Vương Gia, Ly Hôn Đi

Chương 77: Làm nữ nhân của hắn!




Hồ Thanh Ca tĩnh tọa ở trước bàn, chập chờn ánh nến phóng ra nhàn nhạt bóng mờ ở trên mặt, làm cho người ta thấy không rõ trên mặt của hắn mang loại thần tình gì, chỉ là kia quanh thân sở tản mát ra lạnh lùng sắc bén khí thế làm cho này 1 phòng đều bốc lên 1 tầng sương lạnh.

Hắn lẳng lặng nhìn nữ tử trên giường, kia nhẹ túc nga mi thủy chung quanh quẩn 1 tia thẫn thờ, Hồ Thanh Ca chuyển con ngươi nhìn trên bàn kia trản lưu ly đèn, đèn nội lóe ra ánh nến, chập chờn sinh huy, lại là như vậy băng lãnh, mi chặt ninh, tay cầm chung trà dùng sức siết, phịch 1 tiếng, chung trà bị bóp cái nát bấy, thanh sắc nước trà dọc theo kẽ tay mang theo 1 tia huyết sắc chảy ra.

_ Ha hả, hôm nay ngươi diễn không tệ! - 1 đạo xinh đẹp thân ảnh màu tím theo nơi bóng tối bước ra, áo tử sắc nhàn nhạt xỏa trên quần dài bằng tơ vàng nhìn như 1 hồ điệp giương cánh muốn bay.

_ Y Thủy Liên, ngươi muốn ta làm chuyện ta đều làm tốt, ngươi chừng nào thì phóng mẹ ta! - Hồ Thanh Ca lãnh con ngươi quét về phía nàng, ánh mắt kia tựa hồ phải đem người của nàng chém thành 2 mảnh, rồi dùng sức giẫm nát!

Nữ nhân này, hắn cư nhiên nhất thời không tra rõ về hành động kia của nàng, đầu tiên là phái người giả ý tự nói với mình về chỗ đặt chân của Tô Tần, sau đó lại phái người đi gọi Tư Mã Hằng, thừa dịp chính mình bứt ra đi tìm Tần Nhi thời gian, lại phái người tới nơi này bắt cóc mẫu thân lấy đến uy hiếp mình cùng nàng hợp tác, hắn thật khờ, vừa nghe đến chuyện có liên quan Tần Nhi liền rối rắm, thế nên làm cho nữ nhân này thừa dịp ác độc hữu cơ, bây giờ mẫu thân ở trong tay của nàng, chính mình chỉ có thể chịu đựng áp chế của nàng!

_ Ha hả, ngươi cũng đừng dùng loại này ánh mắt nhìn ta, dù sao ta cũng giúp ngươi 1 đại ân, cho ngươi ôm được mỹ nhân về, không phải sao, hữu sử đại nhân! - Y Thủy Liên không để ý tới ánh mắt hắn tựa như hàn băng, trực tiếp đi tới giường biên ngồi xuống, vươn tay ở trên da thịt như tuyết của Tô Tần nhẹ nhàng chạm- Thật không rõ, nàng đến tột cùng là chỗ nào tốt, lại giá trị được các ngươi mỗi người đều vì nàng, như thế khăng khăng 1 mực!

Nàng hận gương mặt này, gương mặt này rốt cuộc chỗ nào tốt chứ, làm cho nam nhân kia lại không tiếc vì gương mặt này mà cùng Thiên Các quyết liệt, phá hủy kế hoạch mà chính hắn ẩn núp nhiều năm qua!

_ Ta cảnh cáo ngươi, đừng với nàng động cái gì oai niệm, nếu không, coi như là liều mạng của ta, ta cũng tuyệt sẽ không bỏ qua cho ngươi! - Hồ Thanh Ca 1 bước xa vọt tới trước gót chân của nàng, kéo tay nàng, hất ra.

_ Hừ, ngươi kho sợ ta giết mẹ ngươi! - Y Thủy Liên sờ sờ cổ tay, lạnh lùng nói- Vì nữ nhân này mà để nương đi vào địa ngục, ngươi cảm thấy đáng giá không!

