốn đạo lưu tinh, không ngừng như thiểm điện xẹt qua không trung, mà ở dưới người bọn họ, khắp nơi đều là dấu vết Mộ Hàn cùng bọn người Khúc Kiên kịch chiến qua, chỉ thấy khe rãnh tung hoành, núi non sụp xuống, cây cối đứt gãy, bừa bộn không chịu nổi. Phảng phất vừa mới trải qua một hồi địa chấn mãnh liệt.

Ngàn dặm chi cách, thoáng cái tức qua.

Trên hông trung, bọn người Lâm Ngọc Bạch thủy chung nhanh như lưu quang. Mà tốc độ của Mộ Hàn lại từ từ chậm chạp, khoảng cách của song phương rất nhanh rút ngắn.

- Nhanh! Nhanh! Hắn ở phía trước rồi.

Thanh âm giống như đánh cho máu gà từ mấy ngàn thước phía sau truyền đến, trong mắt Mộ Hàn hiện lên một vòng vui vẻ không dễ dàng phát giác, dốc sức liều mạng từ trên không ngọn núi khổng lồ phía trước bay qua.

Nhưng sau một khắc, Mộ Hàn lại giật mình, một đóa hỏa diễm màu đen to lớn vô cùng lại thừ phía sau núi hiện ra, dị thường đột ngột tiến nhập tầm mắt của hắn.

Rất nhanh. Mộ Hàn tựu hiểu được, đây không phải là màu đen hỏa diễm. Mà là giống như Hắc Diễm một ngọn núi.

Núi mặc dù không cao, lại cực kỳ rộng lớn.

Cây rừng đen như mực, thổ địa đen như mực... Giữa rừng núi nhìn không tới một tia ánh sáng. Cả tòa núi đều đen ngòm, xem tựa như một cái hắc động thật lớn, đem ánh sáng chung quanh đều hấp phệ đi vào, thế cho nên chung quanh mấy trăm dặm Thiên Địa đều lộ ra chìm vào hôn mê.

Chứng kiến cái sơn mạch đen kịt kia, một loại cảm giác quen thuộc xông lên đầu.

Giờ khắc này, Mộ Hàn đúng là không tự chủ được nghĩ tới những khu vực màu đen trải rộng các nơi ở Thái Huyền Thiên Vực kia, như Hắc Ma Cốc, Hắc Yểm Sâm Lâm, Hắc Long Tử Uyên...

- Những Hắc Ma thú kia nguồn gốc từ Pháp La Thiên Vực, hẳn nơi này là chỗ chúng từng ở?

Mộ Hàn dừng lại ở trên hư không, trong đầu ý niệm tật chuyển, chợt nhớ tới lúc Đại Địa Ma Long hấp phệ lực lượng Linh Hồn, ở sâu trong linh hồn nó chứng kiến "Hắc Diễm Đồ Đằng", không khỏi trong lòng lộp bộp nhảy dựng.

- Ngọn núi này không biết cùng Hắc Diễm Ma Tổ phải chăng có chỗ liên quan?

Ý niệm khẽ động, lực lượng tinh thần của Mộ Hàn liền ở Tâm Cung ngưng tụ ra hình dạng ngọn núi kia, sau đó càng là chuyển Đại Địa Ma Long tới hỏi thăm.

- Hắc Diễm cấm vực?

Đại Địa Ma Long xem xét, liền kinh gọi.

- Đại ca, ngươi như thế nào chạy đến Hắc Diễm cấm vực, Ma Tổ năm đó là ở nơi này ngủ say.

- Lại là ngủ say chi địa của Hắc Diễm Ma Tổ.

Mộ Hàn âm thầm nhắc tới một tiếng, lực lượng tinh thần khổng lồ thì bao trùm toàn bộ tòa hỏa diễm sơn mạch màu đen này, tinh tế cảm ứng. Cái tìm tòi này, Mộ Hàn liền nhịn không được có chút giật mình, cây rừng trong núi kia mặc dù đều trông rất sống động, nhưng không có nửa điểm Sinh Mệnh Khí Tức, mà trong rừng ngay cả bóng dáng chim bay cá nhảy bình thường cũng nhìn không thấy, chớ nói chi là hung thú thực lực cường đại rồi, toàn bộ Hắc Ma cấm vực đều là không khí trầm lặng.

