Vương Bài Hãn Phi, Manh Phu Dưỡng Thành (Vương Phi Kiêu Ngạo, Dưỡng Nên Phu Quân)

Chương 182: Ta coi chừng nàng




Đêm khuya thanh vắng, trong khuê phòng của cô gái, một nam một nữ ngồi đối diện nhau. Người đàn ông nói với cô gái nhưng lời như ‘Nàng đây là nhớ đàn ông’, nghe cỡ nào cũng thấy mờ ám, hoặc giả giống bắt gian.

Nhưng, Thủy Lung chú ý tầng nghĩa sâu hơn. Từ những lời này, có thể biết được người đàn ông trước mặt thật sự biết được ít chuyện gì đó, đồng thời khó tránh khỏi biết quá nhanh.

Hắn không có sắp xếp nội ứng ở bên cạnh nàng, làm sao hắn biết tin tức của Trưởng Tôn Vinh Cực đến tay nàng?

ThủyLung thầm nghĩ trong đầu, mặt ngoài không chút biến hóa, ngay cả ánh mắt cũng không chút rời rạc, lạnh nhạt hỏi thánh tôn: “Lam sao ngươi biết?”

Thánh tôn nói: “Một con ưng đầu trọc, ngay cả bay cũng không biết rớt xuống trước mặt ta.”

Hắc ưng còn nằm trên nóc nhà hóng gió lạnh không hiểu vì sao nó nằm cũng trúng đạn, mang tiếng xấu thay kẻ vô lương tâm nào đó.

“Hành động của ngươi chính là nhìn trộm chuyện riêng tư của người khác.” Đương nhiên, Thủy Lung không tin lý do của thánh tôn.

Mặc dù Đầu Hói sẽ không rơi xuống trước mặt thánh tôn, nhưng rất có khả năng thánh tôn đánh Đầu Hói rớt xuống.

Chẳng qua là, Đầu Hói trở về báo tin cho nàng… sắc mặt nó không có gì khác thường.

Thánh tôn nói: “Ta chỉ muốn hiểu rõ nàng hơn thôi.”

Tên đàn ông này thiệt giảo hoạt, dùng giọng điệu vô tội nói cảm động lòng người như vậy, rõ ràng do hắn làm sai trước, trái lại khiến người ta không đành lòng trách hắn, còn thấy cảm động vì hành động của hắn.

Thủy Lung liếc hắn, lười tính toán với hắn.

Thánh tôn khẽ nói: “Muốn đi không?”

“Đi đâu?” Thủy Lung hỏi ngược lại hắn.

“Đi tìm người đàn ông mà nàng nhớ thương.”

“Ngươi biết hắn ở đâu à?”

Thánh tôn không lên tiếng, Thủy Lung liền xác định. Hắn biết nàng có được tin tức của Trưởng Tôn Vinh Cực, nhưng không biết nội dung chính xác của lá thư.

“Hắn ở Phi Kính Thiên Sơn.” Thủy Lung không có thừa nước đục thả câu, nói tin tức cho hắn nghe, cười khẽ: “Đây đúng là một nơi náo nhiệt?”

Thánh tôn không nhanh không chậm đáp: “Không thích xem náo nhiệt sao?”

“Ai cũng thích xem náo nhiệt, nhưng trở thành trò đùa của người khác thì không tốt chút nào.” Thủy Lung thờ ơ nói.

“Vậy làm người xem cuộc vui đi.” Thánh tôn chìa tay về phía Thủy Lung, bàn tay sắp đụng đến mặt nàng thì dừng lại, sau đó hơi lêch hướng, vuốt nhẹ mái tóc nàng, dịu dàng đến mức làm người ta nghĩ rằng hai người căn bản không có đụng chạm: “Ta sẽ diễn trò hay cho nàng xem.”

“Thánh tôn đại nhân tự mình biểu diễn à?” Ở bốn chữ xưng hô, Thủy Lung cắn nặng âm lượng, giọng điệu lộ chút dí dỏm, giễu cợt: “Thật đúng là vở kịch long trọng.”

Thánh tôn cảm thấy thanh âm phần đuôi của Thủy Lung tựa như có lưỡi câu, một tiếng ‘thánh tôn đại nhân’ được nàng gọi ra, quanh quẩn bên tai hắn thật lâu, suy nghĩ trong đầu đều bị câu đi.

