Vương Bài Hãn Phi, Manh Phu Dưỡng Thành (Vương Phi Kiêu Ngạo, Dưỡng Nên Phu Quân)

Chương 53: Càng thêm yêu thích ngươi




Khi Thủy Lung tỉnh lại nàng cũng không biết hiện tại là giờ nào. Vừa mở hai tròng mắt ra liền vì cảnh tượng trước mắt mà ngớ ra.

Mọi thứ trong phòng vẫn y nguyên, chỉ là có thêm một chiếc bàn, trên bàn để đầy hộp gấm. Các hộp gấm đều mở ra, bên trong chứa đựng rất nhiều Ngọc Trụy đủ các kiểu dáng khác nhau.

Thủy Lung làm thủ lĩnh của hải tặc, được tiếp nhận giáo dục và huấn luyện nghiêm khắc, đương nhiên là có thể nhìn ra. Không cần dùng tay cầm lấy hoặc là xem xét ngắm nghía kỹ lưỡng, liếc mắt một cái liền nhìn ra được đống Ngọc Trụy ở trên bàn đều được làm từ chất liệu quý giá.

Trò gì đây? Hay là sủng hạnh một đêm, cho nên ban thưởng? =)))

Thủy Lung mới ngồi xuống giường, âm thanh của Ngõa Lặc Oa từ ngoài cửa truyền vào: “Bạch cô nương đã tỉnh rồi à?”

Cánh cửa được chạm khắc hoa văn bị đẩy ra, Ngõa Lặc Oa đi vào, phía sau còn có hạ nhân bưng theo nước rửa mặt.

Thủy Lung mới nhìn ra ngoài trời, bên ngoài chỉ mới tờ mờ sáng thôi, sau đó mới phát hiện mình mặc một chiếc áo mỏng manh, trên môi có cảm giác lành lạnh giống như được bôi thuốc. Cái bàn bên giường có để một bộ xiêm y, Thủy Lung đứng dậy lấy nó mặc vào.

Lúc nàng mặc y phục, Ngõa Lặc Oa bình tĩnh ung dung nhìn qua đệm trên giường.

Thủy Lung biết nàng ta muốn nhìn cái gì, súc miệng rửa mặt xong, quay qua nàng hỏi: “Những thứ này là sao vậy?”

Ngõa Lặc Oa cười nói: “Ngày hôm qua, chủ nhân kêu Tiếu Tuyền chuẩn bị mấy thứ này suốt một đêm, đương nhiên là tặng cho Bạch cô nương rồi.” Trong lòng co rút, nghĩ: Chẳng lẽ Bạch cô nương rất thích Ngọc Trụy? Tại sao chủ nhân chỉ tặng Ngọc Trụy không vậy?

Đôi chân mày của Thủy Lung khẽ run. Thật sự là ban thưởng?

Nhưng mà nàng cũng tò mò, vì sao hắn chỉ tặng Ngọc Trụy cho nàng?

Thủy Lung cầm lên một miếng Ngọc Trụy màu xanh đậm, ngọc thạch ôn nhuận, cầm trong tay rất dễ chịu.

“Bạch cô nương có cần ta giúp ngươi thu dọn không?” Ngõa Lặc Oa nói. Sợ Thủy Lung không cần. Đồ vật chủ nhận tặng, nào có lý do không nhận. Đến lúc đó chọc giận chủ nhân, nói không chừng nàng cũng bị xúi quẩy.

Nàng không biết rằng, trước kia, Thủy Lung đã từ chối không nhận thanh kiếm Tranh Vanh mà Trưởng Tôn Vinh Cực tặng.

“Đưa đến phủ Hoa Dương quận chúa ở thành Kỳ Dương, chuyển lời cho Mộc Tuyết.” Thủy Lung ngắm nghía Ngọc Trụy trong tay, đối với mấy cái trong hòm chưa hề coi nhiều.

“Lời gì?” Ngõa Lặc Oa hỏi.

