Vừa Nhớ Thành Nghiện

Chương 51-1




Part 3: Áng thơ chưa tận

Nhân gian có giấc mộng tàn của tôi chưa tỉnh

Lý Thương Mạc thật sự không ngờ lần kia ở sân thượng dĩ nhiên cũng là lần cuối cùng gặp mặt Diêu Bảo Châu, nếu không anh nhất định sẽ không trẻ con như vậy xoay người rời đi.

Đêm đó Lý Thương Mạc gần như cả đêm không ngủ, không ngừng tỉnh lại, không ngừng ảo não, rất muốn xông lên trên lay Diêu Bảo Châu tỉnh, nhưng lại sợ khi mình đi, có khả năng thật sự sẽ khoá cô vào trong căn phòng tối như mực, khoá từ mười đến hai mươi năm, khiến cô đời này đừng nghĩ đến đi làm cái gì hạng mục bí mật.

Nhưng mà Lý Thương Mạc lại biết rõ anh không thể làm như vậy, không phải vì anh không dám, mà là anh biết rõ anh không nỡ nhốt một con diều hâu vĩnh viễn ở trong lồng, anh biết rõ Diêu Bảo Châu nếu như bị nhốt vào lồng sắt sẽ luôn mổ miệng mình.

Trằn trọc cho đến hừng đông Lý Thương Mạc mới rốt cục mệt mỏi ngủ, sáng sớm mơ hồ nghe được có người mở cửa vào, anh tưởng rằng y tá đến kiểm tra phòng, ý thức mơ màng cảm giác có người hôn một chút trán của mình, nghĩ đến không phải là y tá chiếm tiện nghi của mình đấy chứ, nhưng thật sự là quá mệt mỏi, không kiên nhẫn trở mình lại chìm vào giấc ngủ.

Tỉnh lại cũng đã là giữa trưa.

Lúc Lý Thương Mạc mang hoa tươi đi tìm Diêu Bảo Châu, lại phát hiện trên giường bệnh Diêu Bảo Châu là một bà già ngồi.

Lý Thương Mạc lại càng hoảng sợ, còn tưởng rằng hồng nhan trong nháy mắt già, nhưng rất nhanh ý thức được đây là người khác, nhưng mà rời khỏi cửa phòng bệnh xem xét, tin tưởng mình không đi sai.

Gọi điện thoại hỏi thăm trợ lý, cô ấy nói đã sớm không thấy Diêu Bảo Châu, phòng bệnh đã trống không. Đến hỏi y tá, cũng nói không biết, chỉ nói buổi sáng phòng bệnh đã trống có người bệnh mới vào.

Diêu Bảo Châu cứ như vậy lặng yên không một tiếng động biến mất rồi.

Lý Thương Mạc cũng tìm người đại diện đi nghe ngóng qua, người đại diện chuyên nghiệp dùng đủ loại quan hệ, cuối cùng lại bỗng nhiên bị người cảnh cáo không được tìm Diêu Bảo Châu, nếu không sẽ gặp phiền toái.

Ngành giải trí nhìn như ngăn nắp xinh đẹp, nhưng là đối mặt với sinh tử, còn phải cẩn thận xem người ta có xử lý mình, đối mặt với người khôn cho phép làm cái đuôi, cho nên bọn họ đâu còn dám tiếp tục tra?

Lý Thương Mạc biết rõ anh không tìm thấy Diêu Bảo Châu rồi, nghĩ đến bọn họ lần cuối cùng gặp nhau lại là ở trên sân thượng bệnh viện, thành thị tối như mực, không khí đục ngầu, tàn thuốc đầy đất.

Anh đối với cô đột nhiên nóng nảy, không lựa lời nói, một câu cũng không nói, cũng không quay đầu lại mà thẳng bước đi, vậy mà còn không ôm được cô.

Trong phim chia tay luôn triền miên bi thương hoặc là oanh oanh liệt liệt, ra sức ôm, dùng sức hôn môi, dùng sức nói ra lời buồn nôn và hứa hẹn, thế nhưng trong hiện thực chia tay lại không hề báo trước như vậy, vội vàng chật vật.