Thật muốn đụng đụng nàng…

Ngón tay thánh tôn gảy gảy, nhưng thủy chung không có thực hiện khát vọng trong lòng, giọng nói buồn rầu nói với Thủy Lung: “Đừng luôn mê hoặc ta.”

“Ngươi hoa mắt.” Sao cô không biết mình làm ra hành động mê hoặc hắn chứ?

Thánh tôn bướng bỉnh: “Không có. Nàng vẫn luôn quyến rũ ta.” Hắn không có bất cứ ý chỉ trích nàng: “Nàng biết rõ ta có tình ý với nàng, thế nhưng nàng chẳng có chút kiêng kỵ gì với ta.”

“Ý của ngươi là, về sau ta nên kiêng kỵ với ngươi một chút?” Thủy Lung không chút hoang mang cười nói.

Thánh tôn không trả lời vấn đề này của nàng, tự mình kể khổ: “Nàng có biết ta khó chịu lắm không? Nghĩ muốn chạm vào nàng, nhưng không dám chạm vào nàng. Sợ một khi đã chạm vào lại muốn càng nhiều hơn.”

Thủy Lung lười biếng lùi về phía sau, còn chưa dựa vào tường, thánh tôn đã nhanh chóng cầm gối mềm đặt ở sau lưng nàng.

Vì động tác này, hai người càng thêm gần nhau, cả người Thủy Lung đều bị thánh tôn bảo phủ.

Thủy Lung ngửa đầu, ánh mắt lung linh gợn sóng, sạch sẽ lại quyến rũ nói không nên lời, sâu kín nhìn Đế Duyên, nhẹ giọng nói: “Đế Duyên…”

Hai người mặt đối mặt, đôi bên đều nhìn thấy mắt của đối phương, một gợn sóng trìu mến, một không kém trong suốt đột nhiên cuồn cuộn nổi sóng xoay vòng, rất nhanh liền sâu hun hút khiến người ta không nhìn rõ.

“Là tình địch của ngươi.” Thủy Lung nói câu tiếp theo, khiến nguyên là tiếng kêu với hắn biến thành xưng hô, hỏi thánh tôn: “Tại sao ngươi sẵn lòng để cho ta đi tìm hắn?”

Thánh tôn trả lời chậm một nhịp. Dây thanh âm khàn khàn hơn so với bình thường: “Hắn không phải là người đàn ông trong lòng nàng sao? Ta đây muốn nhìn xem, hắn có bản lĩnh gì khiến cho nàng nhớ mãi không quên, đồng thời để nàng nhìn rõ, rốt cuộc giữa ta và hắn ai xuất sắc hơn.”

Bởi vì dựa sát vào nhau, hai người nói chuyện đều đè giọng xuống, trong không gian nhỏ hẹp của giường, càng thêm nhập nhằng.

Đột nhiên, thánh tôn nghiêng người dựng lên, nói với Thủy Lung: “Nàng thật độc ác.”

Giọng điệu này có chút uất ức, cùng với ý cười, nghe như thế nào cũng không thấy giống trách móc, lại giống liếc mắt đưa tình hơn.

Trên giường hẹp, Thủy Lung chưa thu hồi chân, vẫn còn giữ nguyên động tác đá người. Có thể tưởng tượng được, nếu vừa rồi thánh tôn không tránh kịp, kết quả sẽ bi kịch như thế nào?

Thủy Lung càng vô tội hơn hắn: “Không phải ngươi bảo ta kiêng kỵ ngươi nhiều hơn à?”

Thánh tôn quyết không cho qua, Thủy Lung lại nhàn nhạt nói: “Cái bụng.”

Lời này như chú định thân, khiến động tác của thánh tôn dừng lại, cúi đầu liếc bụng Thủy Lung, nhỏ giọng thầm mắng: “Vật nhỏ phiền toái.”

“Dù sao cũng không phải giống của ngươi.” Thủy Lung nhàn nhạt chế nhạo.

Thánh tôn nhìn về phía nàng, nói: “Nàng là của ta, nó cũng là giống của ta.”

Thủy Lung từ chối cho ý kiến.

Thánh tôn lẳng lặng nhìn nàng một hồi, tiếp theo lui về phía sau hai bước, nói: “Trong lòng đã có quyết định thì đừng suy nghĩ nhiều làm gì, nghỉ ngơi sớm đi…” Lời nói còn chưa hết liền dừng lại.