Cái Hắc Diễm cấm vực này đến cùng là chuyện gì xảy ra?

- Mộ Hàn, chạy không nổi rồi a!

Phút chốc, một hồi tiếng cười to hưng phấn đem Mộ Hàn bên trong hồ nghi giựt mình tỉnh lại, nhìn lại, là bốn người Lâm Ngọc Bạch đã đuổi tới vài trăm mét.

Lúc này, bọn người Lâm Ngọc Bạch đã là mừng rỡ như điên, truy đuổi thời gian dài như vậy, cuối cùng vượt qua người này. Hắn cùng với bọn người Bạch Đạo Tử giao thủ xong lại chạy xa như vậy, thủy chung không có cơ hội khôi phục, hiện tại chân nguyên trong cơ thể chắc hẳn đã khô kiệt, vừa vặn thừa dịp hắn bệnh muốn mệnh hắn.

- Các ngươi có thể nhận ra ta?

Mộ Hàn thu thập tâm tình, cười mỉm mà nói.

Thấy Mộ Hàn vậy mà một chút cũng không lo lắng, Lâm Ngọc Bạch sửng sờ một chút, cũng không có quá mức để ý, chỉ cho là đối phương là ra vẻ trấn tĩnh, chợt liền ha ha cười nói:

- Mộ Hàn, ngươi lại dám dùng lực lượng Ngũ Hành cực hạn cùng Tư Không gia tộc Siêu Phẩm Đạo Khí nguồn gốc từ Bảo Tiên Thiên Vực giao thủ, chúng ta muốn không nhận thức ra ngươi cũng khó khăn. Bất quá, ta ngược lại là có chút tò mò, lúc trước ngươi là như thế nào từ trong tay những người Tư Không gia tộc kia đào thoát?

- Cái này cũng không cần phải nói cho các ngươi.

Mộ Hàn cười nhạt một tiếng, con mắt đảo qua bốn người, biết rõ còn cố hỏi nói.

- Mấy người các ngươi đều là tu sĩ Pháp La Thiên Vực? Long Thụ, Bạch Đạo Tử, Khúc Kiên đều muốn giết ta, cướp đoạt Thánh phẩm Đạo Khí của ta, kết quả đều bị ta bắt, các ngươi cũng muốn đối với ta động thủ, sẽ không sợ cùng bọn hắn chung một chỗ ở trong Tâm Cung ta làm bạn sao?

Nói xong lời cuối cùng, ngữ điệu của Mộ Hàn đột nhiên âm trầm xuống, trong đôi mắt bắt đầu khởi động lấy sát cơ rét lạnh.

- Mộ Hàn, ngươi cũng đừng có phô trương thanh thế rồi.

Bọn người Lâm Ngọc Bạch cùng Phùng Thịnh liếc nhau, đột nhiên trêu tức cười nói.

- Muốn đem bốn người chúng ta cũng bắt đi, ngươi bây giờ còn có năng lực kia sao? Mặt khác, chúng ta cũng không phải là dế nhũi của Pháp La Thiên Vực, mà là Xích Thành Thiên Vực Chân Vũ Thánh Sơn đệ tử. Mộ Hàn, vận khí của ngươi thật sự là kém cỏi, vậy mà ở thời điểm này bị chúng ta gặp. Đã như vầy, cũng đừng trách chúng ta bắt ngươi đi tới Tư Không gia tộc đổi lấy thù lao rồi.

Nói xong lời cuối cùng, trên khuôn mặt anh tuấn của Lâm Ngọc Bạch đã tràn đầy nhe răng cười.

- Cầm ta đi đổi thù lao?

Mộ Hàn hừ lạnh nói:

- Chỉ bằng các ngươi bốn cái mặt hàng ngay cả Long Thụ cùng Khúc Kiên cũng so sánh không bằng này, cũng xứng bắt ta đi tìm Tư Không gia tộc đổi lấy thù lao? Thật sự là không biết thiên cao bao nhiêu, địa có nhiều dày! Ta vừa vặn còn muốn luyện hóa nhiều mấy cái Dương Hồ cảnh tu sĩ, các ngươi tới đúng lúc!