_ Có đáng giá hay không, không cần ngươi tới định luận, đừng ép ta! - Hồ Thanh Ca nắm chặt nắm tay, chắn ở trước giường, 2 mắt lại nhìn chằm chằm nữ tử trước mắt bằng vẻ mặt cười lạnh.

_ Hừ, tùy ngươi, dù sao mục đích của ta cũng đã đạt được, sau này ngươi cũng đừng lại để cho nàng ly khai tầm mắt của ngươi, cũng đừng để cho nàng biết chân tướng sự tình, nếu không, ngươi cũng biết mẹ ngươi sở chế cổ độc, trong thiên hạ này, khó có thuốc giải, nàng hẳn phải chết không thể nghi ngờ! - Y Thủy Liên vung tay áo, lạnh lùng xoay người rời đi, biến mất ở tại trong bóng tối.

_ Điểm ấy không nhọc ngươi hao tâm tốn sức! - Hồ Thanh Ca xoay người, nhìn nằm ở trên giường Tô Tần, đáy mắt lại hiện lên 1 tia ưu trướng.

_ Tần Nhi, xin lỗi… …- Hắn vươn ngón tay nhẹ nhàng vì nàng vuốt xuống nếp nhăn giữa mày, nói nhỏ- Sau này, ta sẽ hảo hảo mà chiếu cố ngươi, nhất sinh nhất thế! (Nguyên trọn 1 đời hoặc đến hơi thở cuối cùng)

Trong lúc ngủ mơ Tô Tần tựa hồ càng thêm bất an, chân mày ngày càng nhăn chặt, mặc cho Hồ Thanh Ca thế nào khẽ vuốt, cũng không cách nào vuốt xuống.

_ Ngươi thật hận ta như vậy sao, tại sao là hắn, vì sao chỉ có thể là hắn, ta lại không được sao! - Trong giọng nói dẫn theo vô tận ai thán, vì sao rõ ràng người trước nhận thức nàng là mình, người cùng nàng đính sinh lương duyên tiếp theo cũng là mình, thế nhưng, người cuối cùng nàng tuyển trạch lại không phải hắn!

Ánh nến đỏ trong phòng, đốt tẫn đến giọt cuối cùng, chân trời liền nổi lên ngân bạch sắc, 1 đêm này liền như vậy trôi qua, chỉ là, nghênh tiếp bọn họ lại là 1 cái bình minh khác càng thêm cuộn trào mãnh liệt giấu giếm, ai cũng không biết, đạo bình minhnày rốt cuộc sẽ mang đến cho bọn hắn cái gì!

_ Ân… … …- Tô Tần hơi giật giật mi mắt, toàn thân tựa hồ lại không có khí lực, cau mày, trong mông lung, tựa hồ có người dùng tay nhẹ nhàng vì mình vuốt xuống ngạch đạo nếp nhăn kia, chỉ là, toàn thân đau đớn làm cho nàng ngày càng khó chịu, mặc hắn thế nào xoa lại luôn luôn như thủy triều bàn, đến từng đợt 1.

_ Tần Nhi, ngươi cảm giác thế nào, có khó chịu hơn không? - 1 đạo thanh âm êm ái vang lên ở bên tai, vậy mềm nhẹ, như dòng suối nhỏ róc rách chảy giữa khe núi bàn chậm rãi chảy vào nội tâm, thấm nhân tâm phổi, chỉ là thanh âm này thế nào quen thuộc như vậy!

Bỗng nhiên 1 mở mắt ra, lại rơi vào 1 đôi con ngươi yêu mỵ trong suốt, nơi đó 1 mảnh ôn nhu như nước, dạng khởi rạng rỡ ba quang, mê say mắt người xem.

_ Tần Nhi?! - Hồ Thanh Ca kinh hỉ kêu lên, nhìn nàng tựa hồ không có phản ứng gì, cẩn thận nhìn nàng, vươn tay dò xét trán của nàng- Hoàn hảo, không lại phát sốt, để ta đỡ ngươi ngồi dậy, ngươi khoảng mấy ngày nay ki có ăn uống gì, ăn chút cháo đi!

Tô Tần vốn định đẩy ra tay hắn, bất đắc dĩ toàn thân vô lực, chỉ có thể dựa ở trong ngực của hắn, ngẩng đầu hỏi hắn- Ta làm sao vậy?

