Vương Bài Hãn Phi, Manh Phu Dưỡng Thành (Vương Phi Kiêu Ngạo, Dưỡng Nên Phu Quân)

Chương 73: Cưỡng bức bỏ chồng




Phía tây nam thành Kỳ Dương, hướng về phía ngã tư đường.

Con đường này ở trong thành Kỳ Dương không coi là phồn hoa, dòng người đi đi lại lại đa số đều là dân chúng bình thường, ít có người mặc quần áo sang trọng như tiểu thư công tử nhà giàu. Nằm ở giữa con đường này, là một cửa hàng son phấn tên gọi “Nữ Nhi Hương”. Cửa hàng này, chính là cửa hàng mà Thủy Lung giao cho dì Vệ.

Lúc này, cửa hàng Nữ Nhi Hương đã được mở, bên trong dường như có người đang tranh luận chuyện gì đó.

“Ngươi coi kỹ lại đi, cửa hàng này nếu được trang trí lại thì nhìn cũng rất được, son phấn đều có sẵn, tại sao chỉ có giá năm trăm lượng bạc?” Điền Bích Tương nói chuyện rất kích động, có thể nhìn thấy nước miêng văng tứ tung. Hắn dùng cả hai tay chỉ xung quanh, liên tục nói: “Huống chi, cửa hàng này là do hoàng thượng ban thưởng, có lây dính long khí nha.”

Đối diện hắn là một nam nhân trung niên mặt khâm bào (*), hai tay áo rộng rãi, đầu đội phương hợp mão (**). Vừa nhìn người này liền biết hắn là một thương nhân, khắp người đều là mùi vị của đồng tiền. Hắn nghe Điền Bích Tương nói vậy, đáy mắt hiện lên một chút hèn mọn, không nhanh không chậm nói: “Đúng là dính long khí, bên kia còn có một con ác mẫu long khí nữa. Ngươi không nhìn lại đi, trừ ta ra còn có người chịu mua cửa hàng này sao?”

(*) 明素面绿罗袍 袍身长133cm 腰宽58cm 袖长80cm 袖宽46cm 盘领右襟 阔袖的素面绿罗单袍,明八品公服

(**)

0

Điền Bích Tương cắn răng lắc đầu: “Không được, năm trăm lượng vẫn còn quá ít, không được.”

Nam nhân trung niên thấy dáng vẻ của hắn không giống làm bộ, nghi ngờ hắn thật sự đang thiếu tiền, thầm nghĩ: Tên rách nát này cũng rất tinh mắt. Cửa hàng này đương nhiên không dưới năm trăm lượng, dù có nhiều hơn cũng rất đáng giá, chỉ là không gian dối không phải người làm ăn, hắn đương nhiên sẽ không đem sự thật nói ra.

“Như vậy đi, dù sao chúng ta cũng quen biết nhau một lúc, ta chỉ có trả thêm năm mươi lượng.” Nam nhân trung niên hỏi.

“Phi.” Điền Bích Tương đứng bên cạnh phun nước miếng: “Năm mươi lượng? Ngươi cũng không biết ngượng còn dám nói trả thêm. Tám trăm lượng, nói sao cũng phải là tám trăm lượng, tám trăm lượng ta mới bán.”

Nam nhân trung niên cười lạnh: “Điền Bích Tương, ngươi đừng có hiểu lầm. Hiện tại, ngươi xin ta mua, cũng không phải tax in ngươi bán. Nếu ngươi không chịu đem cửa hàng đi bán, sợ là ngay cả tiền ăn cơm cũng không có.

Sắc mặt Điền Bích Tương lúc xanh lúc trắng, cắn răng không nói lời nào.

“Ta nghe nói vợ của ngươi rất khôn khéo, nịnh bợ được quận chúa Hoa Dương, người ta ở trong phủ quận chúa sành ăn sành uống, bỏ một mình ngươi ở lại đây làm công việc của đàn bà, đáng thương đáng thương ah.” Nam nhân trung niên vẫn như cũ đả kích hắn.

“Đủ rồi!” Điền Bích Tương tức giận dùng tay đấm vào cái bàn bên cạnh một đấm: “Đừng nhắc tới con đàn bà có lòng dạ rắn rết đó, bảy trăm năm mươi lượng, đây là giá thấp nhất, không thể ít hơn được nữa.”

