Vườn Trường Bạo Quân

Chương 3




“Ưm…ah…..” cái miệng nhỏ nhắn hồng hồng phát ra những tiếng rên rỉ mê người, Lý Dục Long nghe vào mà tâm nhộn nhạo, hắn càng thêm ra sức mút, cắn lấy cái cổ mảnh khảnh, một tay tìm đến trước ngực Lưu Vũ Hi, bắt lấy hai khỏa hồng đỏ ở trước ngực mà xoa nắn.

“A!” Lưu Vũ Hi như thấy có dòng điện xoẹt qua người khẽ kêu lên “Đừng…Đừng…Đau a…”

“Đau” Lý Dục Long dùng hai tay xoa bóp bộ ngực trắng noãn của Lưu Vũ Hi, đem lưỡng khỏa đỏ hồng hồng của y thành một khối, sau đó vươn đầu lưỡi liếm lên đấy.

“Oa!” Lưu Vũ Hi vừa cười vừa lắc đầu ngoày ngoạy “Thật…Thật ngứa ~~”

“Rốt cuộc là ngứa hay là đau hửm?” Lý Dục Long xấu xa cười, một tay cởi nút áo của mình, đem bờ ngực dày cường tráng của mình đặt ở trước khuôn ngực trắng nõn của Lưu Vũ Hi, trước ngực Lưu Vũ Hi bị một vật rắn chắc kích thích làm cho cậu càng phát trướng đau. Vũ Hi phát ra những tiếng rên khe khẽ, trong mắt như xuất hiện một mảng sương mù ẩn trong đó là tình cảm mãnh liệt, sắc mặt càng lúc càng hồng.

Lý Dục Long dục hỏa trong người càng ngày càng tăng vọt, hắn cúi đầu xuống, cuồng nhiệt hôn môi của đối phương, đầu lưỡi lửa nóng của Dục Long xâm nhập vào trong cổ họng quấn lấy lưỡi cậu, Vũ Hi đem hai tay nắm thành quyền đặt lên vai của Lý Dục Long, cậu bị hắn hôn đến toàn thân nhũng ra.

Tay của Lý Dục Long đi đến bên hông của cậu, đang chuẩn bị xé mở dây lưng ………

Kìm chế chính mình, đem đôi môi đang mơn trớn vật trơn mềm bên dưới mà dời đi, tay ở thắt lưng cũng đình chỉ động tác. Lưu Vũ Hi mở mắt ra, chứng kiến Lý Dục Long thần tình sát khí nhìn chằm chằm bồn hoa bên cạnh.

Lý Dục Long cầm lấy tách chứa mạch trà bên cạnh, chậm rãi đứng lên. Lưu Vũ Hi đem quần áo kéo lên, nghi hoặc nhìn thấy hắn bày ra tư thế ném cầu.

Lý Dục Long liếc nhìn về hướng bồn hoa, vung tay ….Sưu! Cái tách trên không trung tạo thành một đường vòng cung, “Đông” một tiếng nện vào trong bụi hoa.

“Ôi!!!” Vài cô gái trong bụi hoa nhảy ra, một thân bị nước trà làm ướt.

Lưu Vũ Hi kinh ngạc nhìn vào các cô “Là các bạn sao?”

Diêu Gia Lâm không cam lòng lắc lắc tay áo bị nước trà bám dính, Đường Vịnh Quân thần tình ủy khuất lấy khăn tay lau tóc, còn lại Chân Tuệ Kì thì cuống quít lấy tay vén váy lên lau máy ảnh.

Lý Dục Long đằng đằng sát khí đi về phía các cô, mấy cô gái thấy vậy thì thét chói tai chạy lấy người, Lý Dục Long đem tay bắt lại Chân Tuệ Kì chạy sau cùng, xách cô lên giống như túm một con gà bắt trở về.

“Đây là cái gì?” Hắn nhìn chằm chằm máy ảnh trên tay cô, Chân Tuệ Kì gượng cười.

“Ha ha…Không…Không có gì…Chỉ là nhàm chán, chụp mấy tấm hình mà thôi…”

Lý Dục Long đem máy ảnh đoạt lấy, xem xét từng hình. Trên, là những tấm hình chụp hắn cùng Lưu Vũ Hi đang ở chung, hắn đang tựa vào trên người đối phương ngủ, cũng có cảnh hôn môi trong phòng học, có cùng nhau ăn cơm, ngay cả mới vừa rồi một cảnh dục hỏa đốt người mà âu yếm nhau trên bãi cỏ cũng không bỏ sót một điểm.

Lý Dục Long nhìn thấy ảnh chụp, trong mắt nổi lên một ngọn lửa khó hiểu. Chân Tuệ Kì biết tai họa sắp tới nơi rồi, không ngừng đem ánh mắt cầu cứu hướng Lưu Vũ Hi mà nhìn.

Lưu Vũ Hi tiếp thu tín hiệu, vội chạy tới. Lý Dục Long cầm máy ảnh, bỗng dưng trầm giọng mở miệng.

