Vương Gia, Hãy Để Ta Bảo Vệ Ngươi

Chương 31-2




Triệu Lệ Chi bước chân được vào Phương Tĩnh điện thì mừng suýt khóc, run lẩy bẩy chọn chỗ gần lò sưởi nhất ngồi xuống, đôi tay đã lạnh cóng lén lén chà xát dưới ống tay áo cũng đã đóng băng từ lúc nào, bộ dạng vừa thảm hại lại vừa tức cười. Triệu Thái hậu chán ghét liếc mắt nhìn Triệu Lệ Chi, đúng là dù có biến thành giống Hồ Thủy Linh thì ả ta cũng chẳng có phong thái giống nàng ta được. Trong lòng bà lén thở dài một hơi, thầm nghĩ nước cờ này cầm chắc thất bại rồi.

Vân Thuận Đế đến dùng bữa sáng cùng Thái hậu, hôm nay tâm tình có vẻ vui, nói đông nói tây, nói hươu nói vượn một hồi về Hồ Thủy Linh, vẽ không biết bao nhiêu tin tức, thật giả lẫn lộn. Triệu Thái hậu nghe một lúc thì mơ mơ hồ hồ, lâu lâu phụ họa vài câu lấy lệ. Triệu Lệ Chi thì dỏng hết cả tai lên nghe, cố nhớ được chừng nào thì nhớ, bộ dáng có chút ngơ ngẩn ngu ngốc.

Chuyện trò đang hồi rôm rả, một thái giám chậm rãi bước vào thông báo Định Vương bận việc đột xuất, không đến được. Triệu Lệ Chi ngay lập tức xị mặt, từ lúc nàng thế chỗ cho Hồ Thủy Linh, hắn suốt ngày nói bận công sự, không ở rịt trong cung thì cũng ra ngoài mấy ngày khiến nàng chẳng có chút cơ hội tìm hắn đề bồi đắp tình cảm. Hôm nay nàng chịu lạnh chịu rét cốt gặp mặt cùng ăn với hắn một bữa, cuối cùng lại thành công cốc. Vừa giận lại vừa ủy khuất, quên luôn bản thân đang là ai, giở ngay bản tính tiểu thư khó chiều, khuôn mặt hiện rõ vẻ bất mãn, hờn dỗi bỏ đũa trên tay xuống bàn cạch một tiếng. Triệu Thái hậu hơi ho nhẹ nhắc nhở, ả liền vội vàng sửa lại tư thế, cười khẽ chữa ngượng. Vân Thuận Đế vờ không nghe không thấy, nói thêm vài câu cũng bãi giá về ngự thư phòng.

“Thứ ngu ngốc nhà ngươi…”

Vân Thuận Đế vừa khuất dạng, Triệu Lệ Chi liền ăn ngay một cái tát của Triệu Thái hậu, cả khuôn mặt lệch hẳn về một bên, ngã sóng xoài trên nền đá hoa cương lạnh lẽo. Triệu Thái hậu đằng đằng giận dữ, phẩy tay bước về ghế phượng ngồi xuống, nếu không phải ả còn giá trị lợi dụng thì có lẽ bà đã xuống tay giết chết từ lâu.

Triệu Lệ Chi chỉ có thể cắn răng quỳ dưới đất, nước mắt lại rơi lã chã, ướt đẫm của ống tay áo. Triệu Thái hậu mệt mỏi day day hai bên thái dương, tự hỏi nữ nhi dòng họ Triệu từ khi nào lại nhiều nước mắt đến như thế,

“Ngươi về đi. Tạm thời ả kia không nói được, chờ khi nào ả khỏe một chút, ta sẽ cho gọi ngươi vào sau.”

--- ------ ------ ------ ------ ------

Trong lúc đó, tại ngự thư phòng, Phụng Phi Vũ cùng một thiếu niên mặc sam y màu xanh nhạt đang ngồi chuyện trò cùng Vân Thuận Đế. Vân Thuận Đế nhìn Hồ Thủy Linh một lát lại nhớ đến cái người giống nàng y đúc nhưng cử chỉ lại lúng túng, ngu ngốc kia thì không khỏi bật cười thành tiếng.

“Này, Hồ Thủy Linh, ta không ngờ có ngày nhìn được bộ dạng ngu ngốc như thế của ngươi đấy.”

“Hoàng thượng, ta thì thường xuyên thấy bộ dạng ấy của ngài, nhất là lúc ở Tùng thành ấy.”

