Vương Bài Triệu Hồi Sư: Nghịch Thiên Cuồng Nữ

Chương 105: Đi đảo ác ma (6)




Hai mắt Mộc Thải Thanh khẽ nheo lại, quyến rũ cười nói, "Kia cứ tiếp tục phái người đi tìm, là chính nàng ly khai, nhất định phải làm cho nàng một đi không trở lại, Thanh Lam, ngươi cũng đã biết, Tam vương gia đã thỉnh cầu hoàng thượng hạ chỉ đem Mộc Khuynh Cuồng ban cho hắn làm vương phi, cho nên chúng ta càng không thể để cho nàng còn sống trở về, ta không cho phép bất luận kẻ nào trở ngại đường Thần Vân."

Mộc Thanh Lam hơi kinh ngạc, Tam vương gia muốn lấy Mộc Khuynh Cuồng làm chính phi, hắn nhìn trúng tương lai Mộc Khuynh Cuồng là gia chủ hay là thật tâm cưới nàng?

"Cô cô, ta biết rồi, cha cùng người của ngươi an bài tiếp tục đi tìm." Mộc Thanh Lam thản nhiên nói, nàng không rõ khi nàng nghe được Mộc Khuynh Cuồng mất đi tung tích là cao hứng hay không cao hứng.

"Ừ, tuyệt đối không thể để cho nàng trở lại." Đáy mắt Mộc Thải Thanh lóe hàn quang u ám, nàng sẽ không để cho bất luận kẻ nào trở ngại Mạc Thần Vân.

Tam vương phủ.

"Còn không có tin tức sao?" Mạc Tiêm Lương mặt âm trầm hỏi Mạc Vong.

Mạc Vong vội vàng đáp, "Vương gia, chúng ta đã phái người đi tìm bốn phía, Cửu tiểu thư nàng rời đế đô chúng ta cũng không biết đi phương hướng nào, như vậy muốn tìm quả thật có chút phiền toái."

Mạc Tiêm Lương ngẩng đầu liễm mi nhìn hắn.

"Vương gia, mặc kệ bao nhiêu phiền toái, chúng ta đều nhất định sẽ tìm được Cửu tiểu thư." Mạc Vong biết rõ hắn liễm mi là muốn tức giận, liền nhanh chóng đáp, kỳ thật hắn rất khó xử, người hoàng hậu tìm hắn, nếu có tin tức Mộc Khuynh Cuồng, trước tiên nói cho nàng biết.

Mạc Tiêm Lương nhìn chằm chằm Mạc Vong một hồi, bén nhọn nói, "Ngươi che giấu ta cái gì?"

"Mạc Vong không dám." Mạc Vong chỉ cảm thấy sau lưng lạnh buốt.

"Hừ, ngươi đi theo ta bao lâu, ngươi có nói láo hay không, ta chẳng lẽ nhìn không ra." Mạc Tiêm Lương nhíu mày cười lạnh nói.

"Vương gia, ta, ta... . . ." Mạc Vong do dự không biết nên hay không nên nói, hoàng hậu ra lệnh, hắn không thể nói, nếu không sẽ chờ bị trừng phạt.

"Nói đi! Ngươi biết ta kiên nhẫn không tốt."

Mạc Vong bị hù dọa quỳ lạy trên mặt đất, suy nghĩ hồi lâu mới nói, "Hoàng hậu nói tìm được Cửu tiểu thư trước nói cho nàng biết."

Phịch một tiếng, Mạc Tiêm Lương một chưởng nặng nề đánh trên bàn, sau đó cất bước hướng về bên ngoài vương phủ, Mạc Vong nhìn bóng dáng Mạc Tiêm Lương, liền biết rõ hắn khẳng định đi tìm hoàng hậu, lập tức lệ rơi đầy mặt, hắn chết chắc rồi!

Mạc Tiêm Lương nổi giận đùng đùng đi vào hậu cung, Độc Cô Thiên Nhu tựa hồ biết rõ hắn sẽ đến, đang trong vườn hoa đứng bên cạnh ao cho cá ăn.

"Mẫu hậu..."

Độc Cô Thiên Nhu nghe thanh âm của hắn xoay người hiền lành cười nhìn hắn, "Tiêm Lương, con đến rồi."

"Mẫu hậu người muốn làm gì, ta không cho phép người tổn thương Mộc Khuynh Cuồng." Mạc Tiêm Lương một bộ dáng không bình tĩnh nổi giận đùng đùng nói.

Độc Cô Thiên Nhu đem thức ăn cho cá trong tay đưa cho nha hoàn bên cạnh, rồi sau đó phất tay ý bảo các nàng toàn bộ lui xuống.

"Tiêm Lương, thái độ này của con là gì, vì một nữ nhân, con nhìn một chút bộ dáng con xem, Tam vương gia trầm ổn đâu rồi, chẳng lẽ bởi vì Mộc Khuynh Cuồng, con muốn buông tay hết thảy sao?" Độc Cô Thiên Nhu vẻ mặt nghiêm túc chất vấn Mạc Tiêm Lương.

Trước khi hắn muốn nói, Độc Cô Thiên Nhu quơ quơ ống tay áo, khí thế bức người lạnh lùng nói, "Ngươi không được quên trách nhiệm trên người của ngươi, ngươi là một nam nhân, không nên vân vướng nhi nữ tình trường."

Mạc Tiêm Lương nhìn Độc Cô Thiên Nhu khiển trách hắn, như một cái bóng cao xu xì hơi, hai tay giấu ở dưới ống tay áo gắt gao nắm thành quả đấm, thân thể khẽ run.

Trầm mặc một hồi, hắn mở miệng thản nhiên nói, "Ta cưới nàng cũng không ảnh hưởng tới chuyện của chúng ta."

"Ta sẽ không đáp ứng, chỉ riêng việc ngươi đối với nàng động tâm, ta sẽ không cho các ngươi cùng một chỗ." Độc Cô Thiên Nhu giọng nói vô cùng kiên định.