“Những hình này là do cô chụp”

“Ừm.... ” Chân Tuệ Kì hoảng sợ gật đầu lia lịa.

Lý Dục Long đột nhiên chìa một tay ra, Chân Tuệ Kì ôm đầu thét chói tai, Lưu Vũ Hi cuống quít quát to “ Lý đồng học___”

“…” Chân Tuệ Kì cùng Lưu Vũ Hi đều trợn tròn mắt.

Lý Dục Long chỉ vào máy ảnh nói “Sau khi trở về, đem những ảnh chụp này bán cho tôi”

“Hở…” Sự tình phát triển đến rất quỷ dị, Chân Tuệ Kì hoàn toàn không biết nên phản ứng như thế nào, chỉ có thể ngây ngốc điểm điểm gật đầu, Lý Dục Long đem máy ảnh trả lại cho cô, lại hỏi”

“Có giấy với bút không? Tôi đem số bưu điện của ta cho cô”

“Nga, có…” Chân Tuệ Kì ngoan ngoãn lấy ra cây viết và một mảnh ghi chép nhỏ, Lý Dục Long viết xuống địa chỉ hòm thư, sau đó khoát tay đưa cô. Chân Tuệ Kì mờ mịt phản xạ cầm máy ảnh cùng tờ giấy, giống như một cái u hồn đang phiêu phiêu trong gió. Lưu Vũ Hi lăng lăng ngu ngơ đứng tại chỗ, Lý Dục Long đột nhiên quay đầu hỏi “Bọn họ đều là bằng hữu của cậu?”

Lưu Vũ Hi ngây người một chút, vội vàng gật đầu. Lý Dục Long khẽ nhếch miệng cười “Thật sự có ý tứ a”, hắn nói xong, lại lôi kéo Lưu Vũ Hi ngồi trở lại bàn ăn.

“Còn muốn tiếp tục không?” Hắn khó được dò hỏi ý kiến Lưu Vũ Hi, Lưu Vũ Hi ngốc lăng hồ đồ hỏi:

“Tiếp tục cái gì…” Chính mình nói được một nửa thì đột nhiên nhiên nghĩ ra hàm ý trong câu nói của Lý Dục Long, vội vàng sống chết lắc đầu.

Lý Dục Long không sao cả nhún nhún vai “Quên đi, dù sao ngày sau còn có nhiều cơ hội”

Không phải đâu… cái gì mà lần sau có cơ hội chứ… Lưu Vũ Hi nghe xong mà trong lòng sợ hãi

“Cái kia … ta đây có thể hay không được….”

“Có thể hay không được trở về đi học?” cậu vừa nói được một nửa thì Lý Dục Long liền đoán được phần sau cậu sẽ nói cái gì, Lưu Vũ Hi liền nhanh nhẹn gật đầu, Lý Dục Long nảy sinh lòng từ bi mà nhẹ vuốt cằm gật đầu “Vậy cậu trở về đi”

Được hắn đáp ứng, Lưu Vũ Hi liền thất thanh đáp “ Cám ơn”, sau đó giống như là chạy trốn, chạy nhanh về hướng trường học.

————-

Thứ sáu, buổi sáng 3h35 phút, một chiếc xe máy màu xanh ngọt, biển số xe CBR900R nhanh như chớp chạy vào khu phố sầm uất tại trung tâm của các võ quán

Xe dừng ở bãi đậu xe trên một khu đất trống, một thân áo da màu đen, tay mang một chiếc bao da, Lý Dục Long chậm rãi bước xuống xe, cởi nón bảo hiểm, một đầu tóc đen mềm nhẹ dưới ánh mặt trời theo gió tung bay, rạng rỡ uy nghiêm.

Hai cô gái mặc đồng phục không thủ đạo tay mang thùng nước, nói nói cười cười đi ngang qua, Lý Dục Long ngăn trụ lại các cô.

“Xin hỏi một chút, đạo quán ở nơi nào”

Hai cô gái thấy một người thiếu niên anh tuấn suất khí, mặt không khỏi ửng đỏ, nói lắp ba lắp bắp chỉ vào một cái địa phương “Ở…Ở bên kia…”

“Cám ơn” Lý Dục Long hướng nơi mà các cô chỉ đi tới, hai cô gái nhìn theo bóng lưng cao lớn của hắn mà tâm động không thôi.

Lý Dục Long còn chưa đi đến, chợt nghe trong võ đường truyền đến từng trận tiếng hò hét “Uông!Uông!”. Hắn đi vào cạnh cửa, đạo quán hơn một trăm mét vuông, khoảng hai mươi người đang đứng thưa thớt trong tràng, bọn họ thuần một thân đồng phục màu trắng*. Có người đang luyện tập đánh nhau, cũng có người đang luyện tập đá chân, mà một số ít khác đang luyện đá bao cát.