“Năm mươi lượng, ngươi cũng không biết ngượng giảm?” Nam nhân trung niên đem lời nói của hắn khi nãy quăng lại trả cho hắn, sau đó nói: “Sáu trăm lượng, nhiều nhất là sáu trăm lượng, nếu ngươi không bán, ta liền đi.”

“Bảy trăm ba mươi lượng…” Điền Bích Tương vẫn không buông tha, có thể thêm một lượng thì đỡ một lượng.

Nam nhân trung niên cười lạnh, xoay người chuẩn bị rời đi.

“Ôi chao, chờ một chút, bảy trăm lượng, bảy trăm lượng là được.” Điền Bích Tương đâu thể để cho hắn rời đi.

Hắn là đàn ông, con trai của hắn – Điền Vân Hoảng cũng là đàn ông, hai người đàn ông đều không biết làm công việc nhà, càng không biết nấu nướng. Mấy ngày nay, bọn họ đều ăn cơm ngoài tiệm, không bao lâu bạc trong nhà cũng xài hết. Thật sự nếu không kiếm được bạc, nói không chừng bọn họ sẽ phải ra đầu đường làm ăn xin.

Có lẽ sẽ có người hỏi, không phải các ngươi có một cửa hàng son phấn hay sao? Vì sao ngay cả một chút tiền cũng không có?

Nhưng Điền Bích Tương và Điền Vân Hoảng đều là người không biết làm việc, đối với cửa hàng và các loại son đều không biết gì. Hơn nữa, tính cách của Điền Bích Tương ở Lạc Dạng Nhai đã được truyền khắp nơi, ai cũng biết quá khứ của hắn, cờ bạc là tính mạng của hắn, cô gái nào nguyện ý mua đồ từ hắn.

Điền Vân Hoảng còn tốt hơn hắn rất nhiều, bởi vì từng là cậu ấm ăn chơi, mặc dù không biết về son phấn của con gái nhưng gặp qua không ít, nhưng hắn là cậu ấm quần áo lụa là, không có năng khiếu buôn bán, lại rất sĩ diện, không muốn làm một người đàn ông buôn bán son phấn của nữ giới.

“Cha quên đi, đừng bán tiệm.” Điền Vân Hoảng từ bên trong vén rèm đi ra.

Hắn vừa lên tiếng, trong lòng nam nhân trung niên khẩn trương một hồi. Mọi chuyện đều rất tốt, ngàn vạn lần đừng để cho một tiểu tử phá hỏng.

“Xú tiểu tử, ngươi nói cái gì? Không bán chúng ta ăn cái gì, uống cái gì?” Điền Bích Tương không nhịn được nói.

Điền Vân Hoảng nói: “Hay là chờ mẹ trở về, chúng ta…”

Hắn nói chưa hết câu đã bị Điền Bích Tương giận dữ cắt ngang: “Mẹ? Người mẹ tốt của ngươi hiện tại đang ở trong phủ quận chúa ăn no uống say, đâu có lòng dạ nào nghĩ đến chúng ta, cái loại đàn bà lòng dạ như rắn độc kia, ngươi cũng đừng gọi ả là mẹ.”

Vẻ mặt của Điền Vân Hoảng có chút khó coi, mím môi một cái nói: “Nhưng mà, cha, cửa hàng này là do quận chúa ban cho mẹ, nếu bán đi, như vậy thật sự không nể mặt quận chúa.”

Điền Bích Tương nghe vậy, đáy mắt thoáng hiện qua một chút hoảng sợ, do dự một lát.

Nam nhân trung niên làm sao có thể để con vịt đã sắp tới miệng bay đi, cố gắng làm bộ làm tịch chủ động mở miệng: “Nếu quận chúa đã đem cửa hàng ban cho các ngươi, như vậy nó chính là của các ngươi, có giữ lại hay không chỉ do các ngươi có quyền quyết định. Huống hồ, quận chúa có nhà lớn sự nghiệp lớn, làm sao còn để mắt tới cửa tiệm nhỏ này?”

