Vương Bài Hãn Phi, Manh Phu Dưỡng Thành (Vương Phi Kiêu Ngạo, Dưỡng Nên Phu Quân)

Chương 163: Hành động trả thù




Ở một nơi khác, thành Kỳ Dương, đại nội hoàng cung đang trong bầu không khí nặng nề.

Mùi máu tanh tràn ngập trong không khí, xông vào khoang mũi rồi đến dạ dày, khiến người ta kinh hãi. Xác chết lộn xộn đầy đất, máu loãng chảy vào trong khe hở của phiến đá, cho dù là lúc Cần Vương dẫn binh đến bức vua thoái vị, cũng không có tổn thất kinh khủng như vậy.

Có ai ngờ được, kẻ tạo nên hết thảy mọi chuyện đều là do Một – Người!

Bọn lính còn sống sót sau cuộc chiến đấu đang chết lặng chuyển xác chết trên đất, sắc mặt và môi đều tái nhợt, kinh hoảng.

Một bóng dáng không coi ai ra gì tiêu sái đi đến gần hoàng cung.

Nhóm ngự lâm quân như chim sợ cành cong, cẩn thận nhìn chăm chú người kia.

“Túc đại nhân.” Minh Lễ Tầm lập tức ra đón.

Túc Ương nhìn xác chết và vết máu dọc đường đi, dần dần vào chủ điện liền thấy cảnh tượng máu me chưa được xử lý xong, đáy mắt hiện lên chút kinh dị.

"Trường Tôn Tư Duyên đâu?”

“Thái tử điện hạ đã đến An Thái Cung.”

Trưởng Tôn Tư Duyên đúng là có tới An Thái Cung, nhưng đó là chuyện nửa canh giờ trước. Lúc này, hắn ta vẫn đứng ở nơi cao nhất hoàng cung, bên cạnh là chiếc xe lăn, trên xe lăn là một ông già tiều tụy.

Nếu có người nhìn thấy ông già tiều tụy này, nhất định không nhận ra đây chính là Trưởng Tôn Lạc Dần còn chưa quá năm mươi tuổi. Bỗng nhiên tóc trắng bạc phơ, khuôn mặt nhiều nếp nhăn, gầy trơ xương, cả người mặc trang phục hoa lệ màu vàng rực, nhưng đã không còn oai phong như năm đó.

“Phụ hoàng, người thấy sao?” Trưởng Tôn Tư Duyên hơi ngồi chồm hổm, để tầm nhìn của hắn ta song song với Trưởng Tôn Lạc Dần. Hắn ta mỉm cười nhìn khoảng không phía trước, liếc mắt liền thấy cảnh cả kinh thành phồn hoa: “Nơi này là thành Kỳ Dương, hoàng thanh của Tây Lăng, hoàng thành của nhà Trưởng Tôn chúng ta.”

Ánh mắt Trưởng Tôn Lạc Dần hiện lên vui mừng nhìn hắn ta, ngay sau đó, ánh mắt ông ta cũng nhìn ra xa, đáy mắt hiện lên sự không cam lòng và thê lương.

Ông ta im lặng một hồi lâu, TRưởng Tôn Tư Duyên cũng im lặng cùng ông ta. Khuôn mặt vẫn mang nụ cười ấm áp như ánh dương, làm người ta yêu thích.

"Tư Duyên." Thanh âm khàn khàn, gần như làm người ta không nghe rõ ông ta nói cái gì.

“Có con.” Trưởng Tôn Tư Duyên lại hiểu.

Một cánh tay giơ lên, khó khăn, run run để lên đầu hắn ta.

"Tây Lăng, Tây Lăng. . ." Ngay cả nói chuyện cũng không run run khó khăn diễn thành lời, ánh mắt Trưởng Tôn Lạc Dần lộ ra ánh sáng vô tận: “Chỉ nhờ vào con... Con là… Con là đứa con mà ta cảm thấy kiêu ngạo nhất.”

“Phụ hoàng.” Trưởng Tôn Tư Duyên nhẹ nhàng lắc đầu, bất đắc dĩ nói: “Đáng tiếc, con sợ con không thể hoàn thành tâm nguyện của người.”

Hai mắt Trưởng Tôn Lạc Dần trừng lớn. Rất rõ ràng, hắn không ngờ Trưởng Tôn Lạc Dần sẽ cho hắn đáp án này.

Trưởng Tôn Tư Duyên coi như không thấy sự khác thường của ông ta, chậm rãi đứng lên, chỉ vào tường thành lớn của Kỳ Dương, nhẹ giọng nói: “Hiện nay, thành Kỳ Dương có ôn dịch dữ dội, không chỉ có bá tánh mà con có rất nhiều bá quan văn võ đều trong cơn nguy kịch, không có biện pháp bảo toàn vững vàng cho triều đình. Ngày trước không lâu, hoàng thúc không muốn hiệp trợ con thống trị Tây Lăng, hơn nữa còn nổi điên đem văn võ trong triều giết gần một nửa, ngự lâm quân của hoàng cung hầu như bị giết hết…”

Hắn ta quay lại nhìn biểu tình của Trưởng Tôn Lạc Dần, sung sướng phát hiện tơ máu rậm rạp và ánh mắt hung ác của ông ta, cộng thêm gương mặt đỏ bừng vì tức giận, lại cho ông ta thêm một kích trí mạng: “Tây Lăng, thật sự phải hủy diệt rồi. Con không gánh vác nổi.

“TRƯỞNG – TÔN – VINH – CỰC!” Trưởng Tôn Lạc Dần rống từng chữ ra cái tên này, vô cùng rõ ràng.

