Vương Gia Ngốc Nghếch Trêu Chọc Vương Phi Ngây Ngô

Quyển 3 - Chương 13




Editor: nhungchuoi

Trên thềm đá trống trải, chỉ còn lại một mình Vân Chỉ ngồi xổm ở nơi đó, có thể thấy rõ hai vai đang run lên nhè nhẹ, dường như thân mình đơn bạc này đang phải chịu sức nặng ngàn cân, áp đến nàng thở không nổi.

Không biết qua bao lâu, Vân Chỉ cảm thấy trên vai có một bàn tay dày rộng đặt xuống, dường như đang tiếp thêm sức mạnh cho nàng, cổ vũ nàng, cố gắng ngẩng đầu lên, thời gian nhắm mắt có chút dài nên ánh mắt có chút mơ màng nhìn về người đến phía trước.

Đã nhận ra là Mặc Kỳ Tẫn, lạnh nhạt đứng bên cạnh nàng, vẻ mặt thương tiếc cúi người nhìn bản thân: "Uyên còn sống, tất cả sẽ tốt lên thôi."

Hắn bình tĩnh an ủi, hơi thở chững chạc tỏa ra từ trên xuống dưới khiến người ta có cảm giác an tâm, đúng vậy, Uyên còn sống, nàng vẫn còn chưa biết đủ sao? Chỉ còn người tồn tại thì sẽ có biện pháp giải quyết. Giống như đột nhiên tìm được sức mạnh, Vân Chỉ lảo đảo đứng dậy, thời gian ngồi khá dài khiến hai chân nàng mất đi cảm giác.

Vừa rồi nàng đã suy nghĩ rất nhiều, nàng biết bản thân không nên yếu ớt như vậy, hơn nữa trước đó khi nàng làm bất kì cái gì đều dứt khoát, đó là bởi vì nàng biết phía sau nàng vẫn còn có Uyên giúp nàng thu thập cục diện rối rắm, làm hậu thuẫn vững chắc nhất cho nàng. Nhưng hiện tại, chỗ dựa này đã tạm thời mất đi, lần này nàng sẽ để Uyên dựa vào nàng, mặc kệ hiện tại hắn biến thành dạng gì thì chắc chắn nàng sẽ tìm ra được biện pháp giải quyết tất cả các vấn đề. Hơn nữa đứa nhỏ cũng đã đến, đó chính là sức mạnh mà ông trời tiếp thêm cho bọn họ, có một sinh mệnh mới đang chờ được sinh ra, trên mặt Vân Chỉ dần khôi phục nụ cười xinh đẹp, bản năng của người mẹ tỏa ra sáng chói, bóng đẹp lóa mắt khiến người ta không thể mở mắt ra được.

Nhìn cảm xúc trên mặt Vân Chỉ đã có chuyển biến, nhận ra nàng đã điều chỉnh tốt tâm tình, có thể chuẩn bị đối mặt với tình hình hiện tại.

Cảm thấy có thể thở phào nhẹ nhõm một hơi, có trời mới biết khi hắn nhìn thấy một đám người hoặc bị thương, hoặc chết, hoặc trở nên ngu ngốc đã khiến hắn sợ hãi như thế nào! Hắn không biết mấy tháng này bọn họ ở chiến trường kia đã xảy ra chuyện gì, thậm chí hắn đã bắt đầu nghi ngờ quyết định đồng ý để Uyên xuất chinh, rồi lừa Vân Chỉ đến quân doanh là đúng hay sai, nếu không có quyết định đó của hắn thì có phải là tất cả chuyện này sẽ không xảy ra hay không?

Sau khi tóm tắt được hiện thực, cũng không thể thay đổi cũng như đảo ngược chuyện của bọn họ, hiện tại chỉ có thể cố nghĩ biện pháp để đưa Uyên trở lại, nhưng việc này nghe có vẻ thật khó khăn.

Vân Chỉ đã hoàn toàn khôi phục cảm xúc trong lòng, hai mắt bình tĩnh liếc nhìn Mặc Kỳ Tẫn đang phát ngốc bên cạnh, không nói gì chọc hắn một cái: "Này, ngươi đến an ủi người ta! Thế mà sao bản thân lại bày ra vẻ mặt đau khổ suy nghĩ như vậy!"