Thủy Lung nói: “Kêu nàng mở một cửa hàng bán đồ ngọc, đem mấy thứ này bán.”

“Hả?” Ngõa Lặc Oa khẩn trương: “Cái này là chủ nhân tặng cho Bạch cô nương…”

Thủy Lung ngắt lời nàng: “Đồ đã tặng cho ta thì nên dựa vào quyết định của ta mà làm.”

“Tùy ngươi.”

Không biết lúc nào thì Trưởng Tôn Vinh Cực đã đứng trước cửa, thân hình cao lớn che khuất ánh nắng từ bên ngoài rọi vào.

Ngõa Lặc Oa hành lễ với hắn một cái, sau đó kêu hạ nhân đem các hòm Ngọc Trụy ở trên bàn thu dọn, trước khi đi, ánh mắt nàng nhìn Thủy Lung vừa bất đắc dĩ lại vừa bội phục nói: “Bạch cô nương yên tâm, chuyện của ngươi dặn dò ta nhất định sẽ làm ổn thỏa.”

Ngõa Lặc Oa cùng hạ nhân rời khỏi phòng được một lúc, Trưởng Tôn Vinh Cực mới tiến vào.

Khi hắn đứng ngoài cửa, ánh mắt của hắn chưa từng rời khỏi người của nàng, nhìn ánh mắt đen như hồ nước yên tĩnh của nàng, hồ nhỏ trong suốt sóng lăn tăn. Từng vòng, từng vòng khuếch tán, giống như mưa phùn bất ngờ vào mùa xuân, trong sạch, dịu dàng.

“… Ngươi phát sốt rồi hả?” Thủy Lung bị hắn nhìn chằm chằm da đầu đều tê dại.

“Ngươi lo lắng cho ta?” Khóe miệng của Trưởng Tôn Vinh Cực khẽ giương lên.

Tươi cười trong suốt, rất đẹp, ngay cả tâm trí của Thủy Lung bị dao động.

Trong nháy mắt nàng mất hồn, Trưởng Tôn Vinh Cực chạy tới bên cạnh nàng, nắm chặt tay nàng kéo nàng đi nhanh ra ngoài.

Thủy Lung bị lôi kéo, không tự giác đuổi kịp nhịp chân của hắn, còn chưa đi được mấy bước liền nhíu mi, nhìn hai bàn tay đan chéo vào nhau của cả hai, mười ngón tay lồng vào nhau. Vì sao nàng bỗng nhiên có cảm giác, sau này hai người bọn họ cũng sẽ nắm tay nhau như vậy? Mơ hồ cảm thấy sự vướng víu đầy nguy hiểm.

Bình thường nhìn thấy bàn tay của đối phương cũng không có lớn, nhưng khi đan vào nhau mới biết, thì ra tay của hắn rất lớn, hoàn toàn bao bọc lấy tay của nàng.

Cảm xúc ấm áp, mềm mềm từ tay hắn truyền qua, làm cho đáy lòng Thủy Lung xẹt qua một cảm giác kỳ lạ.

Chỉ là nắm tay thôi…

Nàng im lặng suy nghĩ, Trưởng Tôn Vinh Cực đang đi ở phía trước bỗng nhiên dừng bước. Quay đầu nhìn nàng, khẽ nói: “Nơi này ngươi đi lên không được.”

“Hử?” Thủy Lung nhìn về phía trước, vách núi chót vót, sườn dốc có cỏ cây đẹp và tĩnh mịch, một mái đình của đình nghỉ mát như ẩn như hiện.

Trưởng Tôn Vinh Cực nắm chặt bàn tay của nàng, nói: “Để ta ôm ngươi đi lên.”

Giọng điệu của hắn tám phần trần thuật, hai phần là hỏi. Hắn vẫn không che giấu được thói quen độc đoán của mình. Lời nói chấm dứt nhưng tay cũng không có hành động, giống như đang đợi câu trả lời của Thủy Lung.