“Còn có một việc, phụ hoàng nghe xong, ngàn vạn lần phải nén bi thương.” Trên trán Trưởng Tôn Tư Duyên lắng động u buồn, khẽ rũ con ngươi xuống, để che giấu con ngươi dưới đôi lông mi dày, cả người mờ mịt trong ưu thương: “Hoàng nãi nãi…”

“Mẫu hậu?!” Sắc mặt Trưởng Tôn Lạc Dần tái nhợt.

Trường Tôn Tư Duyên nhẹ nhàng gật đầu: “Hoàng nãi nãi, bị Bạch Thủy Lung…” Câu tiếp theo không cần hắn ta nói nhiều, cũng đủ khiến người ta hiểu rõ ý trong đó.

Thân thể Trưởng Tôn Lạc Dần run rẩy, thân thể suy yếu tàn tạ dâng lên sức mạnh kinh khủng, tùy thời có thể bộc phát.

“Phụ hoàng, việc này cũng không thể đổ hết trách nhiệm lên đầu Bạch Thủy Lung.” Trưởng Tôn Lạc Dần cười nhạo ở trong lòng, hắn ta chưa bao giờ có hảo cảm gì với Hoàng Thanh Tuyết, nhắc tới bà ta là vì muốn Trưởng Tôn Lạc Dần nhớ bà ta, khiến Trưởng Tôn Lạc Dần đau khổ!

“Không thể trách ả?” Giọng điệu Trưởng Tôn Lạc Dần tràn ngập lửa giận, ngay cả ánh mắt của ông ta cũng hiện lên tia ác độc.

Ánh mắt đó chẳng những không làm Trưởng Tôn Tư Duyên tức giận, trái lại càng khiến hắn ta vui sướng. Hắn ta cực kì chán ghét ánh mắt từ ái của đối phương khi nhìn mình, cùng với tất cả các hành vi yêu thích.

“Phụ hoàng, có một số chuyện người không biết.” Trưởng Tôn Tư Duyên càng cười ôn hòa hơn: “Trận tai họa này là do hoàng nãi nãi giúp đỡ một tay. Nếu không phải bà ta cố ý buông trôi, Cần Vương không thể nào bức vua thoái vị được. Trận ôn dịch trong thành Kỳ Dương cũng do bà ta hợp tác với người ngoài gây nên. Sau đó, bà ta bắt Bạch Thiên Hoa uy hiếp Bạch Thủy Lung, muốn giết chết nàng ta.”

“Ngươi nói bậy bạ…” Trưởng Tôn Lạc Dần tức giận, thân thể giật bắn, muốn đứng lên khỏi xe lăn, nhưng có lòng không đủ sức.

“Phụ hoàng, ta không có nói bậy.” Trưởng Tôn Tư Duyên cắt ngang lời rống giận của ông ta, giọng nói vẫn ung dung, ôn hòa như trước: “Phụ hoàng, trong lòng hoàng nãi nãi, ngài chẳng có chút giá trị nào cả. Bà ta vì muốn trả thù hoàng thúc và hoàng thẩm, có thể không để ý vứt bỏ ngài và giang sơn Tây Lăng.Giả sử, nếu không phải hoàng thúc không có hứng thú với ngôi vị hoàng đế, hoàng nãi nãi nhất định sẽ đem ngôi vị hoàng đế dâng lên trước mặt hoàng thúc.”

“Tư Duyên, ngươi đang nói cái gì?”

“Ta chỉ nói lời thật mà thôi!”

Sắc mặt Trưởng Tôn Lạc Dần vặn vẹo, đối lập với vẻ mặt tươi cười của Trưởng Tôn Tư Duyên.

Giờ khắc này, Trưởng Tôn Lạc Dần cũng cảm nhận được tia quỷ dị, sự quỷ dị kia đến từ người Trưởng Tôn Tư Duyên.

Ánh mắt ông ta dần thay đổi thành nghi ngờ, không có bị TRưởng Tôn Tư Duyên bỏ lỡ.

“Ha ha ha.” Trưởng Tôn Tư Duyên vui mừng cười ra tiếng, âm thanh càng lúc càng lớn, tiếng cười trong trẻo phá tan mọi lo lắng. Nhưng hắn ta chỉ liếc nhìn Trưởng Tôn Lạc Dần bằng cặp mắt lạnh lẽo, lạnh đến thấu xương, làm người ta sợ hãi.

“Phụ hoàng, chuyện ngu xuẩn nhất đời này người không làm chính là… không có giết ta!”

“Cái… Cái gì?”

“Ngươi thật sự nghĩ rằng ta không biết gì hết sao?” Trường Tôn Tư Duyên tới gần ông ta, thân thể nhìn như cao gầy thật ra rất to lớn, chặn đi ánh sáng, đem Trưởng Tôn Lạc Dần bao phủ trong mờ tối, nhẹ nhàng nói: “Mẹ của ta không phải là Lan Quý Phi chết, cũng không phải là hoàng hậu hiện tại, mà là trưởng công chúa của Lâu Dương năm xưa.”

“… Ngươi, ngươi…” Trưởng Tôn Lạc Dần trừng hai mắt khó tin.

“Ngươi nghĩ rằng, năm đó, ta hoảng sợ quá mức nên mất trí nhớ, lại không biết những chuyện năm đó ta nhớ rất rõ ràng.” Đoạn trí nhớ kia không khỏi vọt lên trong óc hắn ta, khiến Trưởng Tôn Tư Duyên thất thần trong nháy mắt. Hắn ta thở dài một hơi, nhìn Trưởng Tôn Lạc Dần nhẹ giọng hỏi: “Ta nhớ rõ ngươi tự tay giết chết cha ta, mạnh mẽ chiếm lấy mẹ ta, còn dự định giết chết ta. Thế nhưng, mẹ ta nói, ta là con của ngươi… Ha ha ha, ngươi lại tin, ngươi đúng là kẻ ngu xuẩn. Ngươi không biết có tiền có thể sai khiến ma quỷ sao? Vị đại phụ giúp chúng nghiệm chứng chính là người do mẹ ta mua chuộc.”

