Vừa Gặp Đã Yêu: Độc Sủng Vợ Bé Nhỏ

Chương 5: 5: Không Nói Mà Lấy Chính Là Ăn Trộm






Mạc Tố Tình liếc nhìn Diệp Chung Giác, điềm tĩnh nói: “Được! Vậy chúng ta kết hôn đi!”
Hai người trao đổi số điện thoại, còn thương lượng sẽ về nhà lấy sổ hộ khẩu.
Mạc Tố Tình rời đi xong, Diệp Chung Giác nghĩ đi nghĩ lại, lấy điện thoại gọi điện.

Đầu dây bên kia chuyền đến một giọng nói khoan khoái: “Boss, sao vậy? Hôm nay anh vẫn đi làm sao?”.
Giọng của Diệp Chung Giác không nhanh không chậm, chậm rãi nói: “Công ty mà tối qua mời tôi uống rượu, tất cả các mục thầu đều dừng lại, không cần biết cậu dùng cách nào, một tuần sau, tôi muốn mua lại toàn bộ công ty đó.”
Giọng nói Diệp Chung Giác thốt ra, mang theo một mệnh lệnh và sự chắc chắn không chút nghi ngờ, đối phương chỉ do dự một chút, rất nhanh liền đáp: “Được rồi, boss, bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ.”
“Còn nữa…” Diệp Chung Giác có hơi do dự: “Cậu giúp tôi mua một căn hộ bên cạnh đường Tam Hoàn, không cần quá lớn, 70-100 mét vuông là được, điều kiện cũng không cần quá tốt, phù hợp với nhân viên văn phòng chút, ngay trước trưa nay cho chuyển đồ nội thất vào, đồ nội thất đơn giản chút, làm xong rồi thì mang hết quần áo của tôi đến đó, phòng dọn dẹp sạch sẽ chút, trước hết cứ vậy đã.”
Đối phương ngẩn cả người, giọng anh ta cũng không còn chắc chắn nữa:” Boss, không phải anh định ở Tam Hoàn chứ, lại còn ở ngôi nhà của nhân viên văn phòng bình thường, anh… vẫn ổn chứ.”
Diệp Chung Giác nghĩ lúc nữa còn phải về nhà lấy sổ hộ khẩu, vẻ mặt có phần lành lùng, giọng điệu có chút gấp gáp: “Bảo cậu đi làm, còn không nhanh lên! Đừng có nhiều lời”.
“Được rồi được rồi, không nhiều lời nữa, boss, giờ tôi đi làm, bảo đảm trước trưa nay sẽ cho anh thấy một ngôi nhà như anh muốn.”

Diệp Chung Giác tắt máy, chậm rãi đưa tay lên xoa xoa chiếc trán đang đau nhức.
Xem ra, là vì người phụ nữ nhỏ bé này.
Chuyện này, cần phải làm cho hoàn hảo.
Thần sắc của anh phảng phất sự mệt mỏi.

Nhưng mà nghĩ đến Mạc Tố Tình, lông mày của anh liền từ từ giãn ra.
Vì cô ấy, anh nghĩ rằng tất cả đều đáng.
Mạc Tố Tình về đến nhà, Bạch Liên với dáng vẻ thư thái đang ngồi trên ghế sofa ở lầu dưới.

Bà liếc mắt nhìn Mạc Tố Tình, mang theo sự kiêu ngạo và ác độc, bà sớm muộn gì cũng đuổi đứa con gái của chồng này ra khỏi nhà.

Như vậy, căn nhà này chính là của bà với bảo bối Mạc Tố Liên rồi.
Giọng của bà không cao không thấp, chậm rãi nói: “Ồ, ai đây, hoá ra là nhà báo lớn của chúng ta về rồi, vẫn còn biết về nhà cơ đấy…”.
Mạc Tố Tình làm bộ như không nghe thấy bà ấy nói gì, phớt lờ rồi đi thẳng lên lầu.

Cô chỉ muốn quay về lấy sổ hộ khẩu, không phải về để cùng với bà ấy cãi nhau, cái nhà này, một giây một khắc cô cũng không muốn ở lại.
Giờ cô bắt đầu cảm thấy vui mừng, sáng nay cô đã đồng ý với người đàn ông tên Diệp Chung Giác đó.