“Thế này đi, chúng ta mỗi bên nhường một bước đi, sáu trăm năm mươi lượng, sáu trăm năm mươi lượng, ta đem cửa tiệm của ngươi mua luôn.”

Điền Bích Tương bị hắn thuyết phục: “Sáu trăm tám mươi lượng, thêm ba mươi lượng nữa, sáu trăm tám mươi lượng, ta liền bán.”

“Được, được.” Bộ dạng nam nhân trung niên kia vô cùng đắc ý, móc ngân phiếu từ trong lòng ngực ra, đối với Điền Bích Tương nói: “Khế đất đâu?”

Điền Bích Tương hướng tay về phía Điền Vân Hoảng nói: “Lấy giấy khế đất ra đây.”

Giấy khế đất vẫn bị dì Vệ giữ trong tay. Điền Bích Tương hoàn toàn không biết dì Vệ để ở chỗ nào. Nhưng dì Vệ có thể kiên quyết giấu Điền Bích Tương nhưng không thể giấu giếm con trai.

Mặc kệ là khế đất hay là ngân lượng cất giấu riêng bà đều cho con trai Điền Vân Hoảng biết, còn đặc biệt dặn dò hắn, đây là của để dành cho hắn sau này cưới vợ.

Chỉ là dì Vệ không ngờ rằng, tiền riêng bà cất giấu để sau này con trai cưới vợ, đã bị con trai lấy ra trả tiền ăn uống, sau cùng ngay cả khế đất cũng không buông tha, cũng đem ra bán luôn.

Nhưng hiện tại, Điền Vân Hoảng có chút do dự: “Cha, mẹ sẽ không bỏ chúng ta. Nói không chừng rất nhanh mẹ sẽ về, đến khi đó mẹ sẽ đem cửa hàng kinh doanh thật tốt, mấy trăm lượng cũng có thể kiếm được.”

“Nói nhảm cái gì đó!” Hôm nay, Điền Bích Tương vô cùng ngứa mắt dì Vệ, ngay cả nhìn đứa con này cũng phát ghét. Nhưng khế đất ở trong tay con trai, cho nên hắn nhẹ giọng khuyên bảo: “Ngươi là một đại trượng phu, không lẽ cả đời này ngươi muốn trấn thủ ở cái cửa hàng son phấn này sao? Bây giờ đem cửa hàng bán lấy ngân lượng, chúng ta có thể làm chuyện mà người đàn ông chân chính nên làm, khiến bạc cuồn cuộn chảy vào túi mình.”

Điền Vân Hoảng thật sự có chút không chịu đựng được, mấy ngày nay hắn ăn không ít củ ấu, nhưng cũng không thay đổi được tính cách công tử. Lúc này nghe Điền Bích Tương nói như vậy, lòng dạ không nhìn được khẽ động.

Đương nhiên, hắn cũng không muốn làm ổ cả đời trong cửa hàng son phấn này rồi.

“Vâng.”

Điền Vân Hoảng gật đầu, móc khế đất từ trong tay áo ra.

Trên mặt nam nhân trung niên không nhịn được nở nụ cười, ở trước mặt cha con Điền Bích Tương móc ngân phiếu ra đếm: “Sáu trăm tám mươi lượng, một phần cũng không thiếu.”

Hai mắt của Điền Bích Tương liền nhìn chằm chằm ngân phiếu.

Từ sau khi hắn bị đuổi ra khỏi phủ quận chúa, hắn vẫn chưa từng nhìn thấy nhiều ngân phiếu như vậy.

“…” Hắn đưa tay về phía nam nhân trung niên.

Nam nhân trung niên thì nhìn về phía khế đất trong tay Điền Vân Hoảng.

Điền Bích Vân vừa đưa ra quyết định lại chần chừ, đưa khế đất trong tay cho nam nhân trung niên.

“Dừng tay!” Một tiếng thét thê lương chói tai vang lên, đem cuộc giao dịch giữa ba người cắt đứt.

Nam nhân trung niên thầm mắng một tiếng, liền muốn đưa tay đoạt khế đất, đem cuộc giao dịch này kết thúc. Nhưng hắn còn chưa đụng tới khế đất, thì tay đã bị một cục đá đánh trúng, đau đến mức kêu rên một tiếng, quay đầu nhìn chằm chằm người phá hư chuyện của hắn.