Mặt Trưởng Tôn Lạc Dần xám ngắt, mặt tràn đầy sắc thái không thể tin.

Ông ta không thể tin được, ông ta cư nhiên nuôi còn trai của người khác nhiều năm như vậy, đồng thời còn xem nó như bảo bối mà yêu thương, lên kế hoạch đem mọi thứ tốt nhất dành cho hắn ta, ngay cả vị trí kia cũng chuẩn bị sớm cho hắn ta, để hắn ta dễ dàng lên ngôi.

Hèn chi, giữa bọn họ không hề có điểm giống nhau, nhưng hắn ta lại có bảy phần giống mẹ, mỗi khi nhìn vào gương mặt này, ông ta lại không thể quên nàng, những áy náy và si mê với mẹ của hắn ta, đều bù đắp lên người hắn ta.

“Ta luôn chờ ngày này, chờ ngày này.” Trưởng Tôn Tư Duyên cười sung sướng.

Hắn ta nghiêng cười đến gần Trưởng Tôn Lạc Dần, sâu kín nói: “Tự tay đem giang sơn cả đời mình coi trọng dâng cho kẻ thù, cảm giác như thế nào?”

“…” Trưởng Tôn Lạc Dần nặng nề thở dốc, cảm xúc tức giận và đau khổ ngưng tụ, khiến ông ta không thể hô hấp.

Trưởng Tôn Tư Duyên nhìn hắn, một hồi sau mới đứng thẳng dậy, từ trên nhìn xuống như đang nhìn con kiến hôi, cười lạnh một tiếng: “Trên thực tế, cho tới nay, ngươi và tiên hoàng mà ngươi hận có gì khác nhau?”

Trường Tôn Lạc Dần sửng sốt, ngây ngô ngửa đầu nhìn Trưởng Tôn Tư Duyên.

“Lúc đó, ngươi luôn nói với ta, vì sao tiên hoàng luôn yêu thương Trưởng Tôn Vinh Cực, tại sao lại bất công như vậy, không đặt mẹ con các ngươi vào trong lòng. Vì Trưởng Tôn Vinh Cực, tiên đế có thể bỏ mặc các ngươi, thậm chí giết các ngươi, thế nhưng bản thân ngươi thì thế nào hử?”

Trường Tôn Tư Duyên chậm rãi cười nói: “Không phải ngươi cũng thiên vị ta đó sao, âm thầm giết hại rất nhiều cốt nhục chưa chào đời của mình, lại đem những hoàng tử khác đặt ở nơi nào? Bọn tứ hoàng tử vì muốn bảo vệ mạng mình, quanh năm suốt tháng chơi bời lêu lổng, kẻ nên được lập làm thái tử - Cần Vương, luôn luôn bị ngươi cố tình xem nhẹ, đồng thời còn đề phòng…”

Môi của Trưởng Tôn Lạc Dần không còn chút máu.

“Cần vương không phải là ngươi của năm đó sao. Đáng tiếc, hắn ta không có thành công như ngươi, bởi vì ta không phải Trưởng Tôn Vinh Cực, không có xem thường ngôi vị.”

“Còn có hoàng hậu…” Nói đến đây, Trưởng Tôn Tư Duyên lộ vẻ mặt chán ghét: “Tìm một người có vài phần giống mẹ ta để làm thế thân, ngươi thật khiến ta ghê tởm.”

Dù vẻ mặt hắn ta rất chán ghét, nhưng giọng điệu vẫn ôn hòa như cũ, trái lại làm cho Trưởng Tôn Lạc Dần đau lòng như bị dao cắt.

Chính mình bị hình tượng ôn hòa này lừa dối!

“Nói xong chưa?”

Thanh âm kỳ lạ thình lình thu hút sự chú ý của hai người.

Trưởng Tôn Tư Duyên chậm rãi đến trước mặt Túc Ương, ánh mắt hiện lên chút kiêng dè, rất nhanh liền bị che giấu, mỉm cười: “Sao Ám chủ lại có lòng đến đây.”

Theo kế hoạch, bên phía Bạch Thủy Lung do Túc Ương phụ trách, Trưởng Tôn Vinh Cực thì do hắn ta xử lý.

Cho nên, hắn ta mới dám nói chuyện Hoàng Thanh Tuyết đã bị Thủy Lung giết hại. Cho dù, hắn ta biết, cuối cùng không phải Thủy Lung ra tay, Hoàng Thanh Tuyết cũng chết.

Túc Ương không có giải thích với hắn ta, lạnh nhạt hỏi lại: “Trưởng Tôn Vinh Cực như thế nào?”

“Bản lĩnh của hắn còn lớn hơn trong tưởng tượng của chúng ta.” Trưởng Tôn Tư Duyên nói thật: “Một đội cung tiễn thủ, ba đội ngự lâm quân, mười tên kim bài ám vệ, tất cả đều bị giết hết. Nếu như không phải hắn chủ động rời đi, nhất định sẽ bị tổn thất nhiều hơn nữa.”

Túc Ương nhíu nhíu mày: “Thất Hồn Tán hiệu quả không?”

“Chút chuyện ấy còn làm không xong, ta không còn mặt mũi gặp ngươi rồi.” Trường Tôn Tư Duyên cười khẽ, lé mắt liếc Trưởng Tôn Lạc Dần, cười nói: “Thái hậu không hổ là thái hậu, thật tàn nhẫn xuống tay với đứa nhỏ, sau cùng lại để chúng ta tiện nghi.”

“Ta muốn là kết quả.” Túc Ương không có tâm tình nghe hắn ta nói nhảm.