_ Ngươi nửa đêm lý đột nhiên phát sốt, vẫn luôn mê man bất tỉnh, cũng may đúng lúc phục thuốc, mới ngưng sốt cao, mấy ngày nay ngươi luôn luôn bán tỉnh bán ngủ… …- Hồ Thanh Ca nâng nàng dậy, hướng cửa hô- Đem cháo bưng tiến vào!

Cửa mở, lên tiếng trả lời tiến vào 1 hoàng y nữ tử, trong tay chính bưng 1 chén cháo loãng nóng hầm hập.

_ Đã được mấy ngày rồi sao, kia, ta đây là ở nào? - Tô Tần đột nhiên nhớ lại, đêm đó nàng uống xong lọ thuốc hắn cho mình, thần trí liền bắt đầu hỗn độn đứng lên, tựa hồ tiến nhập trong mộng, trong mộng tựa như tranh cãi ầm ĩ, tựa hồ có rất nhiều người đang khắc khẩu cái gì, hơn nữa ở trong mộng, nàng còn thấy được Tư Mã Hằng.

_ Nơi này là Tình Kiếm sơn trang, ngươi nghỉ ngơi cho tốt, sẽ không lại có người nào tới quấy rầy chúng ta! - Hồ Thanh Ca tiếp nhận cái thìa trong tay nữ tỳ, nhẹ nhàng mà thổi 1 ngụm, đưa tới môi của nàng- Đến ăn cháo đi!

_ Tình Kiếm sơn trang! - Tô Tần bỗng nhiên mở lớn con ngươi- Ta không nên, ta không nên sống ở chỗ này, ta phải đi về!

_ Ngươi muốn đi về nơi đó sao? - Hồ Thanh Ca sắc mặt trầm xuống- Hảo hảo mà điều dưỡng thân thể, quá bán nguyệt, chúng ta liền thành thân! Sau này ngươi liền là thê tử của ta, ở đây liền là gia của ngươi.

_ Ta không muốn! - Tô Tần giãy giụa đẩy hắn ra- Ta không muốn cùng ngươi thành thân, ngươi lập tức phóng ta!

_ Tần Nhi! - Hồ Thanh Ca lạnh giọng quát, 1 tay kéo nàng vào trong lòng- Đừng nhắc lại chuyện này nữa, ta sẽ không thả ngươi ly khai, dưỡng bệnh cho tốt, bán nguyệt hậu, chúng ta lập tức thành thân, ngươi nếu như còn muốn ly khai, ngày mai chúng ta liền lập tức thành thân!

_ Ngươi! - Tô Tần không nghĩ tới hắn vô lý như vậy, 1 cỗ khí huyết xông thẳng trán mà tới, lại là 1 trận choáng váng đầu hoa mắt.

_ Tần Nhi! - Hồ Thanh Ca vội vã thân thủ đỡ lấy nàng- Trước nằm xuống, nghỉ ngơi thật tốt!

Tô Tần nắm chắc tay áo của hắn, ngẩng đầu lên nói- Tống ta trở lại!

Hồ Thanh Ca cắn chặt răng, không nói nữa, chỉ là điểm huyệt ngủ của nàng, sau đó ôm nàng ngồi ở đầu giường tĩnh tư.

Môn kẽo kẹt 1 tiếng mở ra, cửa xuất hiện 1 đạo hân trường dáng người, vậy duệ lãnh, hé ra lạnh lùng mặt nạ mặt quỷ dưới ánh trăng nổi lên yếu ớt ánh sáng lạnh.

_ Ngươi đã đến rồi! - Hồ Thanh Ca đem Tô Tần đặt xuống, vì nàng đắp kín chăn, lưu luyến giữa mâu quang lại lần thứ 2 chuyển thành lạnh lùng, nhàn nhạt quét về phía người trước cửa.

_ Ngươi cho là ta không nên tới sao? - Tư Mã Duệ bước thong thả tới gần, giương mắt nhìn người trên giường, thấp rũ mắt xuống, âm thầm suy tư 1 hồi nói- Nàng sinh bệnh?

_ Ân… …- Hồ Thanh Ca đứng lên đi tới trước cửa sổ.

