Vương Bài Triệu Hồi Sư: Nghịch Thiên Cuồng Nữ

Chương 117-118: Phong ấn và độc (8)




Nữ tử váy lam sửng sốt, vẻ mặt đầy  khó hiểu, rồi cả giận nói, "Ngươi kêu ta là cái gì? Bà bà? Ta lớn lên như hoa như ngọc như vậy, ngươi khinh người quá đáng."

Mộc Khuynh Cuồng đứng dậy, hai tay vòng ngực nhìn chằm chằm nàng ta, cười nói, "Trú nhan đan này hiệu quả thật tốt, có thể bán cho ta một ít không, nữ nhân ấy mà! Ai mà không hy vọng làn da trong veo như nước."

Nữ tử váy lam sửng sốt không nói lời nào, lòng nàng tràn đầy kinh ngạc nhìn chằm chằm Mộc Khuynh Cuồng, nàng ấy nhìn ra nàng ăn trú nhan đan?

Nàng dùng tướng mạo đẹp như tiên này lừa không biết bao nhiêu người, bất quá người bị nàng lừa gạt, cuối cùng đều chết ở trong tay của nàng, tiểu nha đầu này thế nhưng một lần liền nhìn rõ nàng, có ý tứ có ý tứ!

Khó trách Bạch Hắc Song Sát tối hôm qua tay không mà về, cái tiểu nha đầu này thoáng cái đã đánh bại ba người bọn họ, đây là người đầu tiên xuất hiện ở Ác Ma đảo.

"Ngươi làm sao biết được ?" Nữ tử váy lam cười đến quyến rũ lòng người nhìn chằm chằm Mộc Khuynh Cuồng.

Mộc Khuynh Cuồng nhìn gương mặt động lòng người của nàng ta không khỏi nghĩ đến gương mặt của Mộc Thải Thanh, lập tức, quanh thân tản ra một cỗ lệ khí bén nhọn.

"Ngươi mặc dù đã mặc rất tỉ mỉ, làn da trên mặt cũng thay đổi, nhưng con mắt của ngươi bán đứng ngươi, mắt của ngươi mang theo một cỗ tang thương rất nặng, Phỉ Thúy Sâm Lâm này rất loạn, ngươi đi đường cũng có thể ngã, cũng dám tới nơi này, điều này đã nói lên ngươi có vấn đề."

Mộc Khuynh Cuồng giải thích từng chữ cho nữ tử váy lam nghe, Mộc Phong từng nói với nàng, thập đại ác ma sẽ tới tìm phiền toái, nàng liền đặc biệt chú ý mỗi người đến gần nàng, bởi nàng muốn sống sót ở chỗ này, cho nên nàng nhất định phải cẩn thận gấp ngàn lần.

Nữ tử váy lam đột nhiên từ dưới đất đứng dậy, đưa tay vén vén tóc hài lòng nhìn Mộc Khuynh Cuồng, "Không hổ là nha đầu thông minh, không bằng ngươi theo ta đi!"

Mộc Khuynh Cuồng vừa muốn nói chuyện, chỉ cảm thấy nữ tử váy lam xách theo nàng tốc độ cực nhanh biến mất ở trong Phỉ Thúy sâm lâm.

"Ngươi mang ta đi đâu?" Mộc Khuynh Cuồng trấn định hỏi.

"Ngươi là người đầu tiên không bị ta lừa, ta cảm thấy hứng thú với ngươi." Nữ tử váy lam trừng mắt cười duyên nói.

Mộc Khuynh Cuồng trừng mắt nhìn lại, rất nghiêm túc nói, "Ta không có hứng thú với ngươi."

Nữ tử váy lam nhìn nàng không nói lời nào cười nhẹ, Mộc Khuynh Cuồng chỉ cảm giác cơ thể của mình như gió lướt vào sâm lâm, cảnh vật bốn phía lướt qua quá nhanh làm nàng không thấy rõ nàng đến cùng đang ở đâu.

Hồi lâu sau, nàng mới cảm giác thân thể của mình ngừng lại.

"Đến, phía trước là địa bàn của ta, tiểu nha đầu theo cùng ta đi vào ngồi một lát đi!" Nữ tử váy lam xách theo Mộc Khuynh Cuồng rơi xuống đất, lắc lắc ống tay áo, cất bước đi tới trước.

Mộc Khuynh Cuồng nhìn xung quanh, nàng vẫn còn ở trong Ác Ma đảo, bởi vì nàng thấy Tuyết Sơn quen thuộc ở chỗ không xa.

Đi về phía trước, Mộc Khuynh Cuồng đi vào một tòa thạch động, cửa phía trên treo hai chữ Mị Cung.

Đi vào Mị Cung, bên trong dĩ nhiên có động khác, bốn phía lụa hồng phấn ở trên cột đá bay lả tả, là một địa phương rất tinh mỹ, nơi này giống như một tòa cung điện vậy.

"Ngươi vừa tới Ác Ma đảo? Tránh nạn ?" Nữ tử váy lam đi đến một chiếc giường nằm xuống, ánh mắt quyến rũ tìm tòi.

Mộc Khuynh Cuồng đi đến ngồi xuống ghế đá đối diện nàng, "Đúng vậy, nghe nói nơi này có thể tránh nạn, cho nên ta tới."

"Ta gọi Lam Mị, tiểu nha đầu, bắt đầu từ bây giờ, ngươi chính là người của Lam Mị ta, yên tâm đi! Tại Ác Ma đảo này không có người dám khi dễ ngươi." Lam Mị đột nhiên ngồi dậy vẻ mặt cuồng ngạo cười nói, hôm nay thật làm cho nàng kích động, ai bảo nha đầu kia liếc một cái liền nhận ra nàng.