Vương Bài

Chương 107: Tiến hành giao tiền chuộc




Vu Minh nói:
- Nhưng Trần Hi lại không biết Lâm tiên sinh đột nhiên đổi thời gian xuất hành, còn đổi cả xe nữa.

Lý Phục nhíu mày:
- Chẳng lẽ còn có người khác?

- Không rõ. Nội ứng sẽ tìm cách ở lại bên cạnh Khả Nhi, để biết xem nhà họ Lâm có thành ý hay không.
Vu Minh nói:
- Trừ phi là bắt cóc chỉ để che giấu mục đích giết người. Lát liên lạc sau, tôi đã nghĩ ra một cách để chứng minh rồi.

Vu Minh cúp điện thoại:
- Nghê Thu, cần anh giúp đây.

- Mấy cái chuyện cứu tình địch, xin lỗi nhá, anh đây không hứng thú.
Nghê Thu nói;
- Tối anh phải làm một chầu chúc mừng mới được.

- Người ta là vợ chồng đứng đắn, có đăng ký kết hôn hẳn hoi.
Vu Minh nói:
- Anh đúng là được lợi mà còn thích khoe mẽ.

- Vu Minh, tôi biết trở mặt đấy.

Vu Minh hỏi;
- Trở mặt rồi liệu có giúp không?

Nghê Thu thở dài một hơi:
- Giúp thế nào?

Vu Minh nói:
- Anh tới nhà cô thư ký, mở bình gas ra, sau đó báo cảnh sát là ngửi được mùi gas. Tôi gửi địa chỉ cho anh.

- Này đại ca, giờ mới sáu giờ hơn, là lúc mọi người tan tầm về nhà.

- Thư ký không có thời gian kết giao với hàng xóm, không ai biết nhà cô ta có ai ở nhiều.
Vu Minh nhìn công việc của thư ký và thu xếp hàng ngày, không làm việc thì cũng nạp điện, kể cả ngày nghỉ ngày lễ, xem là đang cố hết sức để được Lâm tiên sinh chấp nhận. Đàn bà mà cố chấp thì còn dữ hơn cả đàn ông.

Vu Minh ra khỏi công ty của Lâm tiên sinh, lái xe về biệt thự. Đầu bếp của Lâm lão tiên sinh đang vội vàng chuẩn bị bữa tối. Lúc này điện thoại của thư ký vang lên, cô ta nghe xong rồi vội đáp:
- Vâng, vâng, tôi sẽ về ngay đây.

Thư ký tới nói nhỏ với Lâm Hà Y vài câu, rồi ra xe đi về.

Phó tổng giám đốc ở lại phòng để đồ, hai giờ sau, nhận được điện thoại, cũng nói một câu với Lâm Hà Y rồi đi.

Còn biệt thự mà Trần Hi ở thì xảy ra hỏa hoạn nho nhỏ do chập cháy. Hàng xóm phát hiện ra gọi đội cứu hóa, lính cứu hỏa dập lửa xong thì yêu cầu chủ nhà trở về. Nhưng Trần Hi không về, mà gọi điện làm cho một cô gái xử lý việc này.

Lý Phục cười nhìn Vu Minh: Thế nào?

Vu Minh lắc đầu, kiên trì với cái nhìn của mình, không đồng ý với suy đoán lấy chứng cứ làm gốc của Lý Phục. Chờ cả một đêm, mãi tới bảy giờ sáng hôm sau thư ký và phó tổng giám đốc mới trở về biệt thự.



Tám giờ, điện thoại reo. Lý Phục nghe máy:
- Xin chào.

Bọn bắt cóc hỏi:
- Chuẩn bị xong tiền chưa?

Lý Phục nhìn Vu Minh giơ ngón tay cái lên, có thêm nội ứng. Lý Phục trả lời:
- Thời gian quá gấp, hiện giờ nếu rút một khoản tiền lớn thì phải xin trước, chúng tôi mới gom được sáu triệu.

- Đừng có cò kè mặc cả với ông, nghe cho kỹ đây, hai mươi triệu, chia làm bốn túi, để lên bốn chiếc xe.

Lý Phục nói:
- Tôi muốn biết là Lâm tiên sinh còn sống hay không.

- Mày không có tư cách yêu cầu.

Lý Phục cúp điện thoại cái rầm, mọi người kinh hãi, Lâm lão tiên sinh giận dữ:
- Cậu làm cái trò gì thế?

Đỗ lão tiên sinh cản lại:
- Bình tĩnh chớ nóng.

- Lão Đỗ, tôi là tôi tin ông nên mới để hai tên trẻ tuổi này giải quyết. Ông lại đối xử với tôi như vậy ư?
Lâm lão tiên sinh dựa người vào ghế, thở phì phò. Lâm Hà Y vội xoa bóp ngực cho Lâm lão tiên sinh.

Đỗ lão tiên sinh không để ý, đến gần Lý Phục, hỏi:
- Cậu…

Lý Phục không đếm xỉa gì tới Đỗ lão tiên sinh, hai tay tạo thành hình tam giác để lên trán, nhắm mắt chờ đợi. Ba phút sau, điện thoại của Khả Nhi vang lên. Khả Nhi nhìn thì đó là một đoạn video mười giây. Trong video, Lâm tiên sinh bị bịt mắt, hai tay cầm tờ báo sớm ngày hôm nay.

Điện thoại vang lên, Lý Phục nghe:
- Alo.

Bọn bắt cóc hỏi:
- Thành ý tao đưa rồi đấy, thành ý của chúng mày đâu?

Lý Phục hỏi:
- Anh muốn đưa tiền như thế nào?