_ Thế nào? - Tư Mã Duệ có chút khẩn trương đi tới trước giường, nhìn người trên giường, nhìn thấy nàng vẻ mặt trắng bệch có chút bận tâm.

_ Vô phương, chỉ là chọc phong hàn, ngươi tới làm cái gì? - Hồ Thanh Ca liêu khởi bào bày, ngồi ở trên ghế ngồi tròn, còn bưng lên 1 ly trà hỏi.

_ Ngươi vẫn không muốn nói với ta sao? - Tư Mã Duệ xoay người, nhìn người trước mắt, đáy mắt xẹt qua 1 mạt duệ quang, bên tai lại vọng tiếng nói của lão ngoan đồng.

Lão ngoan đồng ở Tư Mã Hằng đi rồi, nói với hắn, ông hoài nghi cái Hồ Thanh Loan kia là giả mạo, bởi vì sư muội này của ông hận nhất người khác gọi nàng là “Độc vương”, mà nàng cũng sẽ không đối với bất kỳ kẻ nào nhắc qua, bây giờ nàng lại tự xưng “Độc vương”, trừ phi kẻ này là giả mạo, bằng không hắn thực sự nghĩ không ra, vì sao cái sư muội ngang tàng kiêu ngạo vạn phần kia của hắn sẽ nói như vậy.

_ Vì thế? - Hồ Thanh Ca nghe vậy lại không cho là đúng nhìn hắn, chợt nhíu mày, hỏi.

_ Vì thế, ta hôm nay đến đây chính là vì muốn hướng ngươi chứng thực chuyện này, bây giờ Hồ Thanh Loan đến tột cùng là ai! - Tư Mã Duệ đi thẳng vào vấn đề nói với hắn.

Đêm đó, Hồ Thanh Ca lúc đi ngang mình nói mấy lời đó, làm cho Tư Mã Duệ thập phần không hiểu, nhìn dáng vẻ của hắn, tựa hồ có cái gì khó nói chi ẩn, bây giờ nghe xong lão ngoan đồng nói, hắn đảo là có chút hiểu, hôm nay đến đây cũng chính là vì việc này, có lẽ hắn có thể thuyết phục Hồ Thanh Ca, như vậy cổ độc của Tần Nhi cũng có thể giải được.

Hồ Thanh Ca cười lạnh 1 tiếng, nâng chung trà lên uống 1 ngụm, nhìn về phía Tư Mã Duệ- Buồn cười, mẫu thân của ta là ai, khi nào đến phiên ngươi tới nghi vấn, thừa dịp tâm tình ta hoàn hảo thời gian, ngươi mau đi nhanh, nếu không, ngươi mơ tưởng ra vào Tình Kiếm sơn trang!

_ Ngươi, ta là tới giúp ngươi! - Tư Mã Duệ 1 bước nhảy đến trước mặt của hắn- Nếu như ngươi thực sự có cái gì khó nói chi ẩn, liền nói ra, ta cùng Tam ca nhất định sẽ giúp đỡ ngươi!

_ Hừ, giúp đỡ ta, hay là muốn nghĩ cách đem Tần Nhi từ chỗ này của ta cướp đi! - Hồ Thanh Ca đứng lên, giận mi nhìn hắn- Cút, nói cho Tư Mã Hằng, ta kiếp này cũng sẽ không đem Tần Nhi tặng cho hắn! Gọi hắn chết phần này tâm đi!

_ Ngươi, Hồ Thanh Ca, ngươi thế nào cố chấp như vậy! - Tư Mã Duệ thở dài 1 hơi, trong mắt bất đắc dĩ- Được rồi, đã như vậy, ta cũng không nói nhiều, trước khi đi tặng ngươi 1 lời! Tự giải quyết cho tốt!

Hồ Thanh Ca vung tay áo, 2 tay chắp sau lưng- Không tiễn!

_ Không thành công? - Sở Bất Phàm nhìn thấy Tư Mã Duệ vẻ mặt trầm trọng, liền khẳng định hắn không thuyết phục thành công, run lên sương mù dày đặc đấu- Không quan hệ, chí ít chúng ta biết Hồ Thanh Loan này là giả, mà Hồ Thanh Ca cũng đích thực là bị người áp chế, nói như vậy, cũng dễ làm 1 chút!