Đáy mắt Thủy Lung hiện lên một chút kinh ngạc, không thể ngờ hắn đã biết hỏi ý kiến của nàng.

Nàng cũng phát hiện, hôm nay không phải hắn phát sốt, mà là tâm trạng của hắn cực kỳ tốt.

Là bởi vì ngày hôm qua ‘yêu’ sao?

Khó trách mọi người đều nói: nam nhân là sinh vật suy nghĩ bằng nửa người dưới.

Trưởng Tôn Vinh Cực chờ một lúc cũng không thấy có câu trả lời, còn nói: “Điểm tâm ở trên đó, có thịt nữa.”

“Ngươi nghĩ rằng mấy miếng thịt có thể dụ dỗ ta à?” Thủy Lung như cười như không.

Biểu cảm trên mặt Trưởng Tôn Vinh Cực hơi khựng lại một chút, ba đào trong mắt kinh hoảng.

Thủy Lung cảm giác bàn tay nắm tay mình lại bắt đầu khẩn trương, lòng bàn tay ẩm ướt rõ ràng biểu hiện sự khẩn trương và không vui của chủ nhân nó. Nàng lại nhìn vào mắt Trưởng Tôn Vinh Cực, ánh mắt trong suốt, vui vẻ, lại có một chút buồn bực, u ám.

“Ôm ta đi lên.” Thủy Lung nói.

Ngày hôm qua, nàng không thèm làm cho hắn hài lòng, cuối cùng cũng làm cho mình không thoải mái.

Trưởng Tôn Vinh Cực hết xoắn xuýt, thoải mái ôm lấy vòng eo của nàng, nhún người một cái liền đưa nàng bay lên sườn núi.

Đình nghỉ mát này là cái đình lúc đầu nàng mới đến sơn trang, trên bàn đá bên trong đình có bày mấy cái đĩa thức ăn bằng bạc.

Trưởng Tôn Vinh Cực tự mình mở cái vung đậy trên đĩa, không đợi Thủy Lung ra tay, hắn đã tự mình múc một bát cháo, sau đó đặt ở trước mặt Thủy Lung.

Các hành động săn sóc liên tục này… làm cho Thủy Lung nhíu mày, không nói gì cầm muỗng lên ăn cháo.

Ở sườn dốc cao, ngoại trừ tiếng lá cây xào xạc do bị gió thổi, thì chỉ có âm thanh nuốt cháo của Thủy Lung.

Thời gian chầm chậm qua đi, sóng mắt của Trưởng Tôn Vinh Cực bỗng chốc nồng đậm, bỗng chốc nhạt đi. Rõ ràng biểu hiện cho người ta thấy tâm trạng của hắn không có bình tĩnh như vẻ mặt của hắn.

Thủy Lung ăn xong một bát cháo, đột nhiên nghe hắn hỏi: “Ngươi không có gì muốn nói với ta à?”

“Nói gì?” Thủy Lung bình thản hỏi.

Trưởng Tôn Vinh Cực bình tĩnh nhìn nàng: “Ngươi… không cảm thấy có biến đổi à?”

Thủy Lung vẫn lạnh nhạt đối diện với hắn, im lặng càng lâu, ánh mắt của hắn càng sâu, đến lúc hắn sắp nổi giận thì nàng chỉ chỉ và bát cháo nói: “Ngươi nói là chuyện ngươi múc cháo cho ta ăn?”

Trưởng Tôn Vinh Cực bổ sung thêm: “Còn có chuyện ta dắt tay ngươi nữa.”

“Ha.” Thủy Lung cười, hỏi: “Thì sao? Ngươi muốn nói cái gì?”

Trưởng Tôn Vinh Cực hình như không vui vì sự đần độn của nàng, giải thích: “Ta không có coi ngươi là thú cưng.”

Thủy Lung thản nhiên liếc hắn một cái, ngược lại tự múc cho mình thêm một bát cháo, ‘ừ’ một tiếng cho có lệ.