TRong tầm mắt, có mấy người từ ngoài cửa đi vào, những người đó không ai khác chính là Thủy Lung, Mộc Tuyết và dì Vệ.

Các nàng đã đến đây đã được một lúc, cũng đã đem cuộc đối thoại của những người ở bên trong nghe hết, khiến cho bọn họ đều hiểu rõ.

Nam nhân trung niên không ngờ Thủy Lung sẽ đến chỗ này, ánh mắt tức giận liền biến thành kinh sợ, vội vã thu hồi ánh mắt, đem hai tay giấu vào trong tay áo, quỳ lạy Thủy Lung: “Tiểu dân gặp qua quận chúa Hoa Dương.”

Bình thường, nếu không phải là tình huống đặc biệt, dân chúng không cần quỳ lạy những quý nhân này. Nhưng nam nhân trung niên kia biết được mục đích của Thủy Lung đến đây, nên hắn rất sợ chọc giận nàng, do vậy chính mình sẽ trở thành kẻ chết oan, cho nên hắn mới cẩn thận như vậy.

Thủy Lung không để cho hắn đứng dậy, đi thẳng vào trong cửa hàng, liếc mắt nhìn một cái liền phát hiện ra cửa hàng này được bài trí rất ngăn nắp, cũng có khuông có dạng lắm, có khả năng hấp dẫn lòng yêu thích của con gái, có thể thấy dì Vệ cũng là người có chút đầu óc kinh doanh.

Nàng đem hoàn cảnh xung quanh nhìn một lần, sau đó đem ánh mắt dời về phía bọn người Điền Bích Tương, thấy Điền Bích Tương, Điền Vân Hoảng cũng như nam nhân trung kia đang quỳ mọp dưới mặt đất, cả người run lẩy bẩy.

Dì Vệ cắn môi, cắn đến mức môi bị chảy máu cũng không biết, nước mắt trong hốc mắt lại dâng trào, nhưng không hề rơi xuống. Nàng nhìn chằm chằm vào Điền Bích Tương, ánh mắt không tức giận cũng không có oán hận, chỉ còn lại tuyệt vọng và uể oải.

“Điền Bích Tương, nửa đời của ta đều đã bồi thường ngươi, khiến ta đủ mệt rồi.”

Điền Bích Tương ngẩng đầu nhìn dì Vệ, đáy mắt hiện lên kinh diễm. Thấy dáng vẻ này của bà, hắn cảm thấy có chút hoảng hốt. Lời nói mắng chửi trong miệng cũng khó thốt nên lời, nhưng lại không cam lòng yếu thế nói: “Cái gì gọi là bồi thường cho ta? Từ trước tới nay, ta có bao khi nào làm chuyện có lỗi với ngươi sao? Ngược lại là ngươi, ỷ vào chính mình quản lí tiền bạc, luôn hô to gọi nhỏ với ta, coi ta giống như nô tài mà sai bảo, ngươi không hề có đức phẩm của một người vợ.”

Dì Vệ bị hắn nói như vậy, thân thể khẽ run lên, âm thanh cũng trở nên bén nhọn: “Ngươi cho rằng ta không biết gì hết à? Năm đó là ngươi âm mưu phá thân ta, làm cho thanh danh của ta mất sạch, bị cha ghét bỏ, cuối cùng không thể không gả cho ngươi, một tên công tử quần là áo lụa chỉ biết ăn chơi!”

Sắc mặt Điền Bích Tương trắng bệch, tiếp theo liền đỏ lên: “Ngươi đừng có ngậm máu phun người!”

Nhưng người có mặt nhìn thấy vẻ mặt của hắn, đủ biết lời dì Vệ nói là thật hay giả.

Thì ra, hai người từng có ân oán như thế.

