Vương Gia, Ly Hôn Đi

Chương 79: Tâm tư Dạ Lãnh




_ Dạ công tử, tiểu thư nhà ta bị làm sao vậy, nàng chẳng lẽ cứ phải tiếp tục chịu đựng đau đớn như vậy sao? - Hạnh Nhi ngẩng đầu, mắt rưng rưng nhìn vẻ mặt đồng dạng ngưng trọng Dạ Lãnh hỏi.

Dạ Lãnh lắc lắc đầu- Xem ra nàng đã trúng 1 loại cổ độc, bất quá, ta không biết phải như thế nào giải- Thu hồi 2 ngón tay đặt trên mạch đập của nàng, Dạ Lãnh thần tình ngày càng ngưng trọng.

_ Vậy làm sao bây giờ! - Tần Như Ca sắc mặt ám trầm, nhìn chằm chằm sắc mặt Tô Tần càng ngày càng trắng bệch, tay ở trong bất tri bất giác chăm chú nắm khởi- Hồ Thanh Ca chết tiệt! - Hắn hận chính mình không có cái năng lực kia, không thể thay Tần Nhi báo thù!

_ Ca ca, ngươi đừng như vậy, Tần tỷ là người tốt sẽ được ông trời phù hộ, ngươi đừng xúc động! - Tần Như Nguyệt lôi kéo ống tay áo của hắn, sau đó đem ánh mắt xin giúp đỡ hướng ngồi ở 1 bên Dạ Lãnh- Dạ công tử, bệnh của Tần tỷ có biện pháp trị liệu không?

_ Biện pháp không phải là không có, chỉ là có điểm khó…- Dạ Lãnh nghĩ tới, phụ thân vì giải trên người cổ độc sở phó thảm trọng đại giới, hắn đến nay vẫn còn sợ.

_ Biện pháp là gì? - Tần Như Ca vừa nghe có biện pháp, lập tức tinh thần tỉnh táo, hắn tiến sát vào Dạ Lãnh hỏi.

_ Chỉ là ta sợ Tần Nhi nàng chịu không nổi! - Phụ thân khi đó vẻ mặt vừa dữ tợn vừa thống khổ đến nay vẫn khắc mãi trong ký ức hắn, cái loại đau đớn sâu tận xương tủy này, không phải người bình thường nào cũng có thể thừa thụ, liền phụ thân vốn là người rắn rỏi đều không chịu nổi, huống chi Tần Nhi chỉ là 1 nữ nhân yếu đuối.

_ Vì sao?

_ Loại đau này không phải người nào cũng có thể thừa thụ, nếu như nàng chịu không nổi, kia giải đến phân nửa sẽ đau chết, nếu là như thế, chẳng thà để cho nàng cứ như vậy, chí ít vẫn còn mệnh- Dạ Lãnh khẽ thở dài 1 cái, ánh mắt mờ xuống.

_ Như vậy a… …- 1 câu đem mọi người nguyên bản dấy lên hi vọng liền diệt xuống, mọi người lại lần thứ 2 rơi vào trong 1 trận trầm mặc.

_ Ta, nguyện ý thử 1 lần… …- Giữa trầm mặc đột nhiên truyền đến 1 trận nhỏ bé yếu ớt thanh âm, Tô Tần cố gắng chống ngồi dậy, tựa ở đầu giường, suy yếu cười- Ta thà rằng chết, cũng không nguyện bị người dùng thế lực ép buộc!

_ Tần Nhi!

_ Tiểu thư…

_ Các ngươi đừng khuyên ta, ta chủ ý đã định, Dạ công tử, ta nguyện ý thử 1 lần, vô luận đau đến mấy ta cũng có thể nhận! - Tô Tần nắm tay hắn, câu dẫn ra 1 mạt tự tin cười- Ngươi chỉ cần nói cho ta biết phải giải độc như thế nào là được!

_ Hảo! - Dạ Lãnh nhìn thấy nàng đáy mắt kia mạt kiên định, hắn vung lên cười- Ngươi nếu đã quyết định, như vậy chúng ta liền lên đường!

_ Đi đâu?

_ Lãnh Nguyệt bảo, chỉ có hàn đầm nơi đó mới có thể hóa giải cổ độc trên người của ngươi!

_ Lãnh Nguyệt bảo?! - Tần Như Ca đột nhiên kinh hô- Chẳng lẽ chính là trong truyền thuyết, được người trên giang hồ xưng tụng đệ nhất thiên hạ bảo “Lãnh Nguyệt bảo”!