Trưởng Tôn Vinh Cực nghĩ rằng nàng không tin, đáy lòng rỗng tuếch, suy nghĩ hỗn độn, tìm lời giải thích: “Ngươi không thích ta ôm ngươi khi đi đường, thì ta nắm tay dẫn ngươi đi, phối hợp với nhịp chân của ngươi, trước khi ôm ngươi còn hỏi ý kiến của ngươi, còn tự mình múc cháo cho ngươi ăn.”

Thủy Lung ngẩng đầu, vẫn lạnh nhạt hỏi: “Vậy thì sao?”

“Ta đang nuông chiều ngươi.” Trưởng Tôn Vinh Cực nhìn vẻ mặt tỉnh bơ của nàng mà buồn bực, giọng điệu trầm thấp: “Không phải là nuông chiều giống như đối với thú cưng.”

Thủy Lung buông muỗng nói: “Ta biết rồi.”

Trưởng Tôn Vinh Cực cảm thấy tức anh ách, giống như một quyền đánh vào gối bông, không có thể phát ra sức lực. Nếu là người khác hắn nhất định sẽ giết sạch sành sanh, đáng chết là hắn lại không thể ra tay với nàng, chỉ có thể ngậm hờn giận, bực tức một mình.

“A Lung, hiện giờ ta muốn lấp kín cái miệng của ngươi.” Hắn nheo mắt lại, giọng nói cất chứa sự nguy hiểm.

Sóng mắt Thủy Lung xa xôi, nhìn hắn một lúc, nở nụ cười.

Tiếng cười trong trẻo, thoải mái của nữ tử vang lên khiến cho Trưởng Tôn Vinh Cực càng bực mình thêm. Nàng không tin. Nàng không tin lời của hắn nói. Một ý tàn ác xông lên óc, khiến cho đôi mắt của hắn tràn ngập hồng quang, tôn lên dung mạo tuấn mỹ lạnh như băng. Giống như yêu ma tồn tại ở trên đời.

Thủy Lung không có chú ý tới biến hóa trong nháy mắt của hắn, chỉ cảm thấy đối phương giống như lại bị chọc tức, xù lông, mới nói: “Ta tin ngươi.”

“Cái gì?” Trưởng Tôn Vinh Cực ngẩn người, hồng quang trong đáy mắt cũng biến mất.

Thủy Lung cười ra tiếng, bỗng nhiên ngừng lại, nhíu mày. Mới hồi nãy mối nguy hiểm lạnh thấu xương là chuyện gì xảy ra?

Nàng còn chưa có suy nghĩ rõ ràng, thân thể đã bị một khối thân thể ấm áp khác bao vây, trên đỉnh đầu truyền xuống thanh âm tươi cười sung sướng của Trưởng Tôn Vinh Cực: “Ngươi nói ngươi tin ta… ha ha.”

Suy nghĩ của Thủy Lung bị hắn đánh gãy, tức giận nói: “Buông ra.”

“Không buông.” Trưởng Tôn Vinh Cực hoàn toàn không có chú ý tới giọng điệu của chính mình, chẳng những không buông mà còn dựa theo bản năng liếm liếm cổ của Thủy Lung, giọng nói khàn khàn: “A Lung, ngày hôm qua ta rất thoải mái, ngươi có thoải mái không?”

Thủy Lung trợn mắt. Thật sự là. Ngươi không mở bình làm sao biết trong bình đựng gì.

“Hử? Ngươi có thoải mái không?” Trưởng Tôn Vinh Cực hỏi lại lần nữa.

“Quên rồi.” Nàng không có quên, nhưng mà mùi vị kia coi như thoải mái đi.

“…Ta giúp A Lung nhớ lại.” Ánh mắt Trưởng Tôn Vinh Cực dần dần mông lung.

“Không cần.” Thủy Lung nắm lấy bàn tay đang gây rối của hắn, lời nói nói kiên quyết không cho phản bác. Nàng dám khẳng định, nếu thái độ không kiên quyết một chút thì cái tên hooc – môn rối loạn này chắc chắn sẽ không buông tay.

