Vương Gia Đại Thúc, Người Thật Xấu!

Chương 60: Vô cùng hả giận




Ân Tịch Ly mím môi, một tay tóm lấy cái người đang chạy về phía bên cạnh giường, sau đó, hắn lật người của nàng nằm sấp xuống trên đùi mình, kế tiếp lại giơ tay lên, nhắm ngay mông của nàng, đánh xuống một cái “bốp”.

“Cho ngươi càn quấy, cho ngươi làm loạn này, bổn vương sẽ tiếp tục khiến cho ngươi cảm thấy sảng khoái!”

“Bốp bốp bốp —— ” vô số tiếng “bốp” rất có âm điệu, rất có tiết tấu cứ thế vang lên.

“. . . . .” Hạ Thiên ngây người.

Hạ Thiên choáng váng.

Hạ Thiên hoàn toàn ngốc trệ.

Đây là cái tình huống gì nha? Nàng, một sinh viên bán thuốc của thế kỷ 21! Là một sinh viên đại học ưu tú của thế kỷ 21, vậy mà lưu lạc tới nơi này lại bị cổ nhân đánh đòn, mẹ nó, là cổ nhân nha!

Đánh đòn!

Nàng, thứ nhất, còn chưa có nụ hôn đầu, thứ hai, còn chưa ôm được một soái ca, lại bị một tên cổ nhân trực tiếp bỏ qua hai bước, tiến hành đến bước thứ ba, sờ mông!

Thần kinh của Hạ Thiên suýt chút nữa bị rối loạn, trong lòng cảm thấy vô cùng xấu hổ và giận dữ, tâm hồn yếu đuối bị đả kích gấp bội đến nỗi không thể chống đỡ nổi, cứ thế ngây ngốc mà nằm ở trên đùi của Vương gia, mặc cho hắn đánh không biết bao nhiêu cái.

Ân Tịch Ly đánh vô cùng sướng tay, vô cùng hả giận, thậm chí ở trong lòng còn hạ quyết định, sau này nếu nha đầu kia khiến mình tức giận thì hắn sẽ ngay lập tức đánh đòn nàng!

Nha đầu này, chẳng lẽ nàng không biết thế lực của nhà Liên Tĩnh lớn như thế nào sao? Cho dù hắn không truy cứu, nhưng nếu Liên gia truy cứu, chỉ e cái đầu của nàng khó mà giữ được.

Nàng chỉnh Liên Tĩnh thành như vậy, khiến cho nàng ta đường đường là một trắc phi, đường đường là một đại tiểu thư của Binh bộ thượng thư lại trở thành trò cười trong mắt thiên hạ, Liên Tĩnh nhất định sẽ không bỏ qua cho nàng, nàng không ý thức được nguy hiểm sao? Lại còn không để tâm mà vẫn cười như vậy?

Ân Tịch Ly vô cùng tức giận, không phải là hắn tức giận bởi vì nàng chỉnh Liên Tĩnh thành như vậy, chỉ là hắn lo lắng đến tình cảnh nguy hiểm của nha đầu kia, cho nên nhịn không được mà tức giận! Chỉ hận không thể bắt lấy nàng mà đánh cho một trận thật mạnh!

Trên thực tế, hắn cũng đã làm như vậy, mà hành động của hắn, quả thật là khiến cho người ta vô cùng hả giận!

Nhưng Ân Tịch Ly đánh một hồi, lại cảm thấy có gì đó không thích hợp, nha đầu kia sao lại im lặng như vậy? Chẳng những không khóc không nháo, lại còn nằm im không động đậy?

Ân Tịch Ly có chút luống cuống, vội vàng ngừng tay, xoay người Hạ Thiên lại, lo lắng nhìn vẻ mặt của nàng đang ngơ ngác, luôn miệng kêu: “Nha đầu, nha đầu, ngươi không sao chứ? Làm sao vậy? Có phải ta đánh ngươi bị thương chỗ nào rồi hay không? Nha đầu? Nha đầu?”

Hạ Thiên ngơ ngác nhìn khuôn mặt đang phóng đại trước mắt mình, khuôn mặt mọc đầy râu, một khắc trước còn đánh mông của mình, chỉ còn thiếu không sờ soạng một phen mà thôi.