Lý Thương Mạc thậm chí đều không muốn tin tưởng đây là chuyện thật.

Nhưng chuyện xảy ra tiếp đó càng thêm khiến anh tuyệt vọng. Trong vòng một đêm, tin tức về Diêu Bảo Châu biến mất trên internet, thậm chí tìm không được tên của cô. Gửi bất cứ tin tức gì của cô cũng sẽ rất nhanh bị che đậy và xóa bỏ, những bài viết từng thảo luận sôi nổi cũng toàn bộ bốc hơi, Diêu Bảo Châu giống như là chưa bao giờ tồn tại, biến mất khỏi thế giới này rồi.

Lý Thương Mạc vốn còn hi vọng dựa vào nhiệt độ trước đó còn có thể có người trên mạng tìm về Diêu Bảo Châu, nhưng bình luận của anh ở bên trong không có cái tên này, trong tin tức của anh không xuất hiện người này, mà ngay cả chuyện chó săn bao vây anh cũng không nhắc chút nào đến người này.

Lúc này Lý Thương Mạc mới tin tưởng lời Diêu Bảo Châu nói, công việc của cô cần vô danh, không nghĩ tới cô thật sự trở thành một người không tồn tại. Anh chưa bao giờ nghĩ tới cuộc sống vậy mà có thể hoang đường đến nước này.

Vừa mới bắt đầu anh cũng từng phẫn nộ, anh phẫn nộ Diêu Bảo Châu không chào mà đi, sau khi ra viện liều mạng làm việc, trong vòng nửa năm, anh dốc sức liều mạng đến cả công ty đều hận không thể cho anh có thể nghỉ một chút.

Nhưng anh rất nhanh lại nhớ đến Diêu Bảo Châu.

Từng lần rảnh khi quay phim, mỗi một lần ngồi ở trong xe hút thuốc, mỗi lần chỉ cần ngẩng đầu thấy được hoặc là không nhìn thấy vì sao, lúc nói chuyện với mọi người, uống rượu với bạn bè, tụ tập cuồng hoan, từng đêm ngủ không được, ở trong mộng...

Hoá ra một người có thể khắc sâu vào bên trong linh hồn của bạn như vậy.

Từ lúc vừa bắt đầu bi thương hư vô, càng về sau đã quen với ưu thương vô ảnh vô tung, Lý Thương Mạc dần dần đã tiếp nhận trạng thái như vậy.

Có đôi khi đêm dài yên tĩnh, anh nhớ đến Diêu Bảo Châu đều hận không thể muốn hoài nghi người này có phải là một giấc mộng của mình, có phải khi anh cửu tử nhất sinh ở trong sa mạc sinh ra ảo giác.

Trên mạng không tìm thấy căn cứ xác minh tồn tại của cô, bên người không có người nhắc tới cô, cô dường như chỉ tồn tại ở trong trí nhớ của anh.

Cẩn thận tính toán, bọn họ cũng chỉ có duyên phận không quá mười ngày mà thôi, ở bên trong phòng làm việc bất kỳ một nhân viên công tác nào, thậm chí là nhân viên cửa hàng quán cafe đều có duyên phận sâu với anh hơn, nhưng tại sao chỉ có cô khiến anh nhớ mãi không quên thế này?

Về Diêu Bảo Châu, từng hình ảnh Lý Thương Mạc đều cẩn thận gặm nhấm, trong đầu anh lặp lại rất nhiều lần, mỗi khi nhớ lại như hãy còn mới mẻ.

Lại không biết qua bao lâu, có lẽ là một hai năm, Lý Thương Mạc phát hiện mình đã không nghĩ đến Diêu Bảo Châu quá nhiều rồi, cô biến thành một người bạn cũ của anh, không còn thống khổ, chỉ còn chút ít hoài niệm, rồi dần sẽ không thể nào nhớ lại.

Cô trở thành một bộ phận bên trong mạng sống của anh, làm bạn với anh.

Vào năm thứ năm Diêu Bảo Châu biến mất, hợp đồng của Lý Thương Mạc với công ty cũng sắp chấm dứt. Năm năm này anh ra sức công tác, không phải cái gì nghệ thuật gia vĩ đại, nhưng tuyệt đối là một nhân viên và thần tượng hoàn mỹ, tận chức tận trách hoàn thành nghĩa vụ của mình đối với công ty và fans.