_ Thế nhưng, hắn lại thủy chung không chịu thừa nhận, ta cũng không cách nào thuyết phục hắn phóng Tần Nhi! - Tư Mã Duệ cụt hứng ngồi xuống, thở dài 1 hơi.

Bị nhốt _ Kỳ thực muốn giải quyết chuyện này cũng không khó! - Sở Bất Phàm đứng lên, đi tới trước mặt hắn.

_ Thế nào giải?

_ Chỉ cần tìm được chân chính Hồ Thanh Loan, sau đó gậy ông đập lưng ông, là được! Nếu đã biết sư muội đích thực là bị người Thiên Các bắt đi, như vậy chuyện này sẽ càng dễ làm hơn! - Sở Bất Phàm đối với sư muội này của mình rất là hiểu rõ, lấy tính tình của nàng tuyệt đối sẽ không buông tha kẻ dám cả gan áp chế người của mình, khi đó, cho dù Tư Mã Hằng không ra mã, Hồ Thanh Loan cũng sẽ không bỏ qua Thiên Các!

_ Hảo, việc này không nên chậm trễ, ta đây liền đi làm chuyện này! - Tư Mã Duệ đứng lên- Sở lão tiền bối, đa tạ!

_ Uy, tiểu tử ngốc, ngươi muốn đi đâu tìm a! - Sở Bất Phàm ngăn cản hắn- Coi như là muốn tìm cũng phải suy nghĩ thế nào làm, đừng tượng con ruồi không đầu, bay lung tung, đến lúc đó không chỉ kho giúp được Tần Nhi, có khi còn hại chính ngươi!

_ Sở lão tiền bối ý tứ là?

_ Phóng trường tuyến, câu cá lớn! - Sở Bất Phàm 2 tay chắp sau lưng, đi tới trước cửa- Thiên Các là tổ chức thần bí mấy năm gần đây mới ở trên giang hồ hưng khởi, người giật dây tổ chức này, ta nhưng thật ra thật tò mò, dù sao cách cái nha đầu kia xuất giá còn có đoạn ngày, chúng ta không ngại chờ, âm thầm quan sát, ta có loại dự cảm, hắn nhất định sẽ xuất hiện ở trong hôn lễ! - Sở Bất Phàm 2 mắt phát ra tinh quang, trong lúc bất chợt trở nên thâm thúy mà sâu thẳm, tựa hồ xuyên thấu qua bầu trời, thấy được cái khác cái gì.

_ Tần Nhi, này là không được, ăn nhiều 1 chút, khí sắc mới có thể hảo! - Hồ Thanh Ca vui tươi hớn hở đứng ở ngoài cửa, vừa nhấc mắt liền nhìn thấy đang ăn 1 cách ngon lành Tô Tần.

Mấy ngày nay, chẳng biết tại sao, nha đầu này giống như là vòng vo tính kế, không chỉ mỗi ngày đúng giờ uống thuốc, hơn nữa còn ăn rất nhiều, thân thể cũng khôi phục càng ngày càng hảo.

_ Lời vô ích, ta cho dù có tức giận cũng không muốn ngược đãi thân thể của mình! Thân thể là tiền vốn cách mạng! - Tô Tần ngẩng đầu, liếc hắn 1 cái, lại tiếp tục vùi đầu ăn.

_ Cách mạng? - Hồ Thanh Ca ninh mi, nha đầu kia từ thế nào đều như vậy quái a! Chỉ là vì sao mình ở nghe được 2 chữ này thời gian, mí mắt lại giựt giựt liên tiếp?

_ Ha hả, chỉ là 1 từ mà thôi! - Tô Tần tròng mắt quay tròn vừa chuyển, lại cười hắc hắc- Được rồi, ngươi hôm nay không phải nói muốn mang ta đi tham quan sơn trang của ngươi sao, ta ăn no, chúng ta mau đi thôi!

_ Oa, Hồ Thanh Ca, của ngươi sơn trang thực sự rất lớn! - Tô Tần vừa đi, vừa ngắm cảnh, như rất tùy ý thoáng nhìn, nàng lại là dụng tâm nhớ kỹ, mỗi 1 con đường nhỏ, từng đình các, mỗi chỗ giả sơn.