*Ý là tất cả mọi người đều mặc đồng phục màu trắng hết

Lý Dục Long rất nhanh từ trong đám đông tìm được một thân ảnh nho nhỏ xinh xắn______

Tháo xuống kính mắt của mình, cả người tản mát ra một loại khí phách bức người, nhìn cậu ấy bày ra tư thế chiến đấu, hết sức chăm chú quan sát bao cát trước mắt. Húc Chiêu Lăng Hồ Đàm sư phụ chỉ vào một điểm hồng trên bao cát nói

“Em cần dùng cú đá xoáy kết hợp với nhảy rồi đá…., đánh trúng vị trí này, hiểu chưa?”

“Dạ!” Lưu Vũ Hi cao giọng tự tin trả lời

“Chuẩn bị, bắt đầu!”

Lưu Vũ Hi sắc bén ra chiêu, một cái xoay người đá trúng mục tiêu, tiếp tục nhanh chóng nhảy lên, đạp bao cát trúng ngay điểm hồng tâm, đem bao cát bị đá bay lên. Hai động tác này nối liền mà trôi chảy, không có để thừa ra một khe hở.

Cậu nhóc công phu rất khá nha… Lý Dục Long huýt sao một cái, đang muốn nhấc chân đi vào. Ở một bên đang phụ đạo một đám đệ tử trông còn trẻ đạo sư Trương sư phụ thấy được, lập tức tiến lên ngăn lại.

“Đợi một chút, cậu tìm ai?”

Lý Dục Long liếc mắt nhìn nam nhân so với mình thấp hơn một cái đầu, cà lơ phất phơ trả lời “Tôi tìm vợ của mình”

“Vợ?” Trương sư phụ nhìn lại các học viên, không biết người nào được kêu là “vợ” của hắn. Lý Dục Long đang muốn lướt ngang hắn đi qua, nhưng lại bị người ngăn lại.

“Chờ một chút, cậu không thể mang giầy tiến vào đạo quán” Trương sư phụ chỉ vào đôi giầy da nghiêm khắc nói.

“Làm gì? Vậy trước ông cấp tôi một đôi dép lê a” Lý Dục Long khiêu khích nói

“Cậu…” Trương sư phụ đang muốn phát hỏa, bên này Đàm sư phụ cùng Lưu Vũ Hi đã chú ý đến tình huống bọn họ, Lưu Vũ Hi dẫn đầu kêu ra

“Lý đồng học?”

“Yo!” Lý Dục Long đưa thẳng tay lên cùng cậu chào hỏi, Trương sư phụ nhìn Lưu Vũ Hi ngây ngẩn cả người. Các học viên đang sôi nổi cũng ngừng tay, tò mò nhìn bọn hắn.

Lưu Vũ Hi bước nhanh đi qua, bất an thấp giọng hỏi “Tại sao cậu tới nơi này?”

“Tôi đến nhà tìm cậu, mẹ cậu nói cậu đã đi học Taekwondo, cho nên tôi đến tìm” Lý Dục Long híp mắt cười nói, Lưu Vũ Hi tiếp tục hạ giọng nói, xấu hổ rụt rè nói

“Cậu… người tìm tớ có chuyện gì không?”

“Hôm nay thời tiết khá tốt, chúng ta cùng hẹn hò đi” Lý Dục Long tuyệt không sợ người bên ngoài nghe được, vui vẻ tuyên bố, Lưu Vũ Hi thần tình ngượng nghịu nói

“Nhưng mà tớ còn phải học Taekwondo”

“Cậu tại sao lại muốn học võ?”

“Vì cường thân kiện thể, không bị khi phụ…” Lưu Vũ Hi đem lời mẫu thân hay giáo mình nói ra

“Không cần phiền toái như vậy, hiện tại có tôi bảo vệ cậu, sẽ không có người nào dám khi dễ cậu” Lý Dục Long sờ sờ mái tóc nhuyễn nhẹ của cậu, thanh âm như dụ dỗ đứa con nít.

“Có thể…có thể… chính là…” Lưu Vũ Hi không biết như thế nào cự tuyệt hắn, khẩn trương như muốn cắn vào đầu lưỡi, cuối cùng đành phải nói “Chính là tớ đã giao nộp học phí, nếu không học nữa mẹ tớ sẽ tức giận a…”

“Vậy thì như thế nào, có sao đâu? Tôi đem tiền trả lại cho cậu thì được rồi”

“Nhưng…nhưng… nhưng là tớ muốn học.... ”

“Thật phiền phức, cái gì Taekwondo không thủ đạo, tôi trở về sẽ dạy cậu thì được rồi.” Lý Dục Long đỉnh đạc nói xong, liền kéo cậu muốn đi, bên cạnh, Trương sư phụ cũng nhìn không được nữa, hắn tức giận ngăn ở trước mặt bọn họ, gầm lên.

“Nhóc con, cậu chờ tôi một chút!”

Lý Dục Long không kềm chế được liếc hắn “Làm sao?”