Trường Tôn Tư Duyên vô cùng kinh ngạc vì gã không kiên nhẫn, chẳng lẽ bên phía gã thất bại? Mặt ngoài không hề lộ tâm tư gì, đem tình hình thực tế báo cho Túc Ương biết: “Lúc Trưởng Tôn Vinh Cực rời đi, gần như đã phát điên, hai mắt đỏ đậm chứng tỏ độc đã ngấm sâu, những nơi hắn đi qua, chẳng cần phân biệt liền tàn bạo xuống tay giết người, sau đó người của hắn đến, cũng bị hắn giết, bởi vậy chứng tỏ mọi thứ đều như chúng ta mong muốn.”

“Ừ.” Túc Ương rũ mắt xuống, im lặng rời đi như lúc đến.

Trường Tôn Tư Duyên nhìn bóng lưng của gã, lúc gã sắp biến mất ở cua quẹo, hắn ta vẫn không nhịn được hỏi một câu: “Không biết phía bên Ám chủ như thế nào?”

Thân ảnh Túc Ương không hề dừng lại dù một giây, cũng không hề trả lời câu hỏi của hắn ta.

Im lặng như thế kia, ngược lại khiến Trưởng Tôn Tư Duyên càng thâm xác định suy nghĩ của mình.

Xem ra, bên phía gã đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn rồi, thật là đáng tiếc.

“Phụ hoàng, ngươi nghe thỏa chí không?” Quay đầu nhìn Trưởng Tôn Lạc Dần.

Trưởng Tôn Lạc Dần siết chặt tay ghế, khàn giọng gầm nhẹ: “Nghiệt --- Chướng!”

Trưởng Tôn Tư Duyên ôn hòa nhã nhặn cười nói: “Cũng là ngài đem nghiệp chướng là ta, nâng lên ngôi vị hoàng đế.” Nhìn về phía xa, âm thanh mờ ảo: “Nhưng, rất nhanh, nơi này sẽ không còn mang họ Trưởng Tôn nữa, mà là đổi thành học Quý.”

". . ." Nghiệp chướng! Nghiệp chướng!

“Phụ hoàng…”

“Đừng gọi trẫm như vậy!”

“Hửm? Không thích ta gọi như thế? Ha ha, trên thực tế, ta cũng chẳng muốn gọi như vậy. Vậy đi, Trưởng Tôn Lạc Dần, ngươi nhìn kỹ cho ta, nhìn giang sơn Tây Lăng này, sẽ bị Lâu Dương chiếm đoạt như thế nào!”

“Ngươi… Không được chết tử tế!”

“Ha ha.”

Ngày sau đó, trong khách sạn của trấn nhỏ, đội ngũ đưa Khuynh Nhan công chúa xuất giá bị giết hại sạch sẽ, mặc kệ tỳ nữ hay binh sĩ đều không còn một mống, tới buổi sáng, khi tiểu nhị đến kêu cửa mới phát hiện án mạng.

Năm ngày sau, là ngày Cần vương bị hành hình. Đồng thời, thành Kỳ Dương dán hoàng bảng, nói về việc Võ vương Trưởng Tôn Vinh Cực và Võ vương phi mang tội phản quốc, truy nã toàn quốc.

Lúc này, dân chúng vây quanh hoàng bảng, từng tiếng tức giận mắng Trưởng Tôn Vinh Cực và Bạch Thủy Lung, càng có nhiều người dân mang trứng và rau thối ném vào hoàng bảng, giống như đem hoàng bảng xem thành người bọn họ căm hận.

“Yêu nữ, ác quỷ, bọn họ đều đáng chết vạn lần!”

“Hu hu hu, Bạch tướng quân thân là đại tướng của một nước, ấy vậy mà sinh ra đứa con gái độc ác như thế, trận ôn dịch này, trận ôn dịch này cư nhiên do Bạch Thủy Lung sắp đặt, ả sẽ bị trời phạt!”

“Chết không chỗ chôn…”

"Giết bọn họ, giết bọn họ!"

Từng tiếng mắng chửi tức giận, dân chúng tràn ngập nỗi hận thù.

Trong số người dân không hiểu rõ phải trái, cũng có người biết rõ chân tướng.

Phương Tuấn Hiền đọc rõ mọi thứ ghi trên hoàng bảng, sau khi xem xong lại im lặng không nói. Diện mạo của hắn được bao phủ dưới lớp vải sa màu đen của nón vành rộng, để người ta không nhìn rõ biểu cảm của hắn. Nhưng, những người đến gần hắn có thể cảm nhận được khí thế áp bách của hắn.

Phần khí thế vô hình này khiến dân chúng tự động cách xa hắn, chừa lại một khoảng trống cho hắn đứng.

“Công tử.” Tên thuộc hạ áo lam nhẹ giọng nhắc nhở: “Thời gian không còn sớm.”

Sau khi, Phương Tuấn Hiền dừng lại một giây, mới gật đầu, kế đó rời khỏi nơi dán hoàng bảng.

Bọn họ không đi bao xa, liền có một chiếc xe ngựa đậu ở chỗ này.

Phương Tuấn Hiền im lặng lên xe ngựa, tên thuộc hạ áo lam tự nhiên ngồi lên vị trí đánh xe, vung roi chậm rãi lái xe ngựa đi.

Màn xe bị Phương Tuấn Hiền vén lên, hắn nhìn cảnh vật dần thay đổi, ánh mắt híp lại thành một đường như lưỡi dao sắc bén.

Hơn hai mươi năm sinh sống ở nơi này, cuối cùng lại phải rời đi. Có lẽ, đại ca nói đúng, nơi này vốn không thích hợp với hắn.

Hai tháng sau, biên quan truyền tin đến, quân đội Tây Lăng thua lớn, đại quân Lâu Dương đã đánh vào nội cảnh.