_ Tần Nhi, ta thích hơn ngươi kêu ta Thanh Ca… …- Hồ Thanh Ca ôm hông của nàng, đem nàng kéo lại gần, mặt đối mình, trong mắt diệu quang hoa vô hạn.

_ Thanh —— Ca… …- Tô Tần thử kêu 1 tiếng, Hồ Thanh Ca trên mặt lập tức hiện ra 1 mạt sắc vui mừng, hắn cao hứng ôm lấy 2 vai của nàng, trong mắt lộ ra vui sướng.

_ Tần Nhi, thân thể của ngươi cũng không sai biệt lắm, chúng ta thành thân đi!

_ Thanh Ca, nơi đó là địa phương nào? - Tô Tần trước khi lời của hắn nói ra khỏi miệng lập tức quay mặt, chỉ vào 1 chỗ quang cảnh phía trước hỏi- Nơi đó bích ba vạn khoảnh, là hồ lớn sao?

_ Đó là vờn quanh sơn trang bích ba đầm! - Hồ Thanh Ca đáy mắt xẹt qua 1 mạt ám mũi nhọn, ngữ khí có chút uể oải.

_ Chúng ta đi qua bên đó xem 1 chút đi! - Tô Tần kéo tay hắn, dị thường hưng phấn mà chỉ vào phía trước hô.

_ Hảo, chúng ta đi nơi đó nhìn! - Hồ Thanh Ca thu hồi ám thương, vươn tay chặn ngang đem nàng ôm lấy.

_ Uy, ta có chân, ngươi phóng ta xuống, chính ta đi! - Tô Tần thập phần không thích hắn như vậy thân mật, 2 tay đẩy ra.

_ Ta và ngươi rất nhanh sẽ thành thân, không cần câu nệ với này đó lễ nghi phiền phức! - Hồ Thanh Ca ở nàng trán hôn 1 chút- Hẳn là thân cận nhiều hơn mới tốt!

Nói xong ôm nàng, chân giậm đất vài cái phi thân hướng phía trước bay tới, trước mắt xẹt qua phong cảnh, nàng lại tuyệt không cảm thấy hảo, trong lòng kiềm chế nhưng lại càng thêm trầm trọng, trong lòng xẹt qua 1 cái thở dài.

Xin lỗi, Hồ Thanh Ca, lúc nào cũng luôn phụ ngươi, vì thế, nàng không muốn liền điều này cũng lừa hắn, xin lỗi!

Giả như không thấy nàng đáy mắt kia 1 mạt ám thương, Hồ Thanh Ca cười khổ 1 cái, hắn luôn luôn tối hiểu ánh mắt của nàng, hắn càng hận tâm tư thông minh sắc sảo này của mình, hắn thà rằng xem không hiểu nàng đáy mắt kia phân tâm tư, thà rằng vĩnh viễn đều nhìn không rõ!

Vào thời khắc này, 1 đạo lôi lợi quang mang xẹt qua trước mắt, Hồ Thanh Ca lập tức ngưng lại cước bộ, cả người đảo lui lại mấy bước.

_ Là ai! - Hồ Thanh Ca định trụ thần hậu, lập tức lôi lợi đảo qua hết thảy trước mắt.

_ Nàng là ai! - Liễu Tư tay cầm tơ vàng tiên (Roi kết bằng sợi vàng) hiện ra ở trước mặt bọn họ, giơ tiên chỉ vào Tô Tần trong lòng Hồ Thanh Ca, giận mi tra hỏi.

Vì sao Thanh ca ca của nàng lại ôm nữ nhân này, nhìn thấy hắn khẩn trương bảo vệ nữ nhân đó như vậy, đáy lòng của nàng bốc lên 1 đoàn lửa giận!

Tô Tần theo Hồ Thanh Ca lý nhô đầu ra, đương lúc nàng nhìn thấy cô gái trước mắt, ánh mắt sáng ngời, vội vàng nói- Liễu cô nương, ngươi không nhận ra ta!

_ Ngươi? - Liễu Tư ngưng mi nhìn nàng, cố gắng suy tư 1 phen hỏi- Ngươi là ai?

