Vương Bài Triệu Hồi Sư: Nghịch Thiên Cuồng Nữ

Chương 207: Thế ngoại cao nhân (7)




Editor: Huynhnhu142

"Quả thực rất đẹp, hoa đào bình thường đều đầu mùa xuân mới nở rộ, hôm nay tới Thiên Hương cốc không nghĩ hoa đào thế nhưng ở đầu mùa đông liền nở rộ, hôm nay xem Thiên Hương cốc quả nhiên so với bên ngoài truyền  là giống nhau, là một nơi vô cùng kỳ diệu." Thánh Khinh Hồng cũng có chút thán phục, bởi vì trước kia hắn cũng chưa có gặp qua hoa đào nở vào đầu mùa đông.

Hai mắt Mộc Khuynh Cuồng sáng lên, nói như vậy Chung Ly Mộ kia thật là một người như thần, hi vọng hắn thật có thể giúp giải độc trong cơ thể  nàng, như vậy nàng sẽ hết sức cảm tạ.

Xuống ngựa, Mộc Khuynh Cuồng và Thánh Khinh Hồng cùng nhau đi đến cửa Thiên Hương cốc, nhưng bọn họ mới vừa đi tới cửa cốc liền bị một đạo kết giới ngăn cản.

"Chung tiền bối, tại hạ Thánh Khinh Hồng, chúng ta muốn gặp mặt người một lần, để cho chúng ta đi vào chẳng biết có được không." Thánh Khinh Hồng nhìn Thiên Hương cốc khiêm tốn hữu lễ nói, bất kể như thế nào, hôm nay hắn nhất định phải nhìn thấy Chung Ly Mộ.

Qua một hồi lâu, Thiên Hương cốc một mảnh im lặng, không có bất luận kẻ nào đáp lại Thánh Khinh Hồng.

Mộc Khuynh Cuồng nhíu mi, chẳng lẽ tiền bối kia không muốn thấy bọn họ?

"Chung tiền bối, nghe nói y thuật của ngươi cao danh, chúng ta thật sự muốn  bái phỏng người một chút." Mộc Khuynh Cuồng cũng rất lễ phép, chính là không biết vị thần thánh  kia có nguyện ý hay không nhìn bọn họ, nếu hắn không muốn gặp, các nàng nên làm cái gì bây giờ?

Bình thường cao nhân tính tình đều thực cổ quái, chỉ sợ bọn họ mạnh mẽ xông vào, hắn cũng chưa chắc sẽ giúp nàng xem độc.

Hai người đều đã nói, Thiên Hương cốc vẫn không có bất luận kẻ nào đáp lại, Mộc Khuynh Cuồng cùng Thánh Khinh Hồng nhìn nhau, xem ra Chung Ly Mộ này là không muốn gặp bọn họ.

Thánh Khinh Hồng chưa gặp được thì không chấp nhận trở về, vung  tay sử dụng một đấu kĩ mạnh mẽ  hướng kết giới đánh vào, vang lên một tiếng loảng xoảng, đột nhiên kết giới trong suốt ban đầu biến mất.

Mộc Khuynh Cuồng nhìn bên trong là một biển hoa đào, hưng phấn tiêu sái đi vào, Thánh Khinh Hồng rất nhanh giữ chặt ống tay áo của nàng, cảnh giác nói: "Chậm một chút đi, nơi này khẳng định không đơn giản."

Chung Ly Mộ biết ngũ hành bát quái, tự nhiên phiến hoa đào ở nơi này có gì cổ quái, bọn họ vẫn nên cẩn thận hành động có vẻ tốt hơn.

"Hai vị mạnh mẽ xông vào Thiên Hương cốc ta có gì phải làm sao?"  Đột nhiên một giọng nói trầm ổn truyền đến.

Mộc Khuynh Cuồng và Thánh Khinh Hồng nhìn nhau, trên mặt tất cả đều là cổ quái, bọn họ vừa mới ở bên ngoài kêu gọi, chẳng lẽ bởi vì có kết giới hắn không nghe được, nếu bọn họ luôn luôn ở bên ngoài chờ, chỉ sợ sẽ là uổng công, may mắn bọn họ mạnh mẽ xông vào.

"Chung tiền bối, ta muốn người giúp nhìn xem độc trong cơ thể  ta." Mộc Khuynh Cuồng nói thẳng nói.

Theo lời của nàng nói, hoa đào Thiên Hương cốc toàn bộ di động đứng lên, vốn không có đường vào Đào Hoa Cốc (ta không hiểu chỗ này tại sao thành Đào Hoa cốc nữa, có nàng nào giúp ta không?), thế nhưng dời ra một đường đi.

"Vào đi!" Giọng nói trầm ổn lại vang lên.

Mộc Khuynh Cuồng và Thánh Khinh Hồng vui vẻ, liền cất bước hướng vào bên trong, lúc này giọng nói trầm ổn lại vang lên: "Cô nương ngươi một người tiến vào là được, vị công tử áo lam kia chờ tại chỗ."

Thánh Khinh Hồng vừa nghe rất không vui, hắn cũng không biết chi tiết về Chung Ly Mộ này, hắn lo lắng Mộc Khuynh Cuồng một mình đi vào, vạn nhất đã xảy ra chuyện làm sao bây giờ.

"Yên tâm, ta sẽ không có việc gì." Mộc khuynh Cuồng nhìn hắn cười nói, nàng hiện tại cũng đến cảnh giới Đấu Thánh, bình thường Đấu Giả nàng vẫn có thể địch lại, huống chi, hắn ở ngay bên ngoài, có việc nàng kêu một tiếng là đến nơi.

"Ta lo lắng." Mặt Thánh Khinh Hồng lạnh lùng, con ngươi màu bạc phiếm hàn quang, Chung Ly Mộ này vì sao không cho hắn đi vào, có trời mới biết hắn đánh chủ ý gì.

Mộc Khuynh Cuồng cười đáng yêu: "Ngươi phải tin tưởng ta, được không?"

Thánh Khinh Hồng nghe nàng nói như vậy, có chút u oán theo dõi hắn, Mộc khuynh Cuồng kiễng chân hôn hắn một cái, xoay người hướng đường kia mà đi.