Bọn bắt cóc:
- Lâm tiên sinh của các ngươi có ả thư ký xinh đẹp đấy, bảo cô ta lái một xe tới, còn có tên béo kia cũng lái một xe, cả tên gầy lái một xe, và cho vợ hắn lái một xe. Ngoan ngoãn mà nghe lời, bọn tao đang giám thị chúng mày đấy.

Lý Phục giơ tay làm một thủ thế, Vu Minh gật đầu đi ra biệt thự. Lý Phục hỏi bọn bắt cóc:
- Ai ở trước cửa biệt thự?

- Mặc comple, sơ mi, không quen.
Bọn bắt cóc nói:
- Cho nên đừng có giở trò với tao, bốn chiếc xe đều mở cốp ra, sau khi xe đi, các người không được rời khỏi biệt thự. Nếu không tao hủy giao dịch. Bảo con thư ký lên xe trước.

Thư ký đi ra con đường bên ngoài biệt thự, mở cửa xe, và mở cốp. Lý Phục gọi cho thư ký:
- Quay đầu, lại mở cửa xe và cốp xe… xuất phát.

Người tiếp theo là Phó tổng giám đốc, rồi tới Trần Hi, và cuối cùng là Khả Nhi. Bọn cướp đều yêu cầu phải mở cửa xe và cốp xe.

Chừng mười phút sau, Lý Phục dựa theo yêu cầu gọi bốn chiếc xe về biệt thự. Bọn bắt cóc rất hài lòng:
- Tốt lắm, tao rất vui vì chúng mày nghe lời như vậy. Trong hòm thư ở trước biệt thự có bốn chiếc điện thoai, đưa cho chúng nó mỗi đứa một cái.

Vu Minh mắng tiếng móa, hòm thư không khóa, sao mình lại không chú ý tới chi tiết này. Bốn người xuống xe, tự mình lấy một chiếc điện thoại, sau đó lại quay về xe. Bốn chiếc di động vang lên, chừng mười giây sau, cả bốn người ném di động cũ ra ngoài cửa xe. Sau đó lái xe theo thứ tự.

Vu Minh gọi điện:
- Bác tài ơi, làm phiền các bác chút. Biển số xe là XXXX.

Bác tài xế taxi thường uống rượu với Vu Minh nói:
- Yên tâm đi.

Vu Minh một mình ngồi trên bãi cát ở trong sân bấm điện thoại, mọi người đều chú ý Lý Phục, không ai để ý tới Vu Minh.

Mà Lý Phục thì vẫn không có động tĩnh gì, cũng không liên lạc được với bốn người đi đưa tiền, mọi người gấp như tôm trên chảo nóng. Lý Phục tuy có vẻ trấn tĩnh, nhưng trán đã lấm tấm mồ hôi, hiển nhiên là lòng rất khẩn trương, thi thoảng lại liếc Vu Minh một cái.

Một giờ sau, Vu Minh gọi điện:
- Chị Khả Nhi, được rồi đó.

Khả Nhi khẩn trương hỏi:
- Được rồi à?
Lúc trước Vu Minh lặng lẽ đưa cho chị ta một chiếc di động.

- Để em nói rõ, em cũng không biết có được không, nhưng có 80% là đối phương sẽ giết con tin. Nếu chị không dám, vậy thì…

- Chị hiểu mà.
Khả Nhi cúp điện thoại, chờ một lúc, điện thoại vang lên, Khả Nhi nói:
- Chúng ta giao dịch đi.

- Giao dịch gì?
Bọn bắt cóc nghi ngờ hỏi.

- Tôi mang theo tám triệu chứ không phải bốn triệu, tám triệu này cho các người, hãy thả chồng tôi ra.

Bọn bắt cóc cười ha ha:
- Mày hào phóng thật đấy, được rồi, mang tám triệu tới đây.

- Tay giao tiền, tay giao người.
Khả Nhi nói.

- Móa, mày lấy gì mà đòi hỏi?

Khả Nhi tim đập thình thịch, cố chịu đựng:
- Anh giết anh ấy, tôi sẽ được tài sản vô số. Anh không giết anh ấy, tôi có người có tiền. Tôi chẳng thua thiệt đi đâu. Không cầm tiền, người cũng không còn. Tôi mặc kệ.

Bọn bắt cóc cúp điện thoại. Chừng năm phút sau, chúng gọi tới:
- Cao tốc AC, xuống đường nhánh Thiên Nguyên.

Đi theo hướng dẫn của bọn bắt cóc, Khả Nhi tới đường quốc lộ bên ngoài trấn Thiên Nguyên. Một chiếc xe hơi vượt qua xe của Khả Nhi rồi dừng lại. Khả Nhi dừng xe. Lâm tiên sinh bị đẩy ra, sau người là hai kẻ bịt mặt. Khả Nhi kéo cửa sổ xuống, ném một túi du lịch ra. Lâm tiên sinh đeo bịt mắt chậm rãi bước tới. Một tên bắt cóc định đi theo, nhưng Khả Nhi nhấn ga cho xe rú ầm lên, bọn chúng chỉ có thể lùi ra sau.

Lâm tiên sinh mò tới bên cạnh xe, bọn bắt cóc kêu một tiếng, Khả Nhi ném túi du lịch ra. Bọn cướp vẫn không động đậy, bởi Khả Nhi còn đang nổ máy, cô ta có thể sẽ tông thẳng vào người. Mà tiền bị ném ra rồi, muốn cầm lại thì rất mất thời gian, bọn bắt cóc cho rằng Khả Nhi sẽ không nuốt lời. Lâm tiên sinh cuối cùng cũng lên xe, Khả Nhi lái xe đi.