Tin tức này không chỉ truyền đến tai Trưởng Tôn Tư Duyên, lại không biết là ngoài ý muốn hay do có người cố ý tung tin truyền đến tai dân chúng Tây Lăng. Toàn bộ Tây Lăng đại loạn, lòng dân hoang mang.

Nhưng, cảnh tượng đại quân Lâu Dương tàn sát bừa bãi khiến dân chúng Tây Lăng lo lắng, kinh sợ không có xảy ra. Trái lại, truyền đến tin tức Tây Lăng và Lâu Dương bàn bạc nói chuyện với nhau. Tây Lăng đồng ý sáp nhập vào Lâu Dương, đất đai và dân chúng đều thuộc về Lâu Dương, trên đời này không còn quốc gia gọi là Tây Lăng nữa. Chỉ mong Lâu Dương đối xử tử tế với dân chúng Tây Lăng, xem dân chúng Tây Lăng như con dân của nước họ mà đối đãi.

Kết quả cuối cùng, làm dân chúng Tây Lăng vừa mừng vừa chua xót.

Chua xót vì quốc gia mình bị diệt, vui mừng vì mình không bị chiến tranh làm liên lụy, gặp cảnh trăm họ lầm than, thống khổ.

Tin tức Tây Lăng bị Lâu Dương chiếm đoạt rất nhanh bị những người không liên quan biết được, Thủy Lung đã về tới thành Nam Vân cũng không ngoại lệ.

Lần này, không thiếu sự kiện nàng và Trưởng Tôn Vinh Cực chịu tội oan thay cho người ta.

Bấy giờ, so với thành Kỳ Dương có áp suất thấp, thành Nam Vân vẫn náo nhiệt và phồn hoa như trước. Cho dù Tây Lăng từng truy nã Thủy Lung, nói Thủy Lung là kẻ đầu sỏ gây nên sự kiện ôn dịch ở thành Kỳ Dương, đều không cách nào ngăn cản đường tiền tài và mức độ được hoan nghênh của thành Nam Vân.

Lãnh thổ thành Nam Vân có rất nhiều hòn đảo, tại một hòn đảo nằm ở trong chỗ sâu không làm người khác chú ý đến, đã sớm bị Thủy Lung phát hiện, âm thầm đem nó thành một trong những nơi được bồi dưỡng.

Bên ngoài hòn đảo nhìn không thấy có gì đặc biệt, chậm rãi đi sâu vào trong mới khiến người ta lĩnh hội được chỗ đáng sợ và quỷ dị của nó. Cạm bẫy trên đảo là do Thủy Lung và bậc thầy về chế tạo cơ quan cùng nhau dựng nên, không có bản đồ và chuẩn bị từ trước, hoặc có thực lực cao hơn Thủy Lung mà xông vào, e rằng chỉ có chín phần chết, một phần sống.

Phòng ốc được xây ở trên cây, đặt ở trung tâm đảo, được che giấu cẩn thận, liếc nhìn sơ qua khó phát hiện… phòng ốc tồn tại trên cây.

Vèo –

Một tiếng vang nhỏ, một gã thiếu niên mặc đồ rằn ri bay vọt giữa rừng cây, động tác nhanh nhẹn, mạnh mẽ, giống như con khỉ trong rừng.

Chỉ thấy hắn nhún nhảy khắp nơi, tự nhiên lui tới trong cánh rừng tương đối lớn, trong chốc lát liền tới chỗ khe núi thác nước. Đứng trên một nhánh cây cao, nhìn tòa lầu các bên cạnh khe núi, cùng với bóng dáng người ở bên ngoài và trong lầu các, hắn liền nhếch môi nở nụ cười.

Thiếu niên nhảy khỏi cây cao, lên xuống mấy cái liền đến bên ngoại viện lầu các. Trước tiên, hắn vỗ vỗ bụi bặm trên quần áo, sau đó mới cẩn thận đi vào nhà.

"Thành chủ đại nhân, Mộc Tuyết đại nhân, huấn luyện viên Lục Quyển, tổng quản Lâu …” Chờ đến trước mặt mọi người, hắn mới đứng thẳng, chào hỏi từng người một.

Thủy Lung ngồi trên ghế mềm ngước mắt nhìn thiếu niên, ánh mắt liền dời xuống giỏ xách trong tay hắn, bên trong có thứ gì, nàng không cần nghĩ cũng biết được.

Nàng nhớ, thiếu niên này tên Liễu Nhận. Tên này do nàng đặt, là thiếu niên có thành tích xuất sắc nhất trong tổ một.

Thiếu niên Liễu Nhận bị nàng nhìn vài lần, khuôn mặt vốn có vẻ trưởng thành, trầm tĩnh bỗng nhiên đỏ lựng, mắt cũng hơi tránh né, động tác cũng hơi mất tự nhiên, đem giỏ xách đưa tới trước mặt Thủy Lung, cao giọng nói: “Thành chủ đại nhân, đây là quả Thủy Trúc, đệ hái cho ngài.”

Thủy Lung nhận lấy cái giỏ, thuận miệng hỏi một câu: “Sau này, đừng nên đi nữa.”

Ánh mắt Liễu Nhận hoảng hốt, vẻ mặt có vài phần non nớt như năm nào đó: “Thành chủ đại nhân không thích sao?”

Thủy Lung đem cái giỏ đặt lên bàn, nở nụ cười: “Mấy ngày nữa là ngày rắn Thủy Trúc giao phối, bản tính của chúng càng dữ dội hơn đó.”

“Đệ không sợ.” Ánh mắt Liễu Nhận hiện lên tia bướng bỉnh.

Ánh mắt như thế khiến Thủy Lung ngẩn ngơ trong chớp, nhưng không ai phát hiện, nàng cười nhạt: “Ăn nhiều cũng chán.”