Sắc mặt Thủy Lung thay đổi trong chớp mắt, bàn chân đạp một cái, nghiêng người sang bên.

Vài miếng ám khí nhọn bén lạnh từ ngoài bắn vào, mục tiêu chính là hai người ở trong phòng, chính xác hơn chính là Thủy Lung ở trong giường.

Thủy Lung vừa tránh, chính là tránh ám khí kia. Nhưng, nửa đường lại bị thánh tôn ngăn chặn.

“Nàng đừng cử động.” Thánh tôn dặn dò Thủy Lung một tiếng, người liền bay ra ngoài cửa sổ.

Đêm khuya, ngoài phòng, thánh tôn không chút do dự đánh một chưởng về phía một thân cây, sức mạnh to lớn đánh cây to lớn nức toạc. Một bóng đen nhanh chóng bay vọt ra, tốc độ nhanh không gì sánh bằng, chớp mắt liền biến mất trong đêm.

Thánh tôn đứng giữa đống lộn xộn, khom lưng dùng khăn thấm lên bãi vết máu.

“Thánh tôn.” Ẩn Phượng xuất hiện, quỳ gối trước mặt thánh tôn, đầu cúi thấp: “Xin thánh tôn trách phạt.”

Năm bóng dáng khác cũng xuất hiện nơi này, trong tay bọn họ còn xách theo hai người, tổng cộng mười người đều không còn hơi thở.

Mười người chết kia đều mặc đồ đen, khuôn mặt đã bắt đầu hư thối, điển hình kiểu sát thủ không hoàn thành nhiệm vụ thì tự sát.

Năm người vứt xác chết lên mặt đất, một đám cùng quỳ xuống, nửa người trên gần như muốn dán vào mặt đất.

Bọn họ không nói một lời giải thích nào, bởi vì thánh tôn không cần lời giải thích, làm việc không tốt chính là làm việc không tốt. Bọn họ đáng bị trừng phạt.

“Không phải lỗi của các ngươi.” Thánh tôn lạnh nhạt nói.

Giọng nói trong veo không có nhiều cảm xúc, trong đêm rét đầu đông, nhưng lại khiến người ta cảm thấy ấm áp. Điều làm bọn Ẩn Phượng ấm áp không phải giọng nói của thánh tôn, mà là nội dung trong lời thánh tôn nói.

Thánh tôn nói là… Không phải lỗi của bọn họ?

Đây là không trách tội bọn họ à? Cứ như vậy bỏ qua cho bọn họ?

Ẩn Phượng khẽ ngẩng đầu, nhìn lướt qua thánh tôn.

Thánh tôn vứt cái khăn dính máu cho nàng ấy: “Người này giỏi che giấu hơi thở, các ngươi lại trúng kế điệu hổ ly sơn, không phát hiện là chuyện đương nhiên.”

Một câu nói nhàn nhạt của hắn, đối với đám người Ẩn Phượng mà nói, đáy lòng vô cùng rung động.

Trời ạ! Thánh tôn đại nhân không những buông tha cho bọn họ, mà còn nói rõ nguyên nhân với bọn họ, đây chẳng lẽ trời sắp đổ mưa đỏ?

Bạch cô nương vạn tuế! Ẩn Phượng đoán được nguyên nhân làm thánh tôn thay đổi chỉ có một, trong lòng thầm cung kính cảm tạ Thủy Lung như thánh thần.

“Tìm người kia.” Thánh tôn nói.

Ẩn Phượng cất khăn tay dính máu, nói: “Dạ.”

Thánh tôn phất tay, Ẩn Phượng và nhóm năm người rất biết điều rời đi, đương nhiên mười cái xác họ mang tới cũng được mang theo.

Thánh tôn nhảy lên nóc phòng, nhìn Đầu Hói nằm trên nóc nhà.

Đầu Hói trừng mắt cá chết nhìn thánh tôn càng ngày càng gần mình, mặt chim đều sắp không giữ được.

Nguy hiểm quá! Nguy hiểm quá! Người đàn ông này muốn làm gì?

Có lẽ trong thời khắc nguy hiểm khiến tiềm lực bộc phát, Đầu Hói mở hai cánh đứng lên, hai cánh vỗ vỗ muốn cách xa thánh tôn.

“Mày muốn tàn phế, cứ việc bay.” Thánh tôn nhẹ nhàng nói.

