Vương Bài Triệu Hồi Sư: Nghịch Thiên Cuồng Nữ

Chương 125: Ai phúc hắc hơn ai (5)




Mộc Khuynh Cuồng che che ngực, nhún nhún vai, cười đến rực rỡ, "Nếu ta không có lương tâm, ta sẽ không đốt cho ngươi tiền vàng mã, ngươi không nên nói người ta như vậy a."

Lam Mị đột nhiên cười rộ lên, đi trở về chỗ cũ ngồi xuống, vui vẻ cười nói, "Đã lâu không có ai trêu chọc lão nhân gia ta vui vẻ như vậy."

"Lão nhân gia? Ngươi bao nhiêu tuổi?" Mộc Khuynh Cuồng mở to hai mắt nhìn chằm chằm Lam Mị, mặc dù nàng biết rõ trú nhan đan có công hiệu rất thần kỳ, nhưng nàng cũng không biết Lam Mị đến cùng bao nhiêu tuổi.

Lam Mị thần bí hề hề ném cho nàng một ánh mắt quyến rũ nói, "Tiểu Khuynh Cuồng, ngươi đoán đoán nha?"

Mộc Khuynh Cuồng cao thấp quan sát Lam Mị, vóc người của nàng bảo dưỡng vô cùng tốt, mặc dù cặp mắt kia lộ ra một cỗ kinh nghiệm tang thương, nhưng nàng thật đúng là nhìn không ra nàng ấy đến cùng bao nhiêu tuổi.

Lam Mị cũng biết nàng đoán không được, liền dương dương đắc ý nói, "Ta sắp sáu mươi tuổi đại thọ, ngươi phải mau mau đưa ta lễ vật đó."

"... . . ." Mộc Khuynh Cuồng trợn mắt há hốc mồm, sáu mươi tuổi? Trú nhan đan này có phải quá thần kỳ hay không, Lam Mị thoạt nhìn cũng chỉ mười lăm mười sáu tuổi, so với trang điểm thì dung nhan này còn đẹp hơn nhiều, "Tại sao ngươi lại có thể giơ tay đòi ta lễ vật."

"Nha đầu chết tiệt kia, ta chiếu cố ngươi ba ngày, còn đem nơi luyện công của ta để ngươi ngủ, giường băng ngoại trừ ta cho tới bây giờ chưa từng ai ngủ qua, ngươi đừng không biết tốt xấu a!" Lam Mị quắc mắt trừng nàng.

Mộc Khuynh Cuồng mím môi cười hắc hắc, "Yên tâm đi, ta bảo đảm để ngươi hài lòng."

"Thật sự." Lam Mị mở to hai mắt không tin hỏi, nha đầu kia tính cách tinh quái, nàng thật sự muốn xem nha đầu này có thể chuẩn bị thứ gì.

Mộc Khuynh Cuồng nghiêm túc gật đầu, nàng tới từ thế kỷ 21, đương nhiên có thể chuẩn bị rất nhiều thứ nàng ấy không biết, đến lúc đó nhất định làm nàng thỏa mãn.

"Sư muội, nha đầu kia tỉnh chưa?" Người còn chưa tiến đến, một đạo thanh âm thô lỗ vang lên ngoài động.

"Sư huynh, nàng đã tỉnh, như người không xảy ra bất cứ chuyện gì." Lam Mị đứng dậy hướng bên ngoài cười duyên nói.

Không bao lâu sau, một nam tử trung niên mặc áo bào trắng đầu tóc tán loạn xách theo hòm thuốc đi đến, khi hắn nhìn thấy Mộc Khuynh Cuồng, vẻ mặt giật mình, rồi tăng nhanh bước chân đi tới, nắm tay của nàng bắt mạch, hồi lâu sau, hắn nổi giận mắng, "Dựa vào, đây là độc quỷ gì a, thế nhưng một chút cũng không tra được."

"Đúng vậy a, ngươi xem nàng hiện tại rất tốt." Lam Mị cũng buồn rầu nói, không tra được, làm sao có thể giúp tiểu Khuynh Cuồng giải độc.

Thường Thanh Thiên cau mày cao thấp quan sát Mộc Khuynh Cuồng, trên mặt bực bội, lần đầu tiên đụng phải độc hắn không giải được, làm hắn vô cùng không vui.

"Sư huynh, ngươi đến cùng có thể giúp nàng hay không?" Lam Mị đẩy bả vai Thường Thanh Thiên chất vấn, thật vất vả gặp được một nữ oa thú vị, nàng cũng không muốn cứ mất đi như vậy.

"Thử đưa nàng tới Hàn Băng Đàm đi!" Thường Thanh Thiên như có điều suy nghĩ nói.

Lam Mị đứng thẳng người, cổ quái nói, "Ngươi nói là để tiểu nha đầu đi chỗ đó ở Tuyết Sơn, trên đấy bang lạnh ngàn năm, chúng ta đi lên cũng rất khó thừa nhận, nàng có thể chịu được sao?"

Thường Thanh Thiên trừng mắt nhìn nàng, "Hàn Băng Đàm thần kỳ, nói không chừng có thể giải kỳ độc trong cơ thể nàng, không thử làm sao biết rõ, ngươi không phát hiện sao, mấy ngày nay nàng ngủ ở giường băng nhưng không cần vận khí vẫn có thể ngăn cản hàn khí sao?"

Lam Mị nhíu nhíu mày, hình như là vậy, nói không chừng Hàn Băng Đàm thần kỳ kia thật sự có tác dụng, thập đại ác ma bọn họ cũng biết, trên Tuyết Sơn có một Hàn Băng Đàm rất kì diệu, nước nơi đó có công hiệu thần kì.