Đáp án này khiến Liễu Nhận phải bỏ cuộc, ngay sau đó hắn nói tiếp: “Vậy để đệ đi chỗ khác tìm thử xem, có đồ ăn thức uống gì phù hợp với thành chủ đại nhân hay không?”

Đám người Mộc Tuyết đều cảm thấy buồn cười, đứa nhỏ này đúng là hết lòng thương mến và cuồng nhiệt kính ngưỡng Thủy Lung, việc này mọi người đều hiểu rõ. Việc này đối với người đứng đầu một thành lũy như Thủy Lung mà nói, đấy là chuyện tốt. Như vậy, càng đảm bảo lòng trung thành của bọn họ.

“Mỗi ngày tìm trái cây, không cần huấn luyện à?” Lục Quyển giả vờ nghiêm giọng khiển trách.

Liễu Nhận vừa nghiêm túc lại tự tin nói: “Đệ sẽ sắp xếp thời gian cho hợp lý, tuyệt đối không lơ là việc luyện tập của chính mình! Đệ chắn chắn vẫn đứng đầu!” Câu nói cuối cùng, ánh mắt hắn tự động liếc nhìn về phía Thủy Lung.

Phát hiện Thủy Lung không có nhìn mình, Liễu Nhận cảm thấy mất mác, thở dài. Mỗi lần đối mặt với thành chủ đại nhân, hắn đều cảm thấy rất khẩn trương. Nhưng, có thể nói chuyện với thành chủ đại nhân lại là một chuyện rất vui vẻ, trong tổ một, chỉ có hắn là người có số lần gặp mặt thành chủ đại nhân nhiều nhất. Hơn nữa, còn được nói chuyện với thành chủ đại nhân!

Đây đều là người đứng đầu mới có tư cách này, cho nên hắn tuyệt đối duy trì thành tích, không để người khác đoạt đi mất.

“Răng rắc!” Tiếng vang nhỏ vang lên, hấp dẫn tầm mắt của mọi người.

Thủy Lung nhai quả Thủy Lung, mờ mịt nhìn mọi người. Không phải ăn như gặm táo sao? Vì sao mọi người lại kinh ngạc như thế???

Khuôn mặt Liễu Nhận lại đỏ bừng. Hắn tặng trái cây nhiều lần như vậy, đây là lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy Thủy Lung ăn, nhất thời sinh ra cảm giác thân thiết, cảm thấy vị thành chủ đại nhân trước mắt này không có cao xa khó với tới như tưởng tượng.

Thủy Lung nuốt thịt trái cây, hỏi Lâu Thiến Trúc: “Hồi nãy, nói tới đâu rồi nhỉ?”

Lâu Thiến Trúc nghiêm trang nói: “Nói tới chuyện Tây Lăng bị Lâu Dương chiếm lĩnh, căn cứ vào điều tra, hoàng thất Tây Lăng chạy tan tác, Trưởng Tôn Tư Duyên bỏ mình bảo vệ nước… Trên thực tế thì không phải vậy, người của chúng ta nhìn thấy Vinh Vương thế tử và Trưởng Tôn Tư Duyên giống nhau như đúc. Ngay cả tên cũng gọi là Tư Duyên, Quý Tư Duyên.”

Thủy Lung nghiêng đầu nhìn Mộc Tuyết hỏi: “Còn nhớ lần đó chúng ta ở trong mật thất nghe được cuộc đối thoại không?”

Mộc Tuyết: “Vẫn nhớ, xem ra, Trưởng Tôn Tư Duyên không phải huyết mạch hoàng thất Tây Lăng, hoặc là hắn đã có dự định bán nước từ lâu rồi.”

Thủy Lung gật đầu, nhìn về phía Lâu Thiến Trúc, nhìn thấy chân mày hắn chau lại, cười nhạt: “Ngươi lo lắng cái gì?”

Đáy mắt Lâu Thiến Trúc lóe lên tia kinh ngạc, sau đó thoải mái cười nói: “Thật là không có gì gạt được thành chủ đại nhân, nhưng tiểu sinh lo lắng, nếu Trưởng Tôn Tư Duyên là người Lâu Dương, hắn ta có thể phát lệnh truy nã thành chủ đại nhân lần nữa không? Chống lại thành chủ đại nhân? Trải qua điều tra, tiểu sinh biết được hoàng đế Lâu Dương đến giờ vẫn chưa có con trai, trong anh – em chỉ có chỉ có Trưởng Tôn Tư Duyên tức Quý Tư Duyên là huyết mạch dòng chính. Nếu không có gì ngoài ý muốn, Trưởng Tôn Tư Duyên sẽ là người kế nhiệm tiếp theo của Lâu Dương.. Thực lực của hắn ta ở Lâu Dương không nhỏ.”

“Yên tâm.” Thủy Lung hơi híp mắt, khóe miệng lộ ra nụ cười không sâu không cạn, nhìn như mềm mại, nhưng nhìn kĩ lại thì bạc bẽo không gì sánh bằng: “Hắn ta không dám.”

“Không dám?” Không chỉ Lâu Thiến Trúc, ngay cả Lục Quyển cũng lộ ra vẻ mặt nghi hoặc.

Trong tay có thế lực của một nước, có gì không dám làm?

“Ta xây dựng thành Nam Vân vì cái gì?” Thủy Lung giống như nhớ lại năm đó nàng đến nơi này, bốn phía đều ẩn náu nguy cơ, võ công bị phế, có tiếng không có miếng, chỉ có thể tự bảo vệ mình, nhưng khó phản kích người khác.

Bây giờ, một năm lại qua một năm bố trí và đúc kết, không phải vì mảnh đất này, có nơi để mình yên thân và có quyền lên tiếng sao?

“Nếu hắn ta chọn đối nghịch với chúng ta, vậy thì chuẩn bị cho tốt chờ chúng ta trả thù đi.”

Lâu Thiến Trúc câm nín, quả nhiên hắn không cần lo lắng mà.