“Nhóc con, cậu đúng là hung hăng càn quấy thật, lại còn có thể giáo Taekwondo?” Trương sư phụ không thể nhẫn nhịn trong lòng nghe võ học thiêng liêng bị vũ nhục, kích động mắng “Cậu cho là Taekwondo là đồ chơi của những đứa bé sao?!”

Đàm sư phụ đi qua trấn an “Tiểu Trương, người trẻ tuổi không hiểu chuyện, cậu cũng đừng cùng hắn tính toán”

Lý Dục Long chẳng những không lĩnh tình, còn cố ý chọc giận Trương sư phụ thuyết “Loại võ thuật tùy tiện đá vài cái gì đó, có cái gì giỏi mà đắc ý?”

“Cậu nói cái gì?” Trương sư phụ nổi trận lôi đình cả giận nói “Cái gì tùy tiện đá vài cái?! Cậu có bản lĩnh thì tùy tiện đá vài cái cho tôi xem?!”

Lý Dục Long nhún vai “Vì cái gì không thể?”

“Tốt lắm! chúng ta đây tỷ thí một chút!” Trương sư phụ tuyên chiến.

Lưu Vũ Hi trong lòng kêu to “cứu mạng” a, Trương sư phụ là cao thủ đai đen ngũ đẳng đó, Lý Dục Long làm sao là đối thủ của người? Nếu Lý Dục Long có cái gì sơ xuất, hắn một nhà tập đoàn là hắc đạo nhất định sẽ không bỏ qua cho Trương sư phụ! Nói không chừng ngay cả võ quán cũng phải chịu liên lụy! Nay xem ra sự tình đại biểu~~~~

Cậu lôi kéo Lý Dục Long cầu xin “Lý đồng học, xin cậu đừng nên đáp ứng a, cùng lắm tớ đi với cậu là được…”

“Không nên gấp gáp, trước đánh bại người này, chúng ta đi hẹn hò cũng không muộn” Lý Dục Long nắm chắc thắng lợi trong tay nói, Trương lão sư nghe được mà đỉnh đầu càng tức giận

“Tiểu tử, tôi sẽ cho cậu biết tay! Tôi xem cậu còn mạnh miệng đến khi nào!”

Đàm sư phụ lo lắng ngăn cản hắn “Tiểu Trương, cậu đừng kích động, nếu có tai nạn chết người thì biết làm sao bây giờ”

“Lão Đàm cậu đừng lo lắng, tôi sẽ một vừa hai phải thôi, chỉ cần dạy cho nhóc con này một chút giáo huấn là được” Trương sư phụ trầm giọng nói.

“Vậy cậu ngàn vạn lần phải cẩn thận một chút a… đừng sử dụng công phu thật” Đàm sư phụ lần nữa dặn dò.

Các nhóm học viên toàn bộ thối lui đến bên ngoài sân, ở chính giữa chừa ra một khoảng trống lớn. Lý Dục Long cởi áo khoác cùng giầy, chân không đi lên đứng trước mặt đối thủ. Hắn trên thân mặc một y phục màu đen bó sát người, cánh tay thon dày đầy cơ bắp, cơ ngực cùng cơ bụng xem ra cũng không thể khinh thường.

Đàm sư phụ trong lòng tán thưởng, cậu nhóc này khí chất thuộc hàng nhất đẳng, tuyệt đối là một người thích hợp luyện Taekwondo, chỉ hi vọng tiểu Trương không cần ra tay quá nặng…

Lưu Vũ Hi đưa đến cho Lý Dục Long cái nón cùng áo bảo hộ, Lý Dục Long phất tay “Không cần, đưa tôi hai cái băng là được”

Cầm lấy băng vải, hắn đem quấn quanh bàn tay, nắm tay, kẹp chặt. Trương sư phụ thấy hắn không cần mũ giáp, hừ lạnh “Bị thương cũng không nên khóc”

Lý Dục Long lạnh lùng cười, không trả lời.

Lưu Vũ Hi đứng trong hàng người, không ngừng trong lòng cầu nguyện ___ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện a____

Lý Dục Long cùng Trương sư phụ đối mặt đứng, Đàm sư phụ đảm nhận vị trí trọng tài, ông đi đến giữa hai người, hướng Lý Dục Long chỉ đơn giản giải thích

“Đầu tiên, vị đồng học này, bởi vì không phải học viên Taekwondo, cho nên có thể ra quyền, xuất chưởng, hoặc là dùng chân, nhưng không thể công kích bộ vị dưới bụng, không thể dùng trảo, ôm, đẩy, còn có khi nghe thấy tôi hô “Dừng” thì phải tách ra…”

“Không cần phải nói nhiều như vậy. Nói cho tôi biết thế nào mới tính là thắng?” Lý Dục Long không kiên nhẫn hỏi

“Đánh trúng bụng hoặc thân thể hai bên được điểm, hoặc là đánh bại, cũng coi như là thắng”

“Cũng chính là, ai ngã xuống trước thì coi như thua đi?” Lý Dục Long bên miệng tàn khốc cười lạnh.