Hắn dám chắc, Đầu Hói còn chưa bay lên cao, hắn nhất định đánh một chưởng làm cánh nó nát bấy.

Đầu Hói đau khổ quắc queo cứng đờ, không nhúc nhích.

Thánh tôn đứng trước mặt nó, khom người đối diện với nó: “Bọn họ không phát hiện thì thôi, trong khi đó mày là cầm thú mà cũng không phát hiện ra à?”

Cầm thú. . . Cầm thú. . . Cầm thú!

Hai chữ này đang vang vọng trong đầu Đầu Hói, mặc dù nó cũng là một loại cầm, nhưng nó luôn cảm thấy xưng hô này chính xác là mắng chửi thì có!

‘Cô ~’ Đầu Hói bị khí lạnh nguy hiểm dọa sợ, vội vã đáp.

Không phát hiện cái quái gì hết, không được à?

Vừa rồi, nó vẫn còn đau khổ, buồn bã không thôi trên nóc nhà.

Thánh tôn di chuyển như tia chớp, bóp cổ nó, nhấc nó lên, bay xuống đất. Không bao lâu đến tàng cây, dí đầu Đầu Hói vào vũng máu, nói: “Ngửi! Nhớ mùi của người này nghe chưa?” (Ngữ: Đại ca anh coi Đầu Hói là chó à :))

“Cô cô ~” Ta không phải chó!

Trong lòng Đầu Hói không dối gạt, nhưng vẫn chuyên nghiệp nghe lời ngửi mùi, ghi nhớ mùi vị của vết máu.

“Lần sau còn bắt hụt…” Thánh tôn uy hiếp Đầu Hói.

“Ngược đãi sủng vật có người khác, ngươi cần phải hỏi ý kiến của chủ nhân nó trước đã.”

Đối với Đầu Hói, âm thanh này chẳng khác gì tiếng trời.

Đầu Hói đập cánh liên tục, miệng phát ra tiếng kêu trầm thấp, rõ ràng là bộ dạng phấn khích khi có chỗ dựa vững chắc. =]]

Thánh tôn buông Đầu Hói ra, nhìn Thủy Lung khoác một chiếc áo khoác đứng cách đó không xa: “Không phải kêu nàng ngồi yên rồi sao?”

Thủy Lung cười mà không nói, dáng vẻ kia thật khiến thánh tôn vừa yêu vừa hận, muốn đối phương ngoan ngoãn nghe theo lời mình, nhưng nếu đối phương thực sự nghe lời, mọi chuyện đều nghe hắn thì nàng chẳng còn là cô gái hắn yêu thích.

Trong thiên hạ, cô gái ngoan ngoãn vâng lời nhiều xiết bao, có mấy người có thể không biến sắc với hắn, thong dong tự tại sống chung; có mấy người có thể nhìn vào mắt hắn, khiến tim hắn rung động, không kiềm chế được; hơn nữa có mấy người giống nàng, lúc yên lặng như xử nữ, lúc động thì giống như ngọn lửa, lúc tùy ý thì rất mâu thuân lại đặc biệt!

Chỉ có nàng, chỉ có nàng.

Thánh tôn im lặng nhếch môi, nụ cười giấu đằng sau mặt nạ không ai thấy, nụ cười kia dịu dàng cùng khát vọng cố chấp.

Thủy Lung nhìn Đầu Hói nghênh ngang đi về phía mình, bộ dạng vênh váo đắc ý, trên thực tế nó vừa gặp bi kịch, muốn cầu an ủi. Thủy Lung dịu dàng nhìn nó, chờ nó sắp gục ngã bên chân mình, nàng không nhẹ không nặng đạp tới, nói: “Lết sang một bên.” (Ngữ: Hói, mi thành tinh rồi.)

“…” Đầu Hói lệ rơi đầy mặt.

Thánh tôn thấp giọng nở nụ cười, chính nàng cũng không có phát hiện hành vi của mình tà ác cỡ nào, đáng yêu cỡ nào.

Thủy Lung quét mắt nhìn hắn, thấy không có chuyện gì, liền xoay người lại, dự định đi ngủ tiếp.

Thánh tôn không nhanh không chậm đuổi theo, cùng nàng sóng vai bước đi.

Thủy Lung liếc mắt nhìn qua: “Ngươi đi nhầm rồi.”

“Không có.” Thánh tôn lắc đầu, khẽ cúi đầu, vừa vặn nhìn rõ Thủy Lung, nói: “Ta coi chừng nàng.”