Chủ tử nhà hắn chẳng những không có chút ý muốn đề phòng, trái lại còn chuẩn bị đi trả thù người ta.

“Chủ tử định làm gì?” Lục Quyển tò mò hỏi.

“Thừa dịp loạn mà cướp của.” Thủy Lung cười nói. (Tịch Ngữ: chị Lung đi hôi của :]])

Lâu Thiến Trúc cả kinh, bỗng nhớ lúc Thủy Lung vừa trở về thành Nam Vân, liền ra lệnh cho hắn làm việc: “Chẳng nhẽ… Khụ, thành chủ đại nhân sớm ra lệnh cho Hắc Thủy, Hắc Viêm, Hắc Điểu đến các thành chủ của Tây Lăng, là vì…”

Thủy Lung dùng ánh mắt trẻ nhỏ dễ dạy nhìn Lâu Thiến Trúc, nụ cười giảo hoạt càng khiến người xem kinh diễm, trong nháy mắt làm người ta cảm thấy nàng đùa dai. Nhưng, chỉ cần nàng muốn cười, như này nàng đùa bỡn thì có làm sao?

Chờ kinh diễm đi qua, chỉ còn lại kinh sợ, trò đùa này của nàng chính là phạm tội nha! Tội lớn nha!

Thủy Lung lại hời hợt nói: "Thế giới này, vũ lực và vương quyền không phải thứ đáng sợ nhất. Kinh tế, cũng có thể phá hủy một quốc gia.

Nàng cũng không biết, ngày hôm đó, rốt cuộc trên người Trưởng Tôn Vinh Cực xảy ra chuyện gì, nhẫn của nàng không cảm ứng được vị trí của hắn, nhưng nàng khôn tin Túc Ương nói.

Vấn đề Tây Lăng này, nàng và Trưởng Tôn Vinh Cực không chỉ bàn bạc một lần, đương nhiên hiểu rõ dự định và suy nghĩ của hắn.

Hắn – không có khả năng vứt bỏ nàng.

Phần tín nhiệm này đã ăn sâu bén rễ vượt khỏi sự tưởng tượng của Thủy Lung.

Cho dù, Trưởng Tôn Tư Duyên đem tin tức che giấu tốt, nhưng vẫn bị người của nàng điều tra được chuyện ở trong cung, ngày hôm ấy. có vô số người chết và bị thương, về phần tung tích của Trưởng Tôn Vinh Cực lại không điều tra được.

Hiện tại, nàng đang mang thai không thể đi xa, nhưng vẫn có thể đem những người xúc phạm đến nàng trả thù như thường lệ.

“Không phải Lâu Dương nuốt Tây Lăng sao, ta sẽ khiến cho cái bánh hư này trở thành khối u ác tính.”

Âm thanh mềm mại, uyển chuyển lọt vào tai lại khiến những người có mặt ở đây cảm nhận được nguy hiểm.

Liễu Nhận cẩn thận nhìn lén thành chủ đại nhân --- Dáng vẻ lười biếng ngồi trên ghế mềm, dung mạo tuyệt sắc nghiêng thành, dáng người lả lướt, phần eo hơi lộ ra vài phần mập mạp cũng không làm sức quyến rũ của nàng giảm đi.

Những thứ này cũng không phải khiến hắn si mê nhất, thứ càng khiến hắn si mê, kích động chính là nét mặt của thành chủ đại nhân. Ẩn sâu trong đôi mắt lạnh băng, sắc bén, ngưng kết ngàn vạn phồn hoa của thế gian. Lộ ra gợn sóng lăn tăn hốt hồn nhất. Lúc nhìn chung quanh, có luồng giá lạnh nguy hiểm khiến lòng người thắt chặt, ngay sau đó lại bị tuyệt mỹ mê hoặc, cả người không khỏi vừa tê dại, vừa hưng phấn.

Đây chính là thành chủ đại nhân của hắn, hắn nhất định phải càng xuất sắc hơn, để sau này trưởng thành trở thành vệ quân bên người thành chủ đại nhân.

*** https://macngulau.wordpress.com/ ***

Trong mắt dân chúng Tây Lăng, Tây Lăng giống như bị vận xui đeo bám, bị trời cao chán ghét vứt bỏ, tai họa giáng xuống dồn dập.

Hoặc là, Tây Lăng bây giờ đã không thể gọi là Tây Lăng nữa rồi, ngay cả hoàng thành cũng bị người Lâu Dương chiếm, mặc kệ tên nước hay tên thành đều bị người ta đổi.

Hành động trả thù của Thủy Lung, lúc mới xảy ra rất khó bị phát hiện. Trong kế hoạch của nàng, kinh tế khổng lồ lưu động, mang theo trận mưa máu gió tanh vô hình.

Đám thương nhân rút lui tiền của, lấy bạc vào túi, suốt đêm bỏ chạy. khiến cho sản nghiệp bị ngưng trệ trong chớp mắt, vô số người dân mất đi việc làm. Lúc dân chúng còn đang kinh hoàng, liền lấy tiền tài mua lương thực và đồ dùng. Khiến người dân có bạc trong tay cảm thấy yên tâm, không bao lâu sau, bọn họ đột nhiên phát hiện… Bọn họ thiếu lương thực!

Không chỉ dừng ở đó, vì đất nước không có triều đình thống trị, trị an ở các thành phố lớn trở nên hỗn loạn không gì sánh bằng. Ngày xưa, chưa từng có kẻ ác, trộm cướp xuất hiện, ngày nay đi đâu cũng gặp. Càng khiến cho Tây Lăng bẩn thỉu xấu xa hơn.

Dựa vào Hắc Thủy, Hắc Viêm, Hắc Điểu, nhóm hải tặc âm thầm chạy khắp nơi, buôn lậu hàng hóa.