Trong trí nhớ, gương mặt đó rất quen thuộc, lại không biết là đã gặp ở nơi nào, Liễu Tư nheo mắt lại, tỉ mỉ nhìn.

_ Ngươi đã quên, là ta a! - Tô Tần giãy khỏi ôm ấp của Hồ Thanh Ca, chỉ vào mặt mình nói với nàng- Là vị Nhuế công tử kia, ngươi còn nhớ rõ chứ!

_ Là ngươi! - Liễu Tư đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ, nàng không dám tin tưởng lắc lắc đầu, lui về phía sau vài bước, vẻ mặt khiếp sợ nhìn nàng- Thế nào lại là ngươi!

Nhuế công tử khi nào thành nữ nhân, lại là khi nào cùng Thanh ca ca như vậy tốt!

_ Là ta a, xin lỗi, ta nữ giả nam trang không phải cố ý muốn lừa gạt ngươi! - Tô Tần đẩy ra Hồ Thanh Ca, đi tới trước mặt nàng- Ta có nỗi khổ của ta, hi vọng ngươi có thể lượng giải!

Liễu Tư trừng lớn 2 mắt, vây đi 1 vòng, đem nàng từ trên xuống dưới đánh giá 1 lần, sau đó giơ lên tiên chỉa về phía nàng kinh hô- Ngươi thật là Nhuế công tử!

_ Tần Nhi! - Hồ Thanh Ca biết rõ Liễu Tư lửa kia bạo tính tình, vội vã đem Tô Tần kéo về phía sau bảo vệ- Được rồi, Liễu Tư, ngươi tới đây làm gì!

Ánh mắt lãnh đạm, ngữ khí khó khăn lắm bất thiện, điều này làm cho Liễu Tư trong lòng dâng lên 1 tia ghen tuông, nàng bĩu môi, không cam lòng nói- Nàng có thể tới, ta vì sao không thể tới, Thanh ca ca, ngươi tại sao có thể bất công như vậy! Lúc trước ta tới nơi này, ngươi cũng không đối với ta như thế hung!

_ Trước kia là trước kia, hôm nay là bây giờ, ngươi cũng biết, bây giờ ta sắp lấy vợ, ngươi đừng lại tự tiện tùy ý xuất hiện ở đây! - Hồ Thanh Ca trong giọng nói có loại ý vị không kiên nhẫn.

_ Cái gì, Thanh ca ca ngươi nói cái gì, ngươi sắp lấy vợ! - Liễu Tư ngạc nhiên tới mức chấn động đánh rơi tơ vàng tiên trong tay, miệng mở thật lâu không có thể khép lại, 1 lúc lâu sau nàng mới lấy lại tinh thần, kéo chéo áo của hắn- Thanh ca ca, ngươi nói láo, ngươi nói láo đúng hay không!

_ Liễu Tư, ngươi nên biết, tính tình của ta, Hồ Thanh Ca ta cũng chưa từng lừa gạt qua ngươi! Còn có, ta thích người khác hay không đó là chuyện của ta, ngươi tốt nhất lập tức rời đi!

Hồ Thanh Ca giơ lên vạt áo, lãm Tô Tần sau thắt lưng, trong mắt phượng dài nhỏ hiện lên 1 loại sắc bén quang mang, làm nhân tâm 1 trận run, Liễu Tư tay liền như vậy cương ở giữa không trung, 1 cỗ chua xót khổ sở liền xông lên đầu, ngược lại đối Tô Tần sinh ra hận ý.

Chống lại Liễu Tư kia ai oán ánh mắt, Tô Tần tâm cũng không chịu nổi, nàng lén lút cúi đầu, vốn cho là Liễu Tư có thể giúp nàng 1 phen, bây giờ xem ra, nàng nhưng lại không đành lòng lại lợi dụng nàng ta!

Hồ Thanh Ca tay nắm ở eo nàng, khẩn mấy phần, mặt mang vi uấn, cơ hồ là kéo Tô Tần đi về phía trước.

_ Thanh ca ca! - Liễu Tư lại đột nhiên ngăn ở trước mặt bọn họ, mở 2 tay- Ta mặc dù không thể làm chính thê của ngươi, nhưng ta nguyện ý làm thiếp của ngươi, chỉ cần ngươi để cho ta ở bên cạnh ngươi!