“Cũng có thể nói như vậy…”

“Biết rồi, bắt đầu đi”

Đàm sư phụ phát ra lệnh “Ba-ryeot! Kyeong-rye”

Trương sư phụ bảo trì lễ phép hướng về phía Lý Dục Long cúi đầu chào, đối phương nhíu mày, hơi hơi vuốt cằm. Đàm sư phụ vung tay lên “Shi-Jak!”

Trận đấu bắt đầu rồi!

“Uống ——–!” Trương sư phụ khí thế như vũ bão đạp xuống chân trước, sau đó nhảy lên ra một cú đá, bị Lý Dục Long nghiêng người né tránh. Trương sư phụ hét liên tục ra chân, đá nghiêng, vạch đá (đá ngang), thôi đá (đá thẳng), không ngừng biến hóa góc độ công kích, Lý Dục Long thân hình nhanh nhẹn né tránh, khi né không kịp thì liền dùng cánh tay ngăn cản, mấy chục chiêu hạ xuống, Trương sư phụ lại một cước cũng chưa đá trúng.

Ông thật sự sinh khí, trên trán gân xanh bạo khởi, ra chân kết cấu bắt đầu hỗn độn.

“Chậc chậc, cũng chỉ có như vậy thôi?” Lý Dục Long lấy tay ngăn cản đẩy cước ra, kiêu ngạo cười

Trương sư phụ tức điên, ông nắm chặt nắm tay, trong mắt bốc lên sát ý, hét lớn một tiếng, ông sử dụng tuyệt chiêu tất sát___liên hoàn cước!

“Tiểu Trương! Dừng tay!” Đàm sư phụ kêu lên sợ hãi, hắn lại có thể đối người ngoại đạo xuất chiêu ngoan độc! Rất không nên!

Trương sư phụ tức đỏ mắt, hoàn toàn mắt điếc tai ngơ, chỉ lo ra sức đá. Lý Dục Long né tránh phía trước mấy đá, tiếp tục lấy tay dùng sức đỡ mấy cước lúc sau. Thừa dịp đối thủ mất trọng tâm, Lý Dục Long đột nhiên xoay người, một chân lưu loát quét qua, hung hăng đá trúng mặt Trương sư phụ

Phốc! Trương sư phụ phun ra nước bọt, mặt bị đá biến hình (í ẹ, chắc chú tiểu trương bị hủy nhan quá). Bùm một tiếng, cao thủ ngũ đẳng bị một chiêu đánh bại.

“Oa____” tập thể xung quanh theo dõi phát ra tiếng kêu sợ hãi.

Đàm sư phụ sợ ngây người, cũng quên phải đọc giây. Thắng bại đã định, Lý Dục Long chậm rì rì cởi xuống băng vải quấn trên tay, ném xuống đất, thật sự là thiếu niên anh tuấn vô pháp vô thiên (coi trời bằng vung ấy, ý nói anh cao ngạo, nhưng dẹp zai hehe >_<)

“Tôi thắng sao?” Hắn hỏi, Đàm sư phụ ngây ngốc gật đầu, miệng còn chưa thể khép lại.

“Vậy cám ơn đã chỉ giáo” Lý Dục Long đối với Trương sư phụ đã ngất đi khoát tay, mang giầy, cầm lên áo khoác, đồng thời dắt Lưu Vũ Hi còn đang đờ người ra đi ra ngoài “Đi thôi”

Lưu Vũ Hi phục hồi tinh thần lại, thấp giọng nói “Tớ… tớ còn chưa có thay quần áo…”

“Kia ngay bây giờ đi thay đi”

Bên này Đàm sư phụ thật vất vả tìm được thanh âm của mình, cuống quít hô “Chờ… chờ một chút!”

“Chuyện gì?” Lý Dục Long không kiên nhẫn quay đầu.

“Cái kia… trước kia cậu có học qua công phu nào sao?” Xem năng lực và kỹ năng né tránh Đàm sư phụ nhận định hắn nhất định tương đối có học qua võ thuật

“Cái gì cũng không có học qua” Lý Dục Long nhướng lên lông mày nói “Có vấn đề gì sao?”

“Đã không có…” Đàm sư phụ nhìn thấy hắn cùng Lưu Vũ Hi đi xa, lẩm bẩm nói “Thằng nhóc này thật sự là kỳ tài trăm năm khó gặp, nếu có thể hảo hảo bồi dưỡng, ngày sau nhất định làm nên đại sự…”

“Đàm sư phụ! Trước đừng nói gì cả…” một gã học sinh nói leo.

“Có chuyện gì?”

“Người xem Trương sư phụ, giống như không được…”

“Hả?” Đàm sư phụ cúi đầu nhìn, chỉ thấy Trương sư phụ bắt đầu cả người run rẩy, miệng nổi bọt mép… cả võ quán nhất thời một trận rối loạn_____.

“Trời ạ, ~~ mau gọi xe cứu thương~~!!

“Ai có di động ~~!!”

“Mau, có ai không ~~!!”