Trưởng Tôn Vinh Cực nhìn chằm chằm nàng một lát, im lặng một lúc, sau đó cúi xuống cắn cổ nàng một ngụm, cắn cắn làn da mềm mại của nàng không chừa một chỗ, nghe thấy Thủy Lung hít mạnh vào mới nhả ra, dùng đầu lưỡi liếm liếm chỗ có dấu vết màu đỏ, thanh âm mơ hồ: “A Lung, ta cảm thấy ta càng ngày càng yêu thích ngươi, trải qua chuyện ngày hôm qua, ta càng yêu thích ngươi hơn.”

“Nếu đây là lời tỏ tình của ngươi, ta nghĩ phần lớn nữ nhân đều không thích.” Thủy Lung lạnh lùng đánh giá.

“Ta chỉ cần ngươi thích.” Trưởng Tôn Vinh Cực nói.

Trái tim của Thủy Lung nhảy dựng, đưa tay đẩy đầu của hắn ra, nhẹ nhàng chậm chạp nói: “Cẩn thận họa từ miệng mà ra.”

Câu dẫn ta hết lần này tới lần khác, nếu thật làm ta thích thú như vậy sẽ phải trả giá lớn.

Ánh mắt của nàng mềm mại, dịu dàng giống như đang nhìn người mình yêu, hoặc là một tầng sương mù mềm mại nhưng bản chất lại xa cách, lãnh ngạo. Mâu thuẫn lại thần bí như vậy, khiến cho người khác cảm thấy rất xa cách, dù biết rõ đó là một đoàn lửa, nhưng vẫn khát khao hóa thành bươm bướm bổ nhào vào.

Trưởng Tôn Vinh Cực không phải bươm bướm, hắn cũng sẽ không đốt lửa tự thiêu, nhưng lại muốn đem đoàn lửa này nắm giữ ở trong tay, cho dù bị bỏng cũng không nỡ buông ra.

“Làm gì vậy?” Thủy Lung đột nhiên bị hắn nắm tay, nghi hoặc hỏi.

Trưởng Tôn Vinh Cực kéo nàng ra ngoài, đi tới một chỗ trống trải trong núi mới dừng lại, rồi đáp: “Nội lực của ngươi rất yếu, ta có một bộ kiếm pháp có thể giúp nội lực của ngươi tăng lên, chiêu thức cũng không còn yếu kém.”

“Kiếm pháp gì?” Thủy Lung vừa nghe thấy liền thích thú.

Có thể giúp đỡ tăng nội lực và kiếm pháp, cho dù chiêu thức không có sức mạnh, thì cũng có giá trị rất nhiều.

“Thiên Tuyền Cửu Kiếm.” Trưởng Tôn Vinh Cực nhẹ nhàng nói, thấy con ngươi của Thủy Lung lóe sáng, khóe miệng nhịn không được giương lên.

“Là tuyệt kỹ đã sớm thất truyền của Thiên Tuyền lão nhân trong lời đồn à?” Trong trí nhớ, nàng từng nghe có bộ kiếm pháp này.

“Ừ.” Trưởng Tôn Vinh Cực hỏi: “Có muốn học không?”

“Đường nhiên phải học rồi.” Tuy rằng nàng không am hiểu gì về kiếm, nhưng có thêm tuyệt kỹ có thể giúp đỡ chính mình, đương nhiên là không thể bỏ qua.

Trưởng Tôn Vinh Cực rút thanh kiếm Tranh Vanh ra, dự định làm mẫu cho nàng xem. Nghiêng mắt liếc qua vẻ mặt chuyên tâm của nàng, đột nhiên một khát vọng nổi lên, buột miệng nói ra: “Ngươi hôn ta một cái, ta sẽ dạy cho ngươi.”