_ Ca ca, Lãnh Nguyệt bảo là địa phương nào?

_ Lãnh Nguyệt bảo lấy kỳ tinh diệu cơ quan thuật nổi tiếng khắp thiên hạ, truyền thuyết nói toàn bộ tòa thành chính là 1 tòa máy móc rất lớn, nơi đó cơ quan trọng trọng, nguy cơ tứ phía, phàm có người xông vào, hẳn phải chết không thể nghi ngờ!

_ Nơi đó thực sự lợi hại như vậy! - Hạnh Nhi quay sang nhìn Dạ Lãnh- Dạ công tử, chúng ta phải như thế nào mới đi vào được?

_ Có này trương cơ quan đồ, chúng ta ra vào như thường! - Dạ Lãnh hướng Ngô Hạo nhìn, ý bảo hắn đem địa đồ lấy ra.

Ngô Hạo từ trong ngực lấy ra địa đồ da dê, ở trên mặt bàn triển khai, bản phác thảo tinh diệu tuyệt luân máy móc liền hiện ra trước mắt mọi người.

_ Oa, thực sự là không nhìn không biết, vừa nhìn liền giật mình, này chính là Lãnh Nguyệt bảo cơ quan đồ, thực sự làm người ta thán phục, không nghĩ tới trên đời này cư nhiên sẽ có như thế tinh diệu kết cấu! - Tần Như Ca thở dài nói.

_ Tiểu tử, xem trợn tròn mắt chưa, ha hả, đây vẫn chỉ là 1 góc băng sơn mà thôi, Lãnh Nguyệt bảo chân chính rất lợi hại, tiểu tử ngươi còn không kiến thức đến, chờ có cơ hội, ta dẫn ngươi đi dạo 1 lần! - Ngô Hạo lực mạnh vỗ vai Tần Như Ca, khí lực to lớn làm cho Tần Như Ca thiếu chút nữa bị chụp đến trên mặt đất.

_ Ngô đại ca, nói chuyện thì nói chuyện, ngươi đừng vỗ ta a! - Tần Như Ca vội vã lui về phía sau vài bộ, ngượng ngùng cười- Ta bị ngươi vỗ như thế có thể sẽ lùn lại vài tấc mất!

_ Ha hả, tiểu tử ngươi thật không bằng Tần Nhi cường, nhớ ngày đó nàng bị ta vỗ vài hạ, cũng không giống ngươi như vậy kêu to! - Ngô Hạo sang sảng cười.

_ Nàng đó là da dày, cường hãn vốn không phải người bình thường! - Tần Như Ca nhỏ giọng bất mãn nói.

_ Ha hả, Ngô đại ca, Dạ đại ca, các ngươi làm cách nào lại có tấm bản đồ này? - Tô Tần nhẹ nhàng cười, sau đó đưa mắt hướng ngồi ở 1 bên Dạ Lãnh.

_ Ta là người Lãnh Nguyệt bảo, tự nhiên có được tấm bản đồ này- Dạ Lãnh cũng không chú ý nhiều, nhàn nhạt cười- Ngươi vẫn là nghỉ ngơi cho tốt, chờ tới ngày mai chúng ta liền khởi hành đi Lãnh Nguyệt bảo!

_ Ân! - Tô Tần gật gật đầu, nếu đã quyết định, liền chỉ chốc lát cũng không thể chần chừ!

Ngày hôm sau, trời mới vừa tờ mờ sáng, đoàn người Tô Tần liền chuẩn bị xuất phát, hướng Lãnh Nguyệt bảo đi tới.

_ Ngươi xác định, Tần Nhi bây giờ không còn ở trong Tình Kiếm sơn trang nữa? - Tư Mã Duệ kinh ngạc nhìn nam nhân ở trước mắt, Tư Mã Hằng mang theo mặt nạ da người, thấy không rõ chân thực biểu tình của hắn lúc này.

_ Ân, ta vừa mới nghe người hầu sơn trang kể lại, đêm qua, Tần Nhi 1 mình len lén chạy đến phía sau vách núi, đến nay sinh tử chưa biết! - Trong thanh âm rõ ràng mang theo mệt mỏi.

_ Ngươi đi tới bên kia vách núi tìm chưa? - Tư Mã Duệ không thể nào tin nổi- Ngươi đừng quá lo lắng, Tần Nhi nàng mỗi lần cũng có thể gặp dữ hóa lành, lần này, nàng nhất định cũng có thể, chúng ta bây giờ tình cảnh không tốt, hành động thiếu suy nghĩ chỉ đem kế hoạch tất cả đều phá hủy!