Tô Tần có chút đồng tình nàng, cô gái trước mắt rõ ràng là vậy anh khí hiên ngang, thế nhưng nàng bây giờ lại nguyện ý vì 1 người nam nhân, mà dỡ xuống của mình ngạo khí, cam nguyện ủy thân cho hắn, cho dù chỉ làm tiểu thiếp cũng cam nguyện, này rốt cuộc có tới bao nhiêu yêu, bao nhiêu dũng khí mới có thể như vậy chấp nhất!

Tô Tần tự hỏi, nàng làm không được, làm không được cùng nữ nhân khác chia sẻ trượng phu của mình!

_ Ngươi không nên đối với nàng như vậy hung, nàng chỉ là rất thích ngươi! - Tô Tần tính giật khỏi tay hắn chặt hoàn ở thắt lưng của mình, lại phát hiện, tay hắn chỉ việt triền càng chặt, tốt nhất, nàng không thể không buông tha giãy giụa, cho hắn bán ôm hướng về phía trước lôi đi.

_ Ta chỉ thích 1 mình ngươi, nữ tử khác ta căn bản không muốn thú! - Hồ Thanh Ca lại đột nhiên dừng bước, xoay người giữ nàng, 1 tay nâng lên của nàng hàm dưới, thần tình chuyên chú mang theo chân thành thâm tình, trong mắt ba quang rạng rỡ làm cho người ta mê say.

_ Vì sao? - Nàng thốt ra.

_ Bởi vì, ở trong mắt của ta, ngươi, thiên hạ vô song!

Ở trong mắt của ta, ngươi, thiên hạ vô song!

Những lời này, nặng nề mà đập vào trong lòng của mình, Tô Tần chỉ đành cười khổ 1 cái, buông xuống 2 tròng mắt, thở dài 1 hơi- Thanh Ca, ngươi có phải hay không có việc gạt ta?

_ Ngươi đang nghĩ ngợi lung tung cái gì! - Hồ Thanh Ca cười đem nàng lãm tiến trong lòng, cằm để ở trên tóc của nàng, 2 mắt lại xuyên thấu qua hồ nhìn vào hư không rất xa.

_ Như vậy, ngươi để ta gặp Tư Mã Hằng 1 lần đi! - Tô Tần nói cái gì cũng không muốn tin, Tư Mã Hằng sẽ cưới Y Thủy Liên làm vợ, nàng muốn chính tai nghe hắn đối với mình nói!

_ Tần Nhi! - Hồ Thanh Ca tay nắm ở thắt lưng nàng lại khẩn mấy phần- Hắn nếu đã quyết định, ngươi liền không cần suy nghĩ nữa, chúng ta thành thân hậu liền rời khỏi nơi này, ta mang ngươi du biến thiên hạ danh xuyên, ăn biến thiên hạ mỹ thực, ngươi nói thế nào?

_ Ta chỉ muốn trước đó gặp hắn 1 lần, sau đó đem tất cả đều chỉnh lý rõ ràng, như vậy ta mới có thể yên tâm theo ngươi đi xa thiên nhai! - Tô Tần ngẩng đầu lên, cười nói- Đúng hay không!

_ Tần Nhi! - Hồ Thanh Ca trong mắt lộ ra kinh ngạc, hắn đem thân thể của nàng siết lại, đối diện mình- Ngươi nói là sự thật!

_ Ân, ta chỉ muốn đem trước đây chấm dứt tất cả! - Tô Tần gật đầu, mắt mang thành khẩn- Nếu như ta vẫn tluôn rốn tránh vấn đề này, như vậy ta là không thể nào buông xuống, không bỏ xuống được, thì như thế nào có thể cùng ngươi cùng nhau đi khắp thiên hạ được?

_ Hảo! - Hồ Thanh Ca đem nàng ôm vào trong ngực- Chỉ cần ngươi đáp ứng ở bên cạnh ta, ta cái gì cũng đáp ứng ngươi!

Tô Tần mặt dán tại trong ngực rộng của hắn, 2 mắt buông xuống, lông mi thật dài ở trước mắt phóng ra nhàn nhạt bóng mờ, làm cho người ta thấy không rõ nàng lúc này ánh mắt.