Vương Gia! Đừng Làm Bậy

Chương 11-1




Trong thư phòng bí mật, một cuộc họp hết sức căng thẳng đang diễn ra. Các quan thần cùng với vị hoàng thượng cao cao tại thượng kia thầm lo lắng trong lòng bởi vì sắc mặt của ai kia vốn đang rất không tốt.

Trong đất nước Dạ Hoàng, không ai là không biết đến danh tiếng của Dạ Nhược Thiên. Tính tình vốn rất nóng nảy, chỉ vì một lý do nhỏ nhoi thì có thể diệt đi một gia tộc lớn mạnh. Trên chiến trường, chỉ cần nghe tiếng là lòng địch đã sợ hãi.Dạo gần đây tính tình Nhược Thiên có vẻ rất thoải mái nên mọi người cứ nghĩ rằng nàng đã thay đổi. Chỉ là tất cả không ngờ khi đụng đến "cọng lông ngược" của Nhược Thiên thì nàng lại "xù lông" ghê đến thế này. Quan trọng "cọng lông ngược" lại là Bạch Quý.

"Hoàng thượng, bá quan, các người nghĩ sao?" khuôn mặt lạnh lùng, hơi thở lạnh lẽo, giọng nói không có chút hơi ấm, Nhược Thiên chống cằm, gõ từng nhịp xuống bàn.

"Ta nghĩ không vấn đề nhưng cũng không thể ngang nhiên đánh chiếm đất nước khác" Thiên Nguyệt đang lo lắng, nàng biết là tên Sát Mạch đã đụng thứ không nên đụng nhưng cũng không thể vì lý do này mà đánh sang nước khác được.

"Lý do? Xem nào, gây nhiễu loạn ngoài vùng biên cương, bắt dân ta ở ngoại thành làm nô lệ, giả dạng dân ta gây nhiễu loạn lòng dân, ngoài ra còn có ý định xóa bỏ Dạ Hoàng" khẽ nhếch môi cười, muốn lý do liền có lý do, Nhược Thiên nàng trước giờ đã bỏ ngoài tai tội lỗi của nước Sát Minh vì chung quy nàng chỉ là kẻ mượn thân xác không rãnh phơi bày, còn bây giờ tên vương gia Sát Mạch kia dám đụng đến thứ mà nàng yêu quý nhất thì có lý do gì mà không "mượn gió bẻ măng".

''Chúng ta chỉ là đem quân đánh trước đề phòng tai họa, nếu mất nước rồi thì ngồi đây bàn chuyện cũng là muộn rồi" Nhược Thiên mỉm cười nguy hiểm, khẽ liếm môi nhẹ, trận này đừng mong thoát khỏi nàng.

Khói lửa mịt mù, khung cảnh cực kì náo loạn, xác người chồng chất lên nhau, máu chảy thành sông, vô cùng hỗn loạn. Từ lúc bàn chuyện cho đến nay đã hơn 2 tháng, cũng đồng nghĩa Nhược Thiên xuất quân đánh trận cũng đã hơn 2 tháng. Có điều Nhược Thiên không nghĩ tới là Sát Minh quốc cũng thật khá, có thể ngăn chặn nàng gần 2 tháng mới thất bại. Xem ra cần đánh giá lại rồi.

Ánh mắt chợt sụp xuống, nắm chặt bàn tay lại như muốn bật máu, gương mặt như muốn khóc. Bạch Quý, đợi ta về!. Nhất định phải đợi ta về.

Trong hoàng cung Sát Minh, hoàng thất đều quỳ xuống run rẩy không ngừng. Họ chỉ không ngờ khi tên vương gia Dạ Nhược Thiên kia điên lên lại có thể dữ tợn đến thế này. Quân đội của họ đa số là chết còn lại thì bị bắt về, ngay cả đến sát thủ cũng bị nàng ta giết sạch. Bọn họ cơ bản không có sức chống đối. Ngay lúc này chỉ mong nàng ta có thể tha cho mạng sống, giang sơn đều mặc cho nàng lấy.

Bước từng bước không nhanh không chậm lên ngai vàng vốn dành cho vua. Khẽ nở nụ cười nhạt không thèm đếm xỉa đến những con người đang run rẩy dưới chân mình. Ánh mắt lười biếng khép hờ lại. Đụng đến thứ mà nàng xem là báu vật thì có cơ hội sống sao?

" Sao nào, còn gì muốn nói?" lạnh nhạt buông ra một câu, nàng không độc ác đến mức ngay cả cơ hội nói cuối cùng của người khác cũng không cho.