Đang ở trong phòng thay đồ Lưu Vũ Hi tựa hồ cũng cảm thấy được một cỗ xôn xao, cậu nhìn ngoài cửa sổ, không khỏi rùng mình một cái.

———-

Ô ong ong ông… Xe máy chạy qua làm cát bay đá chạy, cuồn cuộn nổi lên từng trận khói gió. Mang theo mũ bảo hiểm, Lưu Vũ Hi ngồi ở phía sau Lý Dục Long sợ hãi mà ôm chặt hông của hắn.

Hắt xì một tiếng, xe ngừng lại. Lưu Vũ Hi vội vàng buông tay, ngẩng đầu lên.

“Nơi này là…” Lưu Vũ Hi tháo mũ xuống, kinh ngạc nhìn chằm chằm cánh cổng vòm thật lớn.

“Vườn bách thảo” Lý Dục Long trả lời

“Hả?” Lưu Vũ Hi nằm mơ cũng không nghĩ ra đối phương sẽ dẫn mình tới cái địa phương “đứng đắn” này, không khỏi đối với hắn có cái nhìn khác xưa. Lý Dục Long dắt cậu vào cửa mua vé, cùng nhau tiến vào bên trong vườn.

Đối diện đại môn hai bên đường đi là một mảnh vườn hoa Uất kim hương tam sắc: hồng, hoàng, tím ba loại sắc thái cùng với màu lá xanh biếc là một sự kết hợp không chê vào đâu được.

“Cậu muốn xem cái gì?” Lý Dục Long cầm lấy bản đồ khu vườn hỏi, đang xem hoa Lưu Vũ Hi ngẩn ra, đỏ mặt nói “Tớ không sao cả, cậu quyết định là được rồi”

“Vậy, chúng ta trước tới nơi này đi” Lý Dục Long chỉ vào vườn cây bên cạnh, vườn cây tiên nhân chưởng (cây xương rồng).

Nơi này đủ loại cây tiên nhân chưởng, có những cây chỉ bằng ngón tay lớn, có cây cao chừng ba tầng, một số cây tiên nhân chưởng còn nở ra những tiểu hoa vàng vàng phấn phấn, đáng yêu cực kì.

Các du khách đa số đều ở trong sân đứng trước bóng một gốc cây to tiên nhân chưởng chụp hình lưu niệm, một cô gái hướng dẫn viên đang cùng mọi người giới thiệu các chủng loại cùng đặc tính của cây tiên nhân chưởng, Lưu Vũ Hi cùng Lý Dục Long cũng đang đi đến xem náo nhiệt.

Lý Dục Long nâng lên đầu nhìn, thở dài “ Wow, thật lớn a”

Cô gái hướng dẫn viên khó mà gặp được một người đẹp trai, anh tuấn như vậy, nhất thời tâm thần nhộn nhạo, chủ động bắt chuyện nói “Đây là tiên nhân chưởng hoang dại ở Mexico, cao nhất có thể đạt tới hai mươi thước, này có thể tính là độ cao thông thường của nó, đã sống lâu hơn năm mươi năm”

“Ừm…” Lý Dục Long đứng xa một chút, cẩn thận quan sát. Lưu Vũ Hi nhìn không ra người này một thiếu gia bình thường đi học chỉ biết ngủ gà ngủ gật thế nhưng đối loại sinh vật này xem có hứng thú và tri thức, cậu nhìn Lý Dục Long ánh mắt toát ra thưởng thức quang mang.

“Này thoạt nhìn giống…” Lý Dục Long suy tư, hướng dẫn viên tiểu thư tươi cười chân thành hỏi

“Như cái gì?”

Lưu Vũ Hi đang chờ hắn phát biểu, chỉ thấy Lý Dục Long chỉ vào một nhánh độc lập đưa lên của cây tiên nhân chưởng, thần tình mỉm cười đối Lưu Vũ Hi nói “Cậu xem hình dạng cái tiên nhân chưởng này, có hay không giống với dương v*t?” (sặc…sặc cái đó đó, anh đúng là trí tưởng tượng phong phú)

Phốc____! Một đại thúc đang uống nước trái cây bên cạnh đều phun ra đầy miệng, nghe nói như thế thì toàn thân cứng đờ. Còn cô gái hướng dẫn viên thì nghẹn họng nhìn trân trối, gương mặt xấu hổ lúc đỏ lúc trắng, Lưu Vũ Hi cũng là đầu đầy hắc tuyến.

Lý Dục Long tiếp tục ngữ khí kinh người “Phía dưới này cộng thêm lưỡng khỏa cây tiên nhân cầu tựa như tinh hoàn….”

“Lý…Lý đồng học! Chúng ta đi đến địa phương khác xem đi!” Lưu Vũ Hi ngăn hắn nói tiếp

“Nha…” Lý Dục Long còn chưa có đáp ứng, Lưu Vũ Hi liền lôi kéo hắn giống như bay thoát đi.