Dựa vào thái độ của Lý Thương Mạc năm năm này không kiêu ngạo không nịnh nọt lại hết sức toàn lực công tác và thiên phú vốn không tệ của anh, hơn nữa giá trị nhân cao khí và vận khí tốt, quan trọng nhất là vốn liếng sau lưng,đợi Lý Thương Mạc quay đầu lại, phát hiện mình không biết lúc nào cũng đã đứng trên đỉnh núi rồi.

Năm Lý Thương Mạc ba mươi tuổi, đã có được rất nhiều thứ cả đời người đều không chiếm được. Giành được giải thương rất nhiều người tha thiết ước mơ, cái gì cũng không thiếu, cũng có vốn liếng khoe khoang cao ngạo, nhưng kỳ quái chính là cái miệng kia đã từng đầy ba hoa, thiếu niên mỗi ngày gây tai hoạ, mấy năm này lại ít mở miệng.

Anh có tiền nổi danh, có danh tiếng tốt, tuy không phải diễn viên trời sinh, nhưng được cho là có diễn xuất vững chắc, không ngăn cản tương tác với bạn diễn, công việc chính là ca sĩ làm cũng tận tâm tận lực, buổi diễn chật ních, thỉnh thoảng phát hành ca khúc cũng không tệ lắm.

Sau khi nhận được giải thanh niên ưu tú, tiếp nhận phỏng vấn, Lý Thương Mạc lại nói mình chẳng qua là một diễn viên tay ngang và một ca sĩ hạng hai mà thôi.

"Tuổi tác phát triển, không giống lúc tuổi trẻ tâm cao khí ngạo, không quen nhìn cái này không quen nhìn cái kia, cảm thấy người khác đều là loại ngu xuẩn, chỉ có chính mình trâu bò. Mấy năm này tôi mới dần dần hiểu ra, tôi chỉ là một người bình thường tài hoa có hạn, không cách nào vượt qua thời đại, cho nên cũng an tâm làm một ca sĩ hạng hai cùng một diễn viên tay ngang. Những đánh giá kia của mọi người dành cho, tôi chỉ có thể xấu hổ, nhưng cũng chỉ có thể cẩn thận từng li từng tí nhận lấy, không dám lỗ mãng."

"Thật ra tôi có thể đạt được những thứ này hôm nay, được mọi người khen thưởng khích lệ đều là thời vận tốt, chứ không có liên quan gì đến cố gắng của bản thân, nhưng cuối cùng vẫn là thủy triều đẩy tôi đến nơi đây, tôi chỉ là một con heo ngốc nghếch trên đầu gió, điều duy nhất có thể làm đúng là có một chút tự mình hiểu lấy, không tự cho là mình thật sự có thể bay."

"Tôi biết rõ mình không phải là người gây ra được sóng gió gì, người chính thức vĩ đại là người nhẫn nại vốn không thể chịu đựng được cô độc, không có tiếng vỗ tay, không có người xem, vô danh phấn đấu vì tương lai nhân loại, bọn họ theo đuổi ngôi sao biển cả, sáng tạo thời đại siêu việt, đem vận mệnh của mình đặt ở vị trí rất thấp. So với những người chân chính có ý nghĩa đối với cái thế giới này, tôi chỉ cảm thấy hổ thẹn."

Bài phỏng vấn của Lý Thương Mạc lại thu hoạch được một làn sóng lớn tình cảm, khắp nơi đều đang suy đoán bước phát triển kế tiếp trong sự nghiệp của Lý Thương Mạc là như thế nào, là sẽ tự mình thành lập công ty, hay vẫn tiếp tục kí với công ti cũ, Lý Thương Mạc lại bỗng nhiên tuyên bố muốn rời khỏi ngành giải trí.

Anh làm rất đơn giản, gửi thông cáo, sau đó khoá tất cả tài khoản, không xuất hiện trước giới truyền thông nữa.