Lập tức những kẻ dưới kia mặc sức nói, làm nhốn nháo cả hoàng cung, những giọng điệu già trẻ đang xen làm nàng cảm thấy khó chịu. Xem nào ! Kẻ thì vừa khó vừa nói, kẻ thì đập đầu lạy xin tha mạng liên tục,.... chung quy cũng chỉ vì sợ chết. Nếu đã biết sợ thì tại sao lại còn làm việc không nên làm ? Bạch Quý, ta ước gì ngươi có mặt ngay giờ phút này.

"Nàng muốn giết thì cứ giết" Sát Mạch ánh mắt kiên định như muốn nhìn xoáy vào người khác, đâu đó trong ánh mắt vẫn là nỗi buồn khó giải thích. Hắn biết hắn có tội. Tội thứ nhất là có ý đồ với nước nàng, tội thứ hai là đã đụng vào kẻ mà nàng yêu, tội cuối cùng là đã sai lầm khi yêu nàng. Hắn lại chợt nhớ tới lời nàng từng nói, nếu đụng đến tên Bạch Quý thì nhất định nàng sẽ phá nát đất nước hắn. Lỗi cũng tại hắn đã quá tham lam muốn có nàng, nếu không thì có lẽ kết cục sẽ khác đi.

Tự mỉm cười chua xót cho bản thân. Tình yêu không có lỗi, lỗi là không được đáp lại mà còn muốn tham lam dành lấy. Sát Mạch hắn hối hận thiệt rồi.

"Thế à" nụ cười khẽ nhếch lên, nụ cười khinh thường tất cả.

"Hahaha....người đâu, lập tức đem chúng trói lại, ngày mai giờ Ngọ đem ra xử trảm" Nhược Thiên cười, cười một cách điên dại làm cho những kẻ quỳ dưới kia phải sợ nụ cười đó. Bạch Quý, kẻ đã hại ngươi thì đừng mong sống sót.

Giờ Ngọ ngày hôm sau. Cả một con đường rộng lớn, người người đứng đến cả muốn thở cũng khó khăn. Hoàng thất Sát Minh bị trói lại quỳ xuống dưới đất, bị người người chỉ chỏ. Muốn minh oan không dễ nhưng để gán ghép tội thì không mấy khó khăn. Nhược Thiên chính là đang dùng cách đó để "tiếp đãi" nhiệt tình. Độc ác bắt giữ nô lệ, lợi dụng quyền hành thu lợi cho mình, ngang nhiên muốn xâm chiếm lãnh thổ nước khác,... ... những tội đó có được coi là "tiếp đãi" quá nhiệt tình.

"Các ngươi nghe đây, hoàng thất Sát Minh làm việc có lỗi đến nước ta, tội lỗi các ngươi đã biết ta không cần nói thêm"

"Nay ta muốn xử trảm chúng làm gương cho dân chúng, đất nước các ngươi từ nay sát nhập vào nước Dạ Hoàng của ta, ta có thể đảm bảo các ngươi có cuộc sống ấm no cơm ăn áo mặc đầy đủ, nhất định sẽ không thiệt thòi"

Lời vừa dứt, tiếng reo hò vang lên khắp nơi. Ai nấy cũng đều nở nụ cười vui vẻ vì sắp tới đây sẽ không còn chịu bất cứ sự hành hạ nào nữa.

"Người đâu, khai đao"

Thế là 621 năm lịch sử của Sát Minh bị hủy bỏ, thay vào đó là mở ra một trang lịch sử mới. Đất nước Dạ Hoàng sau sự kiện này càng lớn mạnh thêm, nước Sát Minh được chia làm một huyện lớn có tiềm lực kinh tế vững bền, dân sống ấm no hạnh phúc.Cái tên Dạ Nhược Thiên vang danh khắp nơi làm cho những kẻ có ý đồ xâm chiếm phải bỏ ý định. Từ đó cái tên "Chiến thần vương Dạ Nhược Thiên" được lưu truyền đến tận mai sau.

Trải qua hơn 1 tháng sau sự kiện Sát Minh bị mất trên bản đồ. Nhược Thiên lúc này đây đang ngồi kế bên giường, nơi có một hình bóng mà nàng mong chờ từng ngày tỉnh giấc. Khẽ vuốt nhẹ gương mặt của Bạch Quý, Nhược Thiên mỉm cười. Cũng may một điều là hôm xảy ra vụ việc, kiếm của tên đánh lén kia đâm không tới tim Bạch Quý nhưng chỉ một chút thôi là nàng đã không được gặp lại người mà mình yêu rồi.

"Bạch Quý, ngươi mau tỉnh dậy, ta muốn cùng ngươi bái đường" nàng muốn cùng hắn bái đường, cùng hắn xây dựng một gia đình nhỏ, muốn cùng hắn tay nắm tay thật chặt cho đến lúc về già. Chỉ cần hắn tỉnh dậy, chuyện gì nàng cũng có thể hứa với hắn, cho dù bỏ cả chốn phồn hoa này nàng cũng cam lòng.