Giờ xem ra đây chắc chắn là sự lựa chọn đúng đắn rồi.
Người đàn ông đó sợ cô nghĩ rằng anh đang lừa cô, lúc chia tay liền đưa cô chứng minh thư của anh.


Khoảnh khắc này, cô có thể nhìn ra được, anh là người đáng tin cậy mà cô có thể dựa vào.
Rốt cuộc, tình yêu, tình thân, cả hai cô đều đã mất đi rồi, không phải sao?
Mạc Tố Tình tự cười bản thân mình rồi đi lên lầu, cô biết, bình thường bố cô sẽ không ở trong phòng sách.
Mạc Tố Tình đi vào trong, nhanh chóng đi đến trước bàn của Mạc Chấn Phong.
Cô mở ngăn kéo, nhanh chóng tìm ra sổ hộ khẩu.

Kết quả là khi cô đã cầm trong tay quyển sổ hộ khẩu thì liền nhìn thấy Mạc Chấn Phong trầm mặc đi vào.
Nhìn gương mặt hằm hằm của Mạc Chấn Phong, cô có chút tuyệt vọng.
Mạc Chấn Phong tức giận nhìn cô: “Con ở trong phòng đọc sách của ta làm gì?”
Mạc Tố Tình nghe giọng cha, cố kìm nén sự khó chịu, gương mặt không chút biểu cảm nhìn Mạc Chấn Phong.
Cô nói: “Con đến tìm sổ hộ khẩu, có gì không?”.
“Vậy con có biết, không nói mà lấy đi là chính ăn trộm!” Mạc Chấn Phong tức giận dạy dỗ Mạc Tố Tình.
Lòng của Mạc Tố Tình như đã nguội lạnh, chính cha ruột nói cô là kẻ trộm.
Ông đã từng nghĩ về cảm nhận của cô chưa? Người đứng trước mặt cô, thật sự là người cha đã sinh ra cô ư?
Mạc Tố Tình siết chặt quyển sổ hộ khẩu trong tay, cả người run lên.


Cô hít một hơi thật sâu, cười khẩy nói: “Trộm? Ồ… Con trộm cái gì chứ? Quyển sổ này, sợ rằng bố đã quên rồi, trên quyển hộ khẩu này cũng có tên con, cũng tính là đồ của con, kể cả con có lấy nó đi chăng nữa, cũng làm sao tính là trộm?”
Nghe Mạc Tố Tình dám cãi lại mình, Mạc Chấn Phong tức đến đau đầu.

Ông biết, từ khi mẹ cô mất, cô luôn đổ lỗi cho ông, nhưng người chết rồi làm sao có thể sống lại, không phải sao?
Ông đang nghĩ xem nên nói cái gì, đột nhiên ánh mắt sắc bén nhìn thấy những dấu hôn trên cổ Mạc Tố Tình, quá tức giận: “Con hôm qua đi đâu làm gì?”.
Mạc Tố Tình giật mình, chỉnh lại áo che đi chiếc cổ đầy dấu hôn, cố gắng giả vờ bình tĩnh trả lời: “Không làm gì hết”.
Ông Mạc sa sầm mặt, kéo tay cô lại thì những vết đỏ liền lộ ra trước mắt, như mồi lửa châm lên ngọn lửa tức giận trong ông: “Mày đúng là đứa con bất hiểu không biết xấu hổ, mày làm mất mặt nhà họ Mạc này! Đêm tối không về nhà, lại đi phóng đãng bên ngoài, mẹ đã dạy mày như vậy sao? Xem ra dì Bạch nói không sai, mày chính là một tai hoạ!”
Nghe những lời nói khó nghe đó, Mạc Tố Tình trong lòng cảm thấy vô cùng oan ức, đến hỏi cũng không hỏi, cứ thế trực tiếp định tội cho cô sao?
Cô không cầm được nước mắt, hét lên: “Mẹ tôi dạy tôi như thế nào thì có liên quan gì đến ông, dù sao ông trước giờ đã bao giờ dạy tôi, trong mắt ông chỉ có một mình mẹ con người phụ nữ đó”.
Mạc Chấn Phong mất đi lý trí, bước lên hai ba bước đứng trước Mạc Tố Tình, tức giận tát vào mặt cô.