“Nhiều năm qua, ta coi như cái gì cũng không biết. Mỗi khi cãi nhau, ngươi đều sỉ nhục ta như vậy, thấy ta khó chịu thì ngươi lại vừa ý, nhưng ngươi lại không biết người thật sự chịu nhục chính là ngươi mà thôi.” Dì Vệ giơ tay lên lau nước mắt, từ trong tay áo lấy ra một tờ giấy hưu phu (*) đã được chuẩn bị trước, không hề do dự nói: “Từ giờ trở đi, chúng ta ân đoạn nghĩa tuyêt, chỉ cầu về sau, cả đời không qua lại với nhau.”

(*) Bỏ chồng.

“Cái gì?” Điền Bích Tương quýnh đít, hắn mặc kệ mọi thứ, từ dưới đất bật dậy, độc ác trừng mắt nhìn dì Vệ: “Ngươi đừng có mơ tưởng hão huyền, lão tử không bỏ ngươi, ngươi cũng đừng mơ bỏ đi, càng đừng hòng vứt bỏ lão tử, để bản thân sống sung sướng.”

Dì Vệ nghe hắn nói như vậy, ngay cả cảm xúc đau lòng cũng mất sạch, chỉ còn lại mệt mỏi.

Đến giờ phút này, người đàn ông từng là chồng bà, trong đầu hắn chỉ nghĩ đến cuộc sống sung túc giàu có, hắn căn bản không có một chút tình cảm lưu luyến gì với nàng. Hắn muốn giữ bà lại chỉ vì muốn liều mạng quấn lấy bà, khiến cho bà vĩnh viễn không được sống bình an.

“Đời trước ta mắc nợ ngươi hay sao.” Dì Vệ nở nụ cười, ánh mắt uể oải lại lạnh lùng.

Bà vì người đàn ông này mà chịu khổ nửa đời, khóc nửa đời, kết quả ngay cả hận mà cũng lười hận.

“Ngươi cũng rất tự mình hiểu mình.” Điền Bích Tương lạnh lùng nói.

Ánh mắt hắn không ngừng đánh giá dì Vệ, trong lòng không khỏi nghĩ: Quả nhiên là ở phủ quận chúa ăn hương uống lạt, bằng không tại sao lại trở nên đẹp ra như vậy. Dáng vẻ sạch sẽ thanh cao, rất chọc ghẹo lòng người. Thôi được, niệm tình hôm nay ngươi biến thành mĩ nữ, ta bỏ qua cho ngươi một lần, chờ lên giường dạy dỗ ngươi sau.

(Ngữ: hơn cả cầm thú.)

Nghĩ như vậy, ánh mắt hắn nhìn dì Vệ cũng dần dần trở nên phóng đãng.

Dì Vệ bị hắn nhìn đến phát tởm, chuyển mắt không thèm nhìn vào hắn nữa, cầm hưu thư trong tay đưa cho Thủy Lung: “Phu quân của tiện phụ chính là Điền Bích Tương, thái độ làm người không có đạo đức, thích đánh cờ bạc như mạng sống, liên tục trộm cắp tài sản, còn đánh đập vợ con, đem vợ đi bán. Người vô tình vô nghĩa, vô tài vô đức, tiện phụ nguyện bỏ!”

Bà hướng về phía Thủy Lung quỳ xuống, trán nặng nề đập xuống đất, nói: “Cầu xin quận chúa Hoa Dương vì tiện phụ làm chứng, giúp cho tiện phụ đạt được nguyện vọng.”

Những lời ấy, dì Vệ đọc lại từng chữ từng chữ, khiến người ta nghe được rất rõ ràng.

Thủy Lung nhận hưu thư từ tay dì Vệ, quét mắt nhìn chữ viết trong tờ hưu thư, phát hiện bên trong không có nửa câu chỉ ra lỗi lầm của Điền Bích Tương, dì Vệ nói nửa đời của bà đều thường cho hắn, lời này quả thực không tính là nói xạo.

“Đúng.” Thủy Lung nói.

Mộc Tuyết liền đem hộp mực đỏ đã chuẩn bị từ sớm ra, dự định để dì Vệ và Điền Bích Tương in dấu tay.

Dì Vệ đương nhiên không chút do dự in dấu tay, nhưng vẻ mặt Điền Bích Tương hoàn toàn hoảng hốt. Đến khi Mộc Tuyết đem mực và tờ hưu thư đưa tới trước mặt hắn, hắn mới hoàn hồn, nét mặt giận dữ nói: “Bỏ chồng? Đúng là nói chuyện cười mà! Từ xưa tới nay, chưa từng có chuyện bỏ chồng, ngươi đừng hòng mơ tưởng.”