Vân Thuận Đế bị gợi lại nổi đau, giận mà không phát tác được, chỉ biết câm nín trừng mắt với nàng. Phụng Phi Vũ nhìn bộ dáng mắt to trừng mắt nhỏ kia của hai người, bất giác bật cười, kéo nàng đang nhe nanh múa vuốt ngồi xuống cạnh hắn, vừa đặt ly trà nóng ấm vào tay nàng, vừa lắc đầu nói.

“Hoàng thượng, người cũng không còn nhỏ, sao lại đi tranh đua với nàng.”

“Ngươi lo mà quản nữ nhân của ngươi đi, lần nào gặp ta cũng chọc ngoáy ta hết.”

“Hoàng thượng, là tại ngài khơi mào…”

Phụng Phi Vũ nhanh chóng bịt cái miệng nhỏ nhắn đang phụng phịu của nàng lại, đầu ẩn ẩn đau, cái người cao quý kia suốt ngày cãi nhau với Linh Nhi của hắn, nhiễm không ít từ ngữ quái lạ từ nàng rồi.

“Hoàng thượng, chúng ta bàn vào chính sự thôi.”

Vân Thuận Đế cuối cùng cũng chịu nghiêm túc lại, vờ phủi phủi lớp bụi vô hình nào đó trên vạt áo, đạm mạc lên tiếng.

“Được.”

“Hoàng thượng, thần đệ đã kể cho Linh Nhi nghe những gì ngài đã nói cùng thần đệ mấy ngày trước.”

Giọng nói của Phụng Phi Vũ có chút đanh lại, Hồ Thủy Linh ngồi cạnh khẽ nắm lấy tay hắn như muốn trấn an. Phụng Phi Vũ xoay tay cầm lại tay nàng, hơi liếc mắt cười cùng nàng, sau đó lại tiếp tục.

“Linh Nhi cũng đã cho người thu thập tin tức về hai “người kia”. Từ hai mươi năm trước, nam nhân kia đã hoàn toàn bặt tin trên giang hồ, phần nhiều tin rằng sau trận quyết chiến năm đó, hắn đã bỏ mạng dưới vực sâu. Còn về nữ nhân kia…”

“Để ta.” Hồ Thủy Linh cảm nhận sự xúc động đang dâng trào trong lời nói của Phụng Phi Vũ, nàng xiết nhẹ tay hắn giúp hắn bình tĩnh lại, rồi quay sang Vân Thuận Đế tiếp tục lời nói còn dang dở của Phụng Phi Vũ.

“Nữ nhân kia cách đây 10 năm cũng đã biến mất vô tung trên giang hồ. Thực ra tiếng tăm về nàng ta cũng không nhiều lắm nên rất ít người để ý. Hoàng thượng, người nghĩ xem, 10 năm trước là lúc nào?”

“Lúc phụ hoàng quy tiên?”

Vân Thuận Đế rất nhanh nắm được trọng điểm nhưng vẫn không giấu được chút ngạc nhiên trong giọng điệu của mình.

“Đúng thế, là khi tiên hoàng quy tiên. Hoàng thượng, ta nói ra điều này có thể sẽ phạm tội khi quân, nhưng ta nghĩ người nên xem xét lại thi thể đang nằm trong hoàng lăng kia. Ta tin tưởng đó không phải là người mà chúng ta vẫn luôn nghĩ.”

Vân Thuận Đế cùng Phụng Phi Vũ nghe nàng nói xong, sắc mặt liền biến trầm trọng. Vân Thuận Đế khó khăn nói rõ ra ý của nàng.

“Ý ngươi là… là Tiên hoàng giả chết? Nhưng làm sao chắc chắn được?”

“Hoàng thượng, về điểm này, chỉ cần cho ta và Hải Nguyệt nhìn thi thể của tiên hoàng, ta sẽ cho người câu trả lời chính xác.”

“Chuyện này…” Vân Thuận Đế hơi nhíu mày suy nghĩ, quật mồ người khác là một chuyện tối kỵ ở Lạc Thiên quốc, huống hồ đây lại là Tiên hoàng, là phụ hoàng của Vân Thuận Đế cùng Phụng Phi Vũ, nếu lỡ như phán đoán sai lầm, cả hai chắc chắn sẽ phạm tội đại nghịch bất đạo, sau này xuống cửu tuyền làm sao dám nhìn mặt tổ tiên. Phụng Phi Vũ hiểu nỗi khó xử của Vân Thuận Đế, níu tay Hồ Thủy Linh nói.

“Linh Nhi, để ta và hoàng huynh suy nghĩ đôi chút. Chuyện này không đơn giản.”

“Ta biết. Tạm thời chuyện đó gác sang một bên, ta còn một chuyện khác quan trọng hơn muốn nói.”