Thủy Lung thấy hắn rút kiếm xoay người, tập trung nhìn xem, ai ngờ đột nhiên hắn phun ra một câu chẳng liên quan. Tránh không được sửng sốt, sau đó khóe môi khẽ run rẩy, thầm mắng một tiếng: Ngây thơ!

Sau đó, nàng nghiêng người hướng cổ hắn cắn một cái, lưu lại dấu răng hồng hồng.

Trưởng Tôn Vinh Cực ngược lại không tức giận, sờ sờ chỗ tê dại, chăm chú nhìn dấu răng sau gáy của nàng, bất đắc dĩ lầm bầm lầu bầu: “Ngay cả cắn cùng hôn cũng không phân biệt được, thật sự là một đứa nhỏ thích làm nũng lại hay mang thù.”

Còn Thủy Lung thì đem lời nói giống như động kinh của hắn liên tưởng thành hành động ngã lăn xuống đất, bốn vó chỉ lên trời quay cuồng gào khóc của Bạch Nha.



Trời trong gió mát, cỏ cây xanh mướt.

Thanh y nam tử cầm hàn kiếm sắc bén ở trong tay, kiếm khí nổi lên, không khí trong thiên địa bắt đầu nóng lên.

Mặt không biểu cảm, hai tròng mắt không có gợn sóng sợ hãi, thỉnh thoảng hiện lên u quang còn lợi hại hơn so với sấm chớp. U quang lạnh thấu xương. Một kiếm, một người, hòa làm một. Có lúc nhanh giống như du long lẩn trong mây, lúc chậm lại giống như thanh liên lướt trên mặt nước, bất ngờ sát khí bùng nổ, cỏ cây chung quanh liền bị nghiền nát, lòng người hồi hộp. Đột nhiên người đứng thẳng, lá cây xơ xác theo gió cuộn quay quanh thân mình người đứng đó, phiêu dật xuất trần không giống như người phàm. Càng làm cho lòng người kinh hãi.

Thủy Lung đứng cách đó không xa, tán thưởng bữa tiệc ‘ngon mắt’ này.

Nàng chuyên chú nhìn kỹ từng chiêu từng thức của hắn, lại không tự giác nhớ kỹ hắn, từng động tác, từng cử chỉ của hắn đều mang tới một cảm giác hào hoa phong nhã.

Người ngừng, kiếm thu lại, gió ngừng thổi.

Trưởng Tôn Vinh Cực liếc mắt nhìn nàng một cái: “Nhớ kỹ chưa?”

Thủy Lung chớp chớp nheo hai mắt lại.

Người này lúc thi triển kiếm pháp, hai tròng mắt giống như băng hàn lạnh thấu xương, ánh mắt sắc bén như lưỡi đao rõ mồn một trước mắt. Nhưng khi quay đầu lại thì con ngươi giống như nước trong phá băng mà ra, ngược lại làm cho nàng cảm thấy rất khó phòng bị. Hình như có cái gì đó từ đôi mắt của đối phương đâm vào mắt của nàng. Nháy mắt liền va chạm vào đáy lòng của nàng, giống như có ảo giác tim đập rối loạn.

“Làm sao vậy?” Trong nháy mắt Trưởng Tôn Vinh Cực liền đi vào bên cạnh nàng, đưa tay sờ sờ mí mắt của nàng, hỏi: “Bị cát bay vào mắt à?”

Thủy Lung tránh né bàn tay của hắn, lạnh nhạt nói: “Thủy Lung tránh khỏi tay hắn, đạm nhạt nói: “Thiếu chút nữa là bị một sinh vật nhanh như tia chớp hiện lên làm mù mắt rồi.”

Vẻ mặt Trưởng Tôn Vinh Cực chợt lóe lên sự nghi ngờ rồi biến mất.

Thủy Lung đòi thanh kiếm từ tay hắn, nói: “Ta thi triển một lần, ngươi xem nha.”

Trưởng Tôn Vinh Cực đưa kiếm cho nàng: “Được.”