_ Hừ! - Tư Mã Hằng lại khó có thể bình phục, 1 quyền đánh vào trên bàn vuông, tức giận nói- Hồ Thanh Ca, nếu như Tần Nhi xảy ra chuyện gì, ta bắt ngươi chôn cùng!

Xoạch —————— tiếng xé rách vang lên hậu, giữa bàn vuông sau 1 cú đập của lập tức hiện lên nhiều vết nứt, sau đó băng 1 tiếng, vỡ vụn thành tứ đoạn.

_ Các ngươi nói cái gì! - Hồ Thanh Ca bỗng nhiên đập bàn, liễm khởi con ngươi, lạnh lùng nhìn quỳ trên mặt đất 1 đám người, 1 cỗ băng lãnh lửa giận lãnh ý từ trên người dần lộ ra, cái loại lãnh ý này như sương lạnh, cấp tốc đem không khí trong gian phòng ngưng trệ lại.

Mọi người trong lòng cứng lại, đầu cơ hồ dán tại mặt đất, thân thể không ngừng run rẩy.

_ Trang chủ bớt giận, tiểu nhân đáng chết! - Quản gia dẫn đầu phủ phục trên mặt đất, thanh âm run rẩy nói- Chỉ là, tiểu nhân thực sự không biết phu nhân như thế nào lại biến mất ở nơi đó!

Phía dưới là vách núi vạn trượng, rớt xuống, chỉ có kết quả thịt nát xương tan!

_ Ta không muốn nghe lời vô ích, ngươi dẫn người cùng ta đi xuống tìm! Tìm không được, ta đem các ngươi giết sạch! - Hồ Thanh Ca vung tay áo, cất bước ra khỏi gian phòng, vừa mới tới cửa, bên trong liền truyền đến 1 trận thanh âm trầm thấp.

_ Thanh Nhi! - Thanh âm già nua lại mang theo cảm giác uy nghiêm- Trở về!

Buồng trong đi ra 1 vị lão bà tóc bạc hạc nhan, chống trượng từng bước 1 hướng hắn đi đến.

_ Tổ mẫu! - Hồ Thanh Ca cung kính hướng nàng gật đầu ý bảo.

Hồ thái quân 1 thân màu da cam tơ vàng đoàn phúc trường y, phí phạm chỉ bạc oản khởi, mạo ô trung bọc tơ vàng, mặt mày phúc hậu, lại lộ ra 1 chút sắc bén, 2 mắt như trước lợi hại hữu thần, yên lặng nhìn Hồ Thanh Ca.

_ Thanh Nhi, ta không cho ngươi đi! - Hồ thái quân ở lão tỳ nâng hạ đi tới chính sảnh, tìm chính vị ghế bành ngồi xuống.

_ Tổ mẫu, thứ cho cháu vô pháp tòng mệnh, Tần Nhi nàng là phu nhân tương lai của cháu, cháu phải đi¬- Hồ Thanh Ca vừa chắp tay, đang muốn xoay người, phía sau lại truyền đến 1 trận mạnh nội lực, Hồ Thanh Ca lập tức phi thân né tránh.

Định thần nhìn lại, lại là cây trượng gỗ mun kia, kết kết thật thật đâm vào mặt đất 3 phần, văn dọc văng tung tóe tế theo mộc trượng chậm rãi lan tỏa 4 phía.

_ Hồ nháo! Ngươi đường đường là người đứng đầu 1 trang, vì 1 nữ nhân mất trinh tiết mạo hiểm hạ đáy vực! - Hồ thái quân tức giận hừ 1 tiếng- Ta không cho phép ngươi làm như vậy!

_ Tổ mẫu, kia chỉ có thứ cho cháu đắc tội! - Hồ Thanh Ca vung tay áo, nghiêm nghị quát- Tứ đại hộ pháp!

_ Có! - Từ trong bóng tối, phi thân nhảy ra 4 hắc y nam tử.

_ Các ngươi lưu lại ngăn cản trong phòng tổ mẫu, những người còn lại đi theo ta! - Dứt lời, Hồ Thanh Ca liêu khởi bào bày, phi thân hướng phía trước.

_ Thanh Nhi, hồ đồ a! - Hồ thái quân tức giận đứng lên, lại bị tứ sử ngăn lại.

_ Thỉnh lão thái quân hồi! - Tứ sử đồng thời vây quanh đại môn, 1 tay đè lại chuôi đao, cung kính nói.