Ô… Cậu biết là người này sẽ không nói cái gì bình thường, cậu lại đối với người này ôm hi vọng, thật sự là quá ngây thơ rồi ~~~! Lưu Vũ Hi ở trong lòng tự mắng mình.

Lưu Vũ Hi lôi kéo hắn đi ngang qua một cái vườn trái cây, có vài cô gái ven đường bày ra một quầy nước nhỏ, trực tiếp ép lấy nước bày bán.

“Muốn uống sao?” Lý Dục Long kéo Lưu Vũ Hi lại.

“Ách, không cần…”

“Di, cho ta một ly nước chanh tươi cùng nước táo” Lý Dục Long tự chủ trương gọi, Lưu Vũ Hi không tiếp tục cự tuyệt nữa, chỉ đứng một bên chờ đợi.

Một người con gái nói “ Rất nhanh sẽ có” theo sau động tác liền nhanh nhẹn cắt mấy quả chanh cùng quả táo, bỏ vào máy nước ép trái cây. Lý Dục Long nhìn chằm chằm nửa trái táo trên mặt bàn, xuất thần quan sát.

Lưu Vũ Hi thấy hắn một bộ dạng giống như khi nãy một ánh mắt như tự hỏi, trong lòng bắt đầu dâng lên dự cảm bất hảo; hắn sẽ không phải lại liên tưởng đến cáí địa phương xấu xa nào đó nữa chứ ~~

Quả nhiên, Lý Dục Long lộ ra một nụ cười tuấn mỹ có thể mê hoặc người, chỉ vào quả táo nói.

“Cậu xem, hình dạng của trái táo này có phải hay không giống…”

“Lý đồng học!” Lưu Vũ Hi cơ hồ có thể đoán được đoạn sau hắn muốn nói cái gì, cuống quít lớn tiếng quát ngăn hắn lại.

“Làm sao thế? Tôi còn chưa có nói đâu, cậu khẩn trương cái gì?”

“Cậu…Cậu không cần phải nói, tớ cảm thấy tuyệt đối không giống” Lưu Vũ Hi vừa vội vừa thẹn nói.

“Vậy sao? Tôi cảm thấy trái táo này rất giống hình trái tim a”.

“Hình trái tim?” Lưu Vũ Hi sửng sốt

“Đúng vậy, chẻ nửa trái táo này ra, có phải nhìn giống hình trái tim hay không?” Lý Dục Long cầm lấy trái táo mỉm cười, một bác gái gần đó ha ha cười rộ lên, xong nói “Chàng trai thật sự lãng mạn”

“Hình trái tim a… dường như… tựa hồ có điểm giống…” Xem ra chính mình hiểu sai, Lưu Vũ Hi vội vàng sửa miệng. Lý Dục Long nhãn châu xoay động, xấu xa cười.

“Đúng vậy, bằng không cậu cho như cái gì?”

“…>_<” Lưu Vũ Hi không phản bác được, xấu hổ đến hai má nổi lên những rặng mây đỏ.

Hai người sau đó đi vào khu triển lãm Hồ Điệp, trong quán có nhiều hoa tươi, trong bụi hoa có nhiều hồ điệp đủ sắc màu bay tán loạn, Lưu Vũ Hi nhìn thấy sắc thái sặc sỡ của Hồ Điệp, tâm lại tốt lên.

Một ít nhánh cây đều có một khối gì đó, đến gần nhìn kỹ, mỗi một gốc của nhánh cây đều có một cái kén. Trong đó có một cái kén đang chậm chạp mở ra, xem ra lại có một con Hồ Điệp phá kén mà ra.

Thấy Lưu Vũ Hi rất có hứng thú, Lý Dục Long hỏi “Cậu thích Hồ Điệp?”

“Ừ… Rất đẹp” Lưu Vũ Hi kìm lòng không đậu nói.

“Nơi đó có tiêu bản (mẫu được người ta ép đóng khuông),cậu có muốn hay không?” Lý Dục Long chỉ vào khu vực bán gần cửa, đồng thời chuẩn bị lấy ra bóp da ra mua cho cậu.

“Cám ơn, không cần” Lưu Vũ Hi vội vàng từ chối khéo.

“Thật sự không cần?”

“Hồ điệp không biết bay, thì sẽ mất đi cái đẹp bình sinh của nó…” Lưu Vũ Hi nói ra một câu trong lời nói mang theo thâm ý khác, Lý Dục Long nghĩ nghĩ, “Nha” một tiếng, cũng không biết có nghe hiểu hay không.

Hai người rời khỏi Hồ Điệp quán, lại dạo qua mấy chỗ. Ánh nắng càng lúc càng gay gắt, chớp mắt đã đến giữa trưa.

“Đói bụng chưa, đi ăn cơm thôi” Lý Dục Long lôi kéo Lưu Vũ Hi vào một nhà ăn nhỏ bên hồ, xung quanh hồ là những cây dừa cao lớn, trên mặt hồ thì trường lên một cái Đại Thụy Liên thật lớn (hoa sen)

Lý Dục Long kêu một phần cơm Hamburger, cái thìa tùy ý đưa lên một ngụm cơm, liền bắt đầu ăn. Lưu Vũ Hi lăng lăng theo dõi hắn, Lý Dục Long chống lại ánh mắt kinh ngạc của cậu, bĩu môi nói “Làm gì mà nhìn tôi ngẩn người vậy? Chưa thấy qua bộ dạng tôi dùng cơm sao?”