Thủy Lung cầm kiếm đi tới đối diện bắt đầu múa kiếm. Liếc nhìn nam tử đứng cách đó không xa một cái, sau đó nhắm hai mắt lại.

Hình ảnh khi nãy quanh quẩn, hiện lên rõ ràng ở trong đầu nàng. Thủy Lung hô hấp chậm lại, chớp mắt một cái bắt đầu di chuyển.

Tâm trí của Trưởng Tôn Vinh Cực cũng vì động tác của nàng mà nhanh vọt. Nữ tử mặc xiêm y màu đỏ ở trước mắt hắn vẫn không có mở mắt. Khí chất trang nhã, tiêu sái của ngày thường biến mất trong nháy mắt, nàng giống như phá kén hóa thành bươm bướm, xé rách lớp ngụy trang mềm mại, để lộ ra kinh tài tuyệt diễm như băng như lửa.

Động tác của nàng rất chậm, mặc dù không có nội lực nhưng lại ẩn giấu thân pháp quỷ dị, nhưng chiêu chiêu vẫn theo quy tắc không hề tìm thấy chỗ sai.

Trưởng Tôn Vinh Cực nghiêm túc quan sát, lộ ra tươi cười.

Người của hắn, A Lung của hắn, đường nhiên không thể giống với người bình thường rồi. (*la hét* ta thích câu này nhất ~ )

Thi triển xong bộ kiếm pháp Thiên Tuyền Cửu Kiếm, Thủy Lung thở ra một hơi, đang muốn mở mắt, ánh mắt lại bị một vật mềm mềm liếm. Sau lưng cũng có một mảnh ấm áp để sát vào. Trong tai nghe thấy một âm thanh quen thuộc: “A Lung thật thông minh.”

Người này còn thích bám nàng hơn cả Bạch Nha!

Thủy Lung không có mở mắt, tay khẽ lật, thanh kiếm đâm về phía sau.

Trưởng Tôn Vinh Cực dễ dàng né tránh, bàn tay nắm giữ tay đang cầm kiếm của nàng. Lúc này, Thủy Lung thừa dịp môi hắn cách xa mắt nàng, mở hai mắt ra, lông mi có chút ẩm ướt, liếc mắt đảo qua khuôn mặt đẹp như tranh vẽ của người nào đó.

“Ta học như thế nào?”

“Trưởng Tôn Vinh Cực nắm lấy tay đang cầm kiếm của nàng, nói: “Không sai! Nhưng mà nếu dựa theo lòng mình mà làm sẽ tốt hơn.”

Thủy Lung chưa kịp nói chuyện, thân thể đã bị kéo đi, Thiên Tuyền Cửu Kiếm từng chiêu từng thức lại được thi triển lần nữa, còn có nội lực hùng hậu truyền vào trong cơ thể của nàng, xoay quanh.

Kiếm chiêu được thi triển lúc đầu còn hơi gượng gạo, nhưng dưới sự hướng dẫn mượt mà của Trưởng Tôn Vinh Cực, nội lực mỏng manh cũng vì nội lực của hắn truyền qua mà tăng lên không ngừng.

Thủy Lung có được lợi ích, cũng không có nói thêm gì nữa, nghiêm túc học tập.

Trưởng Tôn Vinh Cực rũ mắt nhìn xuống dáng vẻ ngoan ngoãn hiếm có của nàng. Hai tròng mắt chớp động, con ngươi lóng lánh như ngọc sáng, khóe miệng tươi cười sung sướng.

Phong Giản đi vào sườn núi liền nhìn thấy hình ảnh hai người đang ôm nhau múa kiếm ở trên bãi cỏ trong sơn dã.

Vẻ mặt hắn cứng đờ, khó tin nhìn chằm chằm hai người ở trước mặt.

Hồng thường thanh y, nam nữ dựa vào nhau, im lặng nhưng lại ăn ý mười phần với nhau, tạo thành một thế giới riêng người khác không thể nào xâm nhập được.