Nếu là cô gái bình thường nghe câu này nhất định cảm động rơi nước mắt, nhưng Thủy Lung lại nói: “Bệ cửa sổ, nóc nhà, tùy ngươi chọn.”

“Lòng nàng thật ác độc.” Thánh tôn lại lên án Thủy Lung.

Thủy Lung phất tay, nhíu mày nói: “Ngại quá! Lòng dạ ta ác độc như vậy đó, uất ức cho ngươi rồi.” Biểu cảm kia giống như đang nói, nếu ngươi không cam tâm tình nguyện chịu uất ức, ngươi có thể đi.

Thánh tôn yên lặng một hồi, chờ Thủy Lung vào phòng, lúc chuẩn bị đóng cửa: “Vậy cũng tốt. Về sau, ta sẽ khiến nàng thấy xót ta.”

Sóng mắt Thủy Lung sóng sánh, tùy tiện đóng của lại.

Thánh tôn đứng ngoài cửa một lúc, sau đó xoay người đi tới cửa sổ phòng ngủ, tay vừa mở một cánh cửa, thấy ánh nến trong phòng bị gió đêm từ ngoài cửa sổ lướt nhẹ, lập tức đóng cửa lại.

Hắn khẽ nhảy một cái, liền tới nóc nhà. Một, hai, ba bước… tìm được vị trí tương ứng với giường, hắn nằm trên mái ngói xanh, nói: “Ta ở ngay phía trên nàng.”

Trong phòng ngủ, Thủy Lung nằm trên giường trợn mắt nhìn phía trên, ngoéo khóe môi không nói gì, sau đó nhắm mắt lại.

Một đêm ngủ ngon, ngày hôm sau thức dậy, trái sắc mặt Mộc Tuyết không tốt tẹo nào, rõ ràng là đêm qua ngủ không ngon giấc.

Thủy Lung nhìn thấy, tự nhiên biết vì sao Mộc Tuyết không ngủ ngon. Sau khi dùng xong điểm tâm, nàng cười nói với Mộc Tuyết: “Lần này đúng lúc đi Phi Kính Thiên Sơn xem đại hội võ lâm.”

Sau khi có được đáp án, không cần hao tốn tâm trí suy xét được mất, suy xét đúng sai.

Mộc Tuyết nhìn vẻ mặt như thường của Thủy Lung, không chút xúc động hay biến hóa khác thường, biết nàng đã quyết định đâu vào đấy, liền gật đầu.

Nhàn công tử nhìn hai người tương tác với nhau: “Phi Kính Thiên Sơn? Sao đột nhiên muốn đến đó xem đại hội võ lâm, có phải các nàng có chuyện gì gạt ta, đúng không?”

Thủy Lung và Mộc Tuyết đều mặc kệ hắn.

Nhàn công tử bi thương: “Chúng ta đi cùng nhau, coi như là người một nhà, có chuyện gì không thể nói cho ta biết chứ?”

Thủy Lung nhìn hắn: “Thật sự là người một nhà sao?”

Nhàn công tử bị ánh mắt đầy ý vị của Thủy Lung làm cho căng thẳng. Sớm biết Yêu Nghiệt này nhạy cảm, lẽ nào nàng phát hiện ra gì? Nhưng thánh tôn và nàng ở chung rất tốt, mình là người của thánh tôn, không cần e ngại nàng, sao lại phải chột dạ?

Lúc Nhàn công tử chuẩn bị trả lời, Thủy Lung đã nói: “Ta nhớ Mộc Tuyết còn chưa có đáp ứng ngươi.”

“A?” Nhàn công tử ngẩn ra.

Mộc Tuyết cũng sửng sốt một chút, không hiểu vì sao lại nhắc tới mình, sau đó hiểu được ý của Thủy Lung, không nhịn được nhỏ giọng kêu một tiếng: “Lung tỷ tỷ.”

Nhàn công tử cười, thấy Mộc Tuyết nhìn về phía mình, hắn liền thu lại nụ cười đắc ý, cười khan hai tiếng, nói sang chuyện khác: “Ủa, sao hôm nay không thấy thánh tôn đại nhân?”

Nói cũng phải, bình thường thánh tôn đại nhân luôn xuất hiện trước bọn họ, hôm nay sao không thấy người đâu?

Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền tới. Bọn họ vừa nhắc thánh tôn, một cô gái mặc trang phục bó sát người, che nửa mặt sau mặt nạ đen đi tới, hơi khom người với Thủy Lung, cung kính nói: “Bạch cô nương, thánh tôn đại nhân ngã bệnh, mời ngài qua đó thăm bệnh.”

Thủy Lung nhận ra cô gái này, bởi vì thánh tôn gọi nàng ấy ra vài lần, tên là Ẩn Phượng.

“Bị bệnh?” Thanh âm Thủy Lung không nghe ra cảm xúc gì.

"Đúng vậy." Ẩn Phượng đáp lại.

“À.” Sau đó, nín thinh.

Ẩn Phượng sửng sốt. Cứ như vậy, cứ như vậy cũng được à? Thăm bệnh đó? Thánh tôn đại nhân muốn thăm bệnh làm sao đây!

“Bạch cô nương, thánh tôn đại nhân mời…”

Thủy Lung nói: “Ta cũng không phải đại phu, đi cũng vô ích.”

“Có ích.” Ẩn Phượng nghiêm túc nói: “Bạch cô nương còn có ích hơn Quỷ Y thần y nhiều.”

Lúc này, đương nhiệm Quỷ Y đang ở đây, nghe lời này vô cùng buồn bã, đau lòng, nhưng vô lực biện giải. Bởi vì, hắn biết, Ẩn Phượng nói là sự thật!!!

Thủy Lung không đáp, Ẩn Phượng thầm gấp muốn chết, khẽ ngước mắt nhìn lướt qua Thủy Lung, trong bụng tính toán nếu đánh ngất Thủy Lung, sau đó vác đến cho thánh tôn, tỷ lệ thành công là bao nhiêu? Giây tiếp theo, nàng ấy liền bỏ ý định này.

Đừng nói nàng ấy có đánh Thủy Lung được hay không, dù đánh thắng nàng ấy cũng chả dám. Dù sao, hiện tại người ta cũng là phụ nữ có thai, ngộ nhỡ làm đối phương bị thương, nàng ấy có mười cái mạng cũng không đền đủ. Quan trọng nhất là, nếu thánh tôn đại nhân nhìn thấy Thủy Lung bị ngất, dù nàng ấy có mười cái mạng cũng chết không đủ.

‘Bốp bốp.” Ẩn Phượng vỗ tay.

Mười người nhanh chóng xuất hiện sau lưng Ẩn Phượng.

“Quỳ.” Ẩn Phượng ra lệnh.

Mười người đồng loạt quỳ xuống.

“Lạy.” Ẩn Phượng tiếp tục ra lệnh.

Mười người giơ hai tay lên cao, rồi hạ xuống, dáng vẻ vô cùng thành tín lạy.

“Khóc!” Ẩn Phượng lại ra lệnh tiếp.

“Hu hu hu…” Một trận tiếng khóc của đàn ông khiến người ta nổi da gà vang lên.

Thủy Lung lặng thinh nhìn về phía Ẩn Phượng, sao trước kia nàng không phát hiện, cô gái này hoàn toàn không giống vẻ bề ngoài lạnh lùng của nàng ấy.

Ẩn Phượng cũng khóc, vẻ mặt bi thương, nhưng không chảy nước mắt, khổ sở kêu khóc với Thủy Lung: “Bạch cô nương, ngài tội nghiệp cho chúng tôi đi, nếu ngài không đi, chúng tôi liền gặp xui xẻo, ngài không hiểu được cái xui xẻo này đáng sợ cỡ nào đâu… Huhu, thánh tôn đại nhân là chủ tử chúng tôi kính yêu nhất, nếu ngài ấy có chuyện, chúng tôi cũng không sống nổi nữa…”

Có lẽ, thật sự bị Ẩn Phượng nói trúng suy nghĩ, mười người đàn ông kia càng khóc thê lương.

"Yêu. . . Khụ." Suýt chút nữa bật thốt xưng hô lén kêu trong lòng rồi, Nhàn công tử vội ho một tiếng, khuyên nhủ Thủy Lung: “Nếu không, ngươi đi xem chút đi.”

Hắn chợt nhớ, hắn cũng là một trong số những thuộc hạ của thánh tôn. Lại còn là thành viên gần Thủy Lung nhất, nếu thánh tôn không thoải mái, người chịu xui xẻo đầu tiên phỏng chừng là hắn!