“Không phải…” Lưu Vũ Hi vội vàng giải thích “Tớ còn tưởng rằng cậu sẽ không ăn loại cơm này…”

“Loại cơm này? Loại cơm này có vấn đề gì?”

“Ách… nhà ăn trong trường học chính là những đồ ăn như thế này… tôi cứ nghĩ cậu ăn không quen, chỉ ăn những đồ ăn ở nhà chuẩn bị…”

Lý Dục Long lại nuốt một ngụm cơm, không chút để ý nói “Thời gian tôi học trung học sơ cấp (cơ sở) ăn uống ở nhà ăn trong trường, thiếu chút bị hạ độc, cho nên ba tôi không cho phép ăn ở bên ngoài nữa”

“Hạ độc?” Lưu Vũ Hi trợn mắt há hốc mồm

“Khi đó ba của tôi còn chưa có thoái vị, một đống người muốn giành quyền nên cả ngày lên kế hoạch giết chết ba huynh đệ chúng tôi.”

“Như vậy a…” nguyên lai hắn cũng không phải cố ý bày ra dáng vẻ kêu ngạo của một thiếu gia, thoạt nhìn có cuộc sống xa hoa phung phí, nhưng lại tràn ngập nguy cơ… Lưu Vũ Hi trong lòng bỗng nhiên đối với hắn sinh ra vô hạn đồng tình.

“Kia cậu ăn cơm ở đây có sao không?” Lưu Vũ Hi không quên quan tâm hỏi.

“Không sao cả, hiện tại anh hai của tôi là đương gia, cho bọn họ đấu đủ đi”

“Ừ…”

Sau khi cơm nước xong, thời gian cũng sắp đến buổi chiều.

“Còn muốn tiếp tục đi dạo không?” Lý Dục Long hỏi

“Không cần…”

“Kia đi thôi”

“Cái kia…”

“Cái gi?”

“Tớ có thể đi WC không?” Lưu Vũ Hi thẹn thùng dò hỏi.

“Đi nhà xí thôi mà, thẹn thùng cái gì a, nhanh đi, tiếp tục nghẹn thì sẽ làm viêm tuyến tuyền liệt đó”

“>_< không thể nào…” Lưu Vũ Hi hốt ha hốt hoảng chạy đi

Khi đi toilet trở về, lại phát hiện Lý Dục Long không còn ở chỗ ngồi. Lưu Vũ Hi luống cuống đứng ở chỗ cũ, một nữ một phục vụ đi qua bên cạnh cậu nói “Quý khách, vị tiên sinh cùng đi với cậu nhắn, cậu ở chỗ này chờ anh ta một chút”

“Nha… cám ơn” Lưu Vũ Hi lo sợ bất an ngồi xuống chờ đợi. Một lúc sau đó, Lý Dục Long đã trở lại, trên tay còn có thêm một gói to.

“Cho cậu” hắn đem cái gói to nhét vào trong tay Lưu Vũ Hi.

“Đây là…” Lưu Vũ Hi mở ra thấy bên trong là một mầm cây non.

“Lan Hồ Điệp” Lý Dục Long thản nhiên nói, thấy Lưu Vũ Hi lờ mờ không hiểu, hắn giải thích “Cậu không phải không nhẫn tâm mua mấy tiêu bản hồ điệp sao? Vậy trồng Lan Hồ Điệp đi, dù cho không biết bay nhưng vẫn rất đẹp.”

Hắn vậy mà lại băn khoăn lời nói của mình, hơn nữa còn nghĩ biện pháp giải quyết, cư nhiên còn đặc biệt quay lại cấp chính mình vui mừng… Lưu Vũ Hi trong lòng như có một trận nhiệt thổi qua.

“Bất qua tôi nói trước, trồng cái này thực sự phiền toái, nếu không ra hoa thì cũng đừng ủy khuất chính mình” Lý Dục Long bổ sung nói (ý anh bảo em đừng tự trách rồi tự buồn hại thân thể a… đúng là thương vợ), Lưu Vũ Hi nhanh chóng lắc đầu, không ngừng nói

“Cám ơn… cám ơn cậu…”

“Thật sự muốn cám ơn, vậy liền hôn tôi một cái đi” Lý Dục Long chỉ vào môi mình, tùy tiện cười nói

“Này…” Lưu Vũ Hi nhìn nhìn người xung quanh, khuôn mặt trướng đến đỏ ửng.

“Quên đi” Lý Dục Long không sao cả nhún vai “Tôi biết cậu không dám”

Hắn quay đầu bỏ đi, Lưu Vũ Hi vội vàng bước nhanh đuổi kịp.