Lợi dụng chiến tranh để phát tài, đây cũng không phải là lời nói dối, nhưng cũng phải có bản lĩnh và còn đường tốt.

Một trận càn quét, thành Nam Vân ngày nay, lại có thêm một khoảng tiền thật to, đồng thời cũng khiến một số người đau đầu không thôi.

Cơn bão tài chính này giống một quả cầu tuyết, ban đầu chỉ là một cục nho nhỏ không làm người ta chú ý, dần dần càng lăn càng lớn, thậm chí còn mang theo tuyết lở, khiến vô số người thấy hoảng sợ.

Có ai ngờ được, trong thời gian không tới nửa tháng, Tây Lăng vừa trải qua cuộc đàm phán mà yên ổn trở lại, đột nhiên lại trở nên nát bét.

Hiện tại, Quý Tư Duyên đã thay đổi thân phận, cũng bị chuyện này làm cho sứt đầu mẻ trán, rất có xúc động đem đống sổ con trên bàn hất hết xuống đất.

Hắn ta đã đoán được kẻ đứng ở phía sau chuyện này, hoặc là nói Thủy Lung chẳng bao giờ nghĩ tới chuyện che giấu chính mình. Nàng muốn hắn ta nhìn rõ, mọi chuyện đều do nàng làm, để hắn ta hiểu rõ năng lực và sức ảnh hưởng hiện nay của nàng.

Hắn ta biết thì sao, căn bản không có cách trị tội Thủy Lung, bởi vì không có chứng cứ rõ ràng, lại dính dáng đến nhiều lương dân.

"Bùm đùng phách —— "

Một trận âm thanh kỳ quái loáng thoáng truyền vào tai hắn ta.

Quý Tư Duyên cau mày.

Minh Lễ Tầm lập tức đi ra ngoài, đang chuẩn bị mở miệng hỏi, đột nhiên,người lão lui về phía sau, tránh khỏi thanh trường kiếm đâm tới.

Thời gian dài đi theo bên người Trưởng Tôn Lạc Dần làm cung thị, lão mang một thân võ công cũng là chuyện bình thường.

“Xảy ra chuyện gì?” Quý Tư Duyên đi ra, Minh Lễ Tầm đã bắt được kẻ ám sát.

Người nọ bị Minh Lễ Tầm bóp cổ, khuôn mặt đỏ bừng, bỗng nhiên phun một bãi nước bọt, cắn răng nói: “Các ngươi đều là bọn tặc phản quốc, các ngươi không được chết tử tế, không được chết tử tế!” Sau khi nói xong, liền cắn lưỡi tự sát.

“Chủ tử, phát sinh bạo loạn, bĩnh sĩ đã được trấn áp.” Một người báo cáo.

Quý Tư Duyên lấy tay xoa thái dương.

Vốn tưởng rằng mọi chuyện thuận lợi, ngoại trừ thành Kỳ Dương, những nơi khác của Tây Lăng hắn ta không có phái người đi cai quản. Cho dù Tây Lăng vừa mới hủy, để người Lâu Dương thâu tóm, khó tránh khỏi việc người dân Tây Lăng bài xích.

Chẳng qua không ngờ được, mọi chuyện trở nên phiền phức như vậy.

“Nhanh giải quyết cho xong, kẻ nào không phục giết ngay lập tức!” Hắn ta lạnh lùng hạ lệnh.

“Dạ.” Thuộc hạ nhận mệnh.

Đêm nay, đam bạo loạn này không biết từ đâu nổi dậy, mọi người tranh nhau cướp đoạt những vật đáng giá, cung nữ, cung thị thậm chí bọn lính cũng tranh nhau chạy trốn, người nào có thù oán thì thừa dịp này đem kẻ thù của mình giết chết.

Lúc điên cuồng, con người bộc phát sức mạnh thật đáng sợ. Chờ khi quân đội Lâu Dương chỉnh đốn lại, hoàng cung chỉ còn lại một mảnh bừa bãi, lộn xộn.

Quý Tư Duyên nghe thuộc hạ báo cáo tình huống, càng thấy phiền hơn.

Bỗng nhiên, hắn ta đứng lên, đi nhanh ra ngoài.

Minh Lễ Tầm vội vàng đuổi theo, ngoài ra còn bốn cận vệ cũng theo sau.

Ước chừng một chun trà thời gian, Quý Tư Duyên chẳng đến nơi nào khác, mà chính là quốc khố của Tây Lăng.

Hắn ta lấy chìa khóa ra, đem cánh cửa nặng trịch của quốc khố mở ra, cảnh tượng lọt vào mắt khiến Quý Tư Duyên ngây người.

Đường đường là quốc khố của Tây Lăng, cư nhiên là một đống hỗn loạn.

Có mảnh vụn đồ sứ, cũng có sách vở bị xé nát, bảo vật trân quý thật sự thì một món cũng không còn!

Quý Tư Duyên ngẩn ra, thở dài thườn thượt, hắn ta chạy tới đây là vì nghĩ đến kết quả này, nhưng khi tận mắt nhìn thấy, vẫn không nhịn được căm tức.

". . . Điện hạ, này." Minh Lễ Tầm nhỏ giọng nói, đem giấy Tuyên Thành giao cho hắn: “Tờ giấy này được đính trên tường.”

Quý Tư Duyên vừa đưa tay muốn nhận, liền dừng lại, trầm giọng nói: “Ngươi đọc.”

Minh Lễ Tầm không dám nói nhiều, mở giấy ra, liền thấy một hình vẽ thật to mà xấu trên giấy Tuyên Thành, sắc mặt hơi biến đổi.

Quý Tư Duyên nhìn theo tầm mắt lão, nhìn thấy hình vẽ… Vương bát! Trên mai con rùa còn có vẽ một gương mặt tươi cười, giống như đang cười nhạo.