Hắn không dám suy nghĩ nhiều, nhanh chóng phi thân xuống sườn núi.

“Phong Giản, ngươi không phải đi tìm chủ nhân hay sao?” Ngõa Lặc Oa mặc bộ xiêm y xinh đẹp nhìn Phong Giản, đi vài bước lại hỏi hắn: “Chủ nhân và Bạch cô nương ở trên sườn dốc à?”

Phong Giản trấn định nói: “Phải.” Ngõa Lặc Oa gật đầu, sau đó đi lên hướng sườn dốc, Phong Giản vội vàng đưa tay ngăn nàng lại.

“Ngươi làm gì vậy?” Ngõa Lặc Oa thắc mắc, hỏi.

Phong Giản nói: “Mặc kệ ngươi có chuyện gấp gì muốn bẩm báo cho chủ tử, hiện giờ đừng có đi lên đó.”

“Vì sao?” Ngõa Lặc Oa chớp chớp đôi mắt mị hoặc đầy tò mò, cười nói: “Ta không có chuyện lớn gì muốn báo cho chủ nhân, chỉ là chuyện Bạch cô nương sai bảo ta đã làm xong, người bên phủ quận chúa nhờ ta chuyển một lá thư cho nàng ấy thôi.”

Phong Giản lắc đầu: “Nếu bây giờ ngươi đi lên chắc chắn sẽ chọc giận chủ tử… Rất không vui.”

Trong nháy mắt, vẻ mặt Ngõa Lặc Oa có chút hỗn loạn và kinh sợ, từ con khổng tước xinh đẹp, sặc sỡ biến thành con thỏ trắng ngoan hiền.

Phong Giản nhìn dáng vẻ của nàng lại nhớ tới cảnh tượng ở chung của Thủy Lung và Trưởng Tôn Vinh Cực, không nhịn được thở dài, nói: “Thật không biết nàng có bản lĩnh gì lại có thể đem cảm xúc của chủ tử nắm giữ ở trong lòng bàn tay, khiến cho chủ tử càng ngày càng không giống bình thường.”

“Nàng mà ngươi nói là Bạch cô nương à?” Ngõa Lặc Oa khôi phục lại bộ dạng bình thường, kính sợ nhìn về phái sườn dốc, vẫn như cũ nhịn không được tò mò hỏi: “Bạch cô nương làm gì chủ tử rồi?”

Phong Giản không có ý định nói.

Ngõa Lặc Oa lôi kéo tay áo của hắn, vẻ mặt ngây thơ: “Nói đi, nói đi, nếu ngươi không nói, ta sẽ làm cho ngươi nửa đêm gặp quỷ.”

Phong Giản vội vàng gỡ bỏ tay của nàng xuống, bất đắc dĩ nói: “Lúc nãy chủ nhân tự mình dạy kiếm pháp cho nàng ấy.”

“Hả.” Cái miệng nhỏ nhắn của Ngõa Lặc Oa mở to ra.

Phong Giản còn cảm thấy chưa đủ kích thích, nói tiếp: “Thân thể áp sát, cầm tay dạy.”

“Sặc.” Ngõa Lặc Oa bị sặc nước bọt của chính mình.

Nàng hiểu rõ chủ nhân, làm sao có thể nhàn hạ thoải mái như vậy? Làm sao có thể ôn nhu, săn sóc như vậy?

“Đúng rồi…” Một hồi lâu, Ngõa Lặc Oa mới hoàn hồn, chớp chớp đôi mắt lo âu, nói: “Khi nãy ta xuống núi mới phát hiện trong thành Kỳ Dương có rất nhiều lời đồn không tốt về Bạch cô nương.”

“Chủ tử không có hỏi, ngươi cũng đừng có bép xép. Chuyện này ngươi cũng hiểu rõ mà.” Phong Giản nhắc nhở nàng đừng có nhiều chuyện, cái miệng hại cái thân.

Ngõa Lặc Oa nhẹ nhàng gật đầu.