_ Hừ! - Hồ thái quân tức giận phất tay áo- Thực sự là trưởng thành, cánh cũng cứng rắn rồi!

_ Lão thái quân, đừng giận, chọc tức thân thể thì không tốt đâu! - Lão tỳ vội vã đem nàng nâng ngồi ở ghế thái sư- Bất quá, ngài yên tâm, nữ nhân kia nếu quả thật nhảy xuống đáy vực, xác định vững chắc ngả cái thịt nát xương tan, đến lúc đó chỉ cần trang chủ tìm được thi thể của nàng, hắn cũng tự nhiên sẽ chết phần nhi tâm này!

_ Hazz… …- Lão thái quân thở dài 1 hơi- Đứa nhỏ này, rất giống người mẹ si tình của nó, quá si tình, đến cuối cùng, bị thương lại tổng là mình!

_ Các ngươi cần phải tìm kiếm cẩn thận, không được bỏ qua bất luận 1 chỗ nào! - Quản gia tay cầm cây đuốc, đứng ở bên người Hồ Thanh Ca, đâu vào đấy chỉ huy toàn bộ người hầu, dọc theo đáy vực, phô thức triển khai tìm tòi.

Hồ Thanh Ca gương mặt lãnh tĩnh, nhìn hết thảy trước mắt, sau đó ngẩng đầu hướng phía trên vách đá nhìn lên, ánh mắt lợi hại đảo qua mỗi 1 chỗ vách đá, đột nhiên ánh mắt dừng lại, lát sau ngày càng lạnh lùng sắc bén.

_ Đi vào trong đó! - Hồ Thanh Ca chỉ vào 1 chỗ ở giữa vách núi, hô- Đem cây đuốc hướng nơi đó ném!

Vừa dứt lời, tất cả cây đuốc đều hướng phương hướng hắn chỉ ném tới, chỉ 1 thoáng, 1 chỗ trên vách núi liền bắn ra nham thạch hiện ra trước mắt mọi người.

_ Hừ, vách núi này cư nhiên cũng có 1 chỗ như thế! - Hồ Thanh Ca liễm khởi 2 tròng mắt, nhóe ra lạnh lùng sắc bén, vừa đề khí, chân đạp thạch bích, hướng khối vách núi bắn ra nham thạch kia bay tới.

Phi trên dòng nham thạch, hắn liền nhìn thấy cái sơn động kia, hắn thật không biết, ở đây cư nhiên sẽ có 1 sơn động như thế, nhặt lên 1 cây đuốc, hắn hướng bên trong sơn động đi vào.

_ Dạ công tử, tiểu thư nhà ta sắc mặt càng ngày càng khó coi! - Ngồi trong xe ngựa chạy không ngừng nghỉ, Hạnh Nhi 1 bên ôm Tô Tần, 1 bên dùng khăn lụa lau mồ hôi hột không ngừng chảy ra trên thái dương của nàng, lo lắng hô- Còn bao lâu nữa mới có thể đến Lãnh Nguyệt bảo a!

Nàng rất lo lắng, tiểu thư còn chưa tới Lãnh Nguyệt bảo nhưng cứ luôn ngủ say ở trong ngực của nàng!

_ Dừng! - Dạ Lãnh lập tức thắng xe ngựa, xoay người xuống xe, liêu khởi màn xe, nhảy vào bên trong.

_ Để cho ta xem 1 chút! - Dạ Lãnh liêu khởi ống tay áo của nàng, áp 2 ngón tay lên, vì nàng bắt mạch.

_ Dạ công tử, tiểu thư nhà ta như thế nào? - Hạnh Nhi khẩn trương nhìn hắn, lại thấy hắn cau mày.

_ Hạnh Nhi cô nương, phiền phức ngươi giúp ta đỡ nàng dậy, ta muốn vì nàng vận khí bảo vệ tâm mạch!

Hạnh Nhi giúp Dạ Lãnh đem Tô Tần nâng dậy, Dạ Lãnh đem chân khí của mình, chậm rãi đưa vào trong cơ thể Tô Tần, Hạnh Nhi kinh hỉ phát hiện, sắc mặt của nàng từ nguyên bản thanh sắc chậm rãi quay lại, từ từ có 1 tia huyết sắc.

_ Dạ công tử, sắc mặt tiểu thư nhà ta đã khá lên rồi! - Hạnh Nhi cao hứng hướng hắn nói, lại phát hiện Dạ Lãnh sắc mặt trái lại khó coi, kinh hô- Dạ công tử, ngươi thế nào cũng bị bệnh!