“Có.” Dì Vệ đứng thẳng người, trừng mắt nhìn Điền Bích Tương.

“Xưa có Trào Phượng quốc, trai gái trong hoàng tộc đều có quyền kế thừa ngai vị, trên dưới cả nước nam có thể bỏ vợ, nữ có thể bỏ chồng.”

(Ngữ: Trào Phượng quốc không lẽ do người xuyên không thành lập?)

“Nay có ngõa thứ, biết rõ chồng mình phong lưu thành tính, phẩm đức không tốt, trước mặt mọi người nguyện bỏ chồng hủy hôn.”

Dì Vệ vì chuyện ngày hôm nay, rõ ràng bà đã bỏ ra rất nhiều thời gian, bằng không bà sẽ không có khả năng nói chuyện rành mạch như vậy, hiểu rõ rất nhiều.

Điền Bích Tương rống giận: “Trào Phượng quốc là thứ quỷ gì, ta không biết. Cái gì ngõa thứ? Còn không phải một người ngoại bang? Cũng không phải Tây Lăng quốc, Tây Lăng quốc chưa từng có quy củ này!”

“Quy cũ là do người đặt.” Thủy Lung lên tiếng.

Nàng vừa lên tiếng, cục diện liền lạnh xuống.

“In dấu tay.” Thủy Lung nhìn Điền Bích Tương.

Điền Bích Tương liếc mắt nhìn nàng, liền bị ánh mắt của nàng hù sợ, nhưng lại cố chấp không chịu ấn dấu tay xuống.

Nếu ấn ngón tay này xuống, ta sẽ mất hết tất cả, không có đàn bà, không có tiền, cái này không phải muốn mạng ta hay sao?

Điền Bích Tương nghĩ như vậy, quyết định mặc kệ ra sao hắn cũng không ấn dấu tay.

“Hèn nhát!” Dì Vệ mắng.

Thì ra, Điền Bích Tương thất thần trong chốc lát, lại đem lời trong lòng mình suy nghĩ thầm nói ra.

Ánh mắt Mộc Tuyết nhìn hắn tràn đầy lạnh lùng và chán ghét.

Vì bản thân nàng cũng là nữ giới, đối với nam nhân như Điền Bích Tương, đều chán ghét.

Sắc mặt Điền Bích Tương tái mét: “Không ấn. Mặc kệ ngươi nói gì ta cũng không ấn.”

“Chặt ngón tay của ngươi, ngươi cũng không ấn?” Thủy Lung nhẹ giọng hỏi.

Thân mình Điền Bích Tương run lên, kinh hoảng trừng mắt nhìn nàng: “Ngươi… ngươi…” Hắn nghiếng răng, liên tục lắc đầu, không chịu ấn dấu tay.

Thủy Lung tiến lên một bước, trong tay hàn quang chợt lóe, một thanh chủy thủ không biết lấy ra từ lâu, nháy mắt liền xẹt qua ngón tay cái của Điền Bích Tương.

“A!!!!!!!!!” Điền Bích Tương gào thét như heo bị thọc tiết.

Thủy Lung thản nhiên cầm ngón tay vừa bị chặt đứt, chấm vào mực đỏ, sau khi ấn vào trên tờ hưu thư, liền đem ngón tay cái đó vứt về phía Điền Bích Tương.

Một màn này rơi vào trong mắt Điền Bích Tương và nam nhân trung niên kia, khiến bọn họ sợ đến mức không dám thở ra, sắc mặt trắng bệch.

“Ngươi, ngươi dám lạm dụng tư hình, như vậy là ép buộc!” Điền Bích Tương điên cuồng gào thét: “Cho dù ngươi có làm chứng cũng không có tác dụng, bọn ta kết hôn là do trưởng bối hai bên chứng kiến, chỉ dựa vào ngươi mà đòi làm chứng bỏ chồng, đều vô dụng, vô dụng!”