Ngành giải trí lớp sau xô lớp trước, Lý Thương Mạc hiểu rõ, cho dù anh rời khỏi ngành giải trí có thể gây ra chút gợn sóng, nhưng cũng chỉ là thoáng qua mà thôi.

Tất cả mọi thứ của anh đều không phải là vĩnh hằng.

Gần như cắt đứt tất cả với bạn bè trong ngành giải trí, Lý Thương Mạc ở vùng ngoại thành Bắc Kinh ru rú sinh hoạt trong nhà.

Đương nhiên, ban đầu vẫn có rất nhiều người chưa từ bỏ ý định muốn tìm anh rời núi, nhưng qua một năm, cũng sẽ không có người quan tâm anh nữa. Nổi tiếng thế nào cũng chỉ vậy mà thôi, thần tượng và ngôi sao không xuất iện cũng chẳng còn nhân khí. Coi như là những hình tượng bạn đã từng cảm thấy vĩnh viễn lưu truyền trên màn ảnh, cũng chỉ tồn tại chục năm đã bị quên rồi.

Lý Thương Mạc hiểu rõ đạo lý này, cho nên không chút nào lưu luyến.

Lại qua hai năm, Lý Thương Mạc lại xuất hiện ở trong tin tức, gần như cũng chỉ còn lại có hình ảnh anh quần áo lôi thôi đi chợ mua thức ăn. Người đàn ông đã từng phong hoa tuyệt đại, nhưng bây giờ ăn mặc áo cũ ở chợ bán thức ăn chọn cải trắng, đầu tóc rối bời, mặt đầy râu ria, trên chân đi đôi xỏ ngón, trong miệng còn ngậm một điếu thuốc.

Mọi người thổn thức một hồi nam thần già đi, nhân thế tiêu tan, Lý Thương Mạc có thể cống hiến một lớp nhiệt độ cuối cùng cũng đã đốt xong, lúc sau đi chợ mua thức ăn, cũng sẽ không còn bị người chụp trộm nữa rồi.

Chỉ chớp mắt lại qua năm năm, năm đó từ biệt đã qua mười năm.

Lý Thương Mạc đã 35 tuổi.

Sống hơn nửa đời người, cảm xúc sâu nhất của Lý Thương Mạc lại là hư vô.

Có đôi khi anh sẽ nghĩ mười ngày gặp gỡ kia chỉ là chính mình làm một giấc mộng mà thôi, mấy năm này anh học một chút về lập trình, đã biết leo tường như thế nào, ở bên ngoài còn có thể tìm được tin tức cũ mười năm trước của Diêu Bảo Châu, bằng không anh thật sự cũng sắp muốn cho rằng tất cả chỉ là ảo giác của mình mà thôi.

Có đôi khi uống rượu với bạn bè, bọn họ cũng sẽ nhắc đến Diêu Bảo Châu.

"Nhiều năm như vậy cậu vẫn lẻ bóng một mình, có phải hay không vẫn còn đợi cô ấy?"

"Không có."

"Tôi còn không có nói là ai, cậu đã nói không có, còn nói không phải đang đợi cô ấy?"

Lý Thương Mạc cười khổ.

"Thật sự không có đợi cô ấy, bởi vì biết rõ đợi không được."

"Aiz, thực sự không nhìn ra, cậu yêu sâu như vậy."

Lý Thương Mạc suy nghĩ nói: "Yêu cũng chưa nói tới đâu, chỉ là duyên phận mười ngày, cũng chưa cùng trải qua điều gì. Bảo là kích thích thì cũng mười năm trôi qua rồi sao còn được."

"Vậy sao cậu nhớ mãi không quên như vậy?"

"Bởi vì cô ấy là một giấc mộng không thể tỉnh lại."

Bạn bè nghe được Lý Thương Mạc nói như vậy chỉ biết im lặng, nặng nề mà thở dài một hơi, thật sự là nghiệt duyên.

"Cậu như vậy cũng tốt, cuộc đời còn có chút đồ tốt. Đều nói đời người là con rận hoa lệ bò đầy trường bào, nhưng mà chỉ có con rận là thực, hoa lệ lại là hư vô đấy."

Lý Thương Mạc cũng cười, anh nói: "Đời người có giấc mộng tàn chưa tỉnh của tôi."