_ Ta, không có việc gì, ngươi đừng la nữa! - Dạ Lãnh vội vã che miệng của nàng, hướng ra ngoài nhìn, Ngô Hạo tựa hồ không có phát hiện ở đây dị thường, hắn mới yên tâm, hướng Hạnh Nhi lộ ra suy yếu tiếu ý- Ta chỉ cần ngủ 1 chút lập tức sẽ không có việc gì, ngươi đừng nói cho người khác biết được không?

Hạnh Nhi chẳng biết tại sao hắn phải làm như vậy, bất quá nàng vẫn gật đầu, đem Tô Tần nằm thẳng, sau đó lo lắng nhìn sắc mặt trắng bệch Dạ Lãnh.

Dạ Lãnh suy yếu tựa ở bên trong xe ngựa, song mắt ngắm Tô Tần, lại rơi vào trầm tư.

_ Hằng! - Trong hôn mê Tô Tần lại đột nhiên hô 1 câu như vậy, sau đó cau mày, nước mắt không ngừng theo khóe mắt chảy ra.

_ Tiểu thư… …- Hạnh nhi che miệng lại, len lén khóc, tiểu thư nhà nàng thật đáng thương!

_ Hằng, đừng đi! - Tô Tần vươn tay trên không trung loạn trảo, lại bị 1 đôi tay lạnh như băng giữ lại.

_ Dạ công tử? - Hạnh Nhi không hiểu nhìn Dạ Lãnh.

_ Hằng! - Tô Tần nhíu chặt chân mày, tay lạnh như băng chăm chú nắm Dạ Lãnh.

_ Ta ở chỗ này, ngươi đừng sợ! - Dạ Lãnh hạ thấp ngữ điệu, 2 tay bao ở tay nàng, mềm nhẹ nói-Đừng sợ, ta ở chỗ này, nếu như ngươi đau chịu không nổi, liền cắn tay của ta đi!

Tô Tần tựa hồ nghe tới lời của hắn, ở trong thống khổ hướng hắn lộ ra nhẹ cười, sau đó, Dạ Lãnh tay vẫn nắm chặt tay Tô Tần, mà nàng tựa hồ thật sự chiếm được lớn lao cổ vũ, kỳ tích bàn kiên trì xuống.

Xe ở trên đường chạy xóc nảy sau 1 thời gian ngắn, bọn họ rốt cuộc đi tới Lãnh Nguyệt bảo.

_ Oa, đây là Lãnh Nguyệt bảo a! - Tần Như Ca ngẩng đầu, nhìn xây ở sườn núi, giữa mây mù là 1 tòa thành cao to liền xuất hiện ở trước mắt, hùng tráng ngoại hình, làm cho người ta nghiêm nghị khởi kính.

_ Chúng ta thế nào đi vào? - Tần Như Ca ngẩng đầu, hướng tọa pháo đài hùng vĩ kia nhìn, cảm thán nói- Nhìn ngoại hình to lớn cổ kính thế này, như vậy bên trong cơ quan uy lực thì càng thêm không thể đo lường!

_ Theo ta, đừng đi nhầm! - Ngô Hạo đi ở phía trước dẫn đường.

Dạ Lãnh ôm Tô Tần theo đi phía sau, Tần Như Ca cùng Hạnh Nhi theo sát bên cạnh.

_ Oa, từ bên trong nhìn, Lãnh Nguyệt bảo càng thêm đồ sộ! - Tần Như Ca ngẩng đầu lên, nhìn kết cấu nội bộ, phát hiện, ở đây giống như là 1 huyệt động thiên nhiên thật lớn, chỉ là bên trong chứa rất nhiều kết cấu máy móc tinh xảo, làm cho cả sơn động thoạt nhìn, lại thêm 1 ít nghiêm nghị có tự.

_ Ha hả, ngươi đừng luôn ngẩng đầu, cẩn thận trật cổ! - Ngô Hạo điểm điểm đầu của hắn, cười nói- Qua đường con nhỏ phía trước chính là hoa viên, chúng ta phải đặc biệt cẩn thận, theo sát ta, đừng lên tiếng!

_ Vì sao? - Tần Như Ca nhìn Ngô Hạo vẻ mặt nghiêm túc có chút kỳ quái, tựa hồ phía trước có vật gì đáng sợ đang chờ bọn họ.

_ Vấn đề không nên hỏi, thì đừng hỏi, ngươi theo ta là được!