Thủy Lung không để ý tới hắn, nhìn về phía dì Vệ nói: “Các ngươi đã không còn quan hệ gì, nếu hắn còn tới cửa hàng gây rối, báo quan phủ đến bắt là được.”

“Vâng.” Dì Vệ biết Điền Bích Tương nói rất có lí, lại nhìn sắc mặt của Thủy Lung, không khỏi tin lời nàng hơn.

Thủy Lung liếc mắt nhìn Mộc Tuyết một cái, xoay người rời khỏi cửa hàng son phấn.

Ngoài cửa hàng son phấn còn có hai thị vệ đứng canh giữ, để đề phòng dì Vệ có tình huống bất trắc.

Dọc đường về Mộc Tuyết nhẹ giọng hỏi: “Trước kia Lung tỷ tỷ nói không thích dì Vệ, vì sao lại giúp bà ấy?”

“Báo vẫn là báo, ngựa lại về ngựa.” Thủy Lung nhìn nàng cười khẽ: “Có một câu ngạn ngữ là trộm cũng có đạo.”

Mộc Tuyết vẫn không hiểu rõ lời nói của nàng.

Thủy Lung nói: “Bà ta giúp ta tìm được thứ ta cần, ta giúp bà ta giải quyết một chuyện phiền phức, cả hai bên đều không còn nợ nần gì nhau.”

Mộc Tuyết nói: “Cái này chính là ý nói, sau này Điền Bích Tương có ra sao, Lung tỷ tỷ cũng sẽ không xen vào nữa.”

Thủy Lung không chút do dự gật đầu.

Đúng là sảng khoái.

Mộc Tuyết lại hiểu biết thêm tính cách của Thủy Lung một chút.

Sau khi hai người trở về phủ quận chúa, Thủy Lung liền sai người đem hưu thư đưa tới phủ Lâm Khanh Hầu và Điền phủ, để hai nhà xem qua. Cũng chỉ là xem qua thôi, chuyện đã xảy ra như thế này, bọn họ muốn thay đổi cũng không được.

Đương gia của hai nhà nhìn thấy tờ hưu thư này thì sắc mặt của bọn họ không đẹp chút nào.

Theo lí mà nói, chuyện dì Vệ – Vệ Băng Tuyền bỏ chồng, mặt mũi người nhà Lâm Khang Hầu cũng đẹp ra một chút. Nhưng cũng chỉ là đẹp mặt mũi thôi, đối với chúng nữ tử trong khuê phòng của phủ Lâm Khang Hầu mà nói, bọn họ cực kì hận Thủy Lung, cũng rất hận Vệ Băng Tuyền.

“Vì sao Vệ Băng Tuyền lại sáp vô chơi chung với Thủy Lung, còn gây ra chuyện tài trời như thế này?” Ở phòng lớn của phủ Khang Lâm Hầu, Nghiêm thị không vui hỏi đại tử Vệ gia: “Bỏ chồng? Đây là chuyện mà nữ nhân nên làm sao? Chuyện này nếu bị truyền ra ngoài, người khác chắc chắn sẽ cho nữ tử nhà họ Vệ chúng ta đều là cọp cái, đanh đá chua ngoa, sau này ai còn dám lấy?”

Vệ Hương Hao nói: “Đây đều là chuyện đã xảy ra, tính cách của Bạch Thủy Lung như thế nào? Kỳ Dương thành ai mà chả biết. Chỉ cần hoàng thượng còn cưng chiều nàng, chúng ta không thể làm gì nàng ta.”

Nghiêm thị lạnh giọng nói: “Không phải chỉ một nữ tử biết đánh trận thôi sao? Nữ tử nên dịu dàng, rụt rè, biết ở nhà giúp chồng dạy con, làm sao có thể xuất đầu lộ diện, vả lại còn giết người như ngóe.”

(Ngữ: hèn chi cả đời các ngươi cũng không được làm nữ chính ==)

“Ngươi thì biết cái gì?” Vệ Hương Hạo nói: “Năm đó ngoại bang tới thăm, tổ chức cuộc so tài thiếu niên, toàn bộ thiếu niên trong thành Kỳ Dương đều bị đánh bại liên tiếp, giờ phút cuối cùng, Bạch Thủy Lung lên đài mới đem bọn ngoại bang kia đánh bại hết, một lần hành động liền đoạt được chức vị quán quân. Không chỉ bảo toàn được mặt mũi của Tây Lăng quốc, còn thắng được tình hữu nghị của ngoại bang, hậu duệ quý tộc của ngoại bang cực kì yêu thích và sùng bái Thủy Lung.”

“Tuy rằng trong thành Kỳ Dương, danh tiếng của Bạch Thủy Lung không được hay ho, nhưng người ngoại bang không biết, đa số đều cho rằng Bạch Thủy Lung là nữ tử có tài, so với sự hung tàng của nàng, bọn họ coi trọng tài hoa của nàng ấy hơn.”

Vệ Hương Hao thấy vẻ mặt ù ù cạc cạc của Nghiêm thị, liền biết bà không hiểu ý tứ trong lời nói của mình, trong lòng không khỏi nghĩ: Đàn bà trong nhà chính là đàn bà, ngoại trừ ở nhà giúp chồng dạy con, những chuyện khác không cần nói tới, ta nói chuyện chính sự với bà ta làm cái gì, một chút chính sự cũng không biết.

Bạch Thủy Lung tuy là hung tàn, cổ quái; nhưng lại có hùng tài võ lược như một nam tử, thật sự khiến người ta khâm phục.

“Cái này liên quan đến danh tiếng của một quốc gia… Thôi, có nói ngươi cũng không hiểu.” Vệ Hương Hạo thấy nét mặt nghi ngờ của Nghiêm thị liền không nói tiếp, cuối cùng nói: “Tóm lại, chỉ cần Bạch Thủy Lung không gây ra chuyện quá đáng, hoàng thượng sẽ không vứt bỏ nàng ta.”

Nghiêm thị cau chặt chân mày: “Ta không hiểu những chuyện này, nhưng ta biết hành vi lần này của nàng khiến danh tiếng của nữ nhi của ta bị tổn hại, ta làm sao có thể nuốt trôi cơn tức này?”

Vệ Hương Hạo cảnh cáo bà: “Lão thái thái cũng chưa nói gì, ngươi đừng có làm ẩu, nếu không…”

“Yên tâm.” Nghiêm thị cười nhạt.

Món nợ này, bà nhớ kĩ. Sớm muộn cũng có một ngày bà đem nó trả lại cho Bạch Thủy Lung, nhưng không phải hiện tại.

Cộng thêm phản ứng bên kia của Điền gia, so với bên phủ Khang Lâm Hầu, thật ra phản ứng của bọn họ nhỏ hơn rất nhiều.

Lão thái gia nhà Điền gia đem lời nói rõ: “Đem tên của Điền Bích Tương xóa khỏi gia phả Điền gia, sau đó coi như Điền gia không có người này, ai cũng không được đi tìm Bạch Thủy Lung gây phiền phức, nếu ai dám đi, liền tự mình cút khỏi Điền gia.”

Những lời này của hắn ra, trên dưới Điền gia không có ai dám ý kiến.

Dù sao thì so với thân phận của Thủy Lung, Điền gia bọn họ không đủ thực lực, huống chi trong hưu thư có ghi rõ mọi chuyện Điền Bích Tương làm, ngay cả bọn họ cũng không nhịn được cảm thấy xấu hổ và ghê tởm, còn mặt mũi đâu nữa mà đi tìm Bạch Thủy Lung gây rối, nói lí lẽ.

Chuyện dì Vệ bỏ chồng, gia đình hai bên đều lựa chọn âm thầm chịu đựng, không có bất cứ hành động kích động nào. Nhưng rất nhanh, trong thành Kỳ Dương truyền ra tin tức, phiên bản truyền ra cũng không giống nhau. Nhưng không biết có phải tạo thành vòng tuần hoàn ác tính hay không, rất nhiều người không biết rõ sự thật, tự cho rằng chuyện này là do Thủy Lung giở trò quỷ, làm ầm ĩ khiến người ta không yên tâm.

Khi những lời này truyền vào tai Thủy Lung, nàng thản nhiên cười một tiếng, nhưng người nào đó trốn trong góc tối nghe được, hắn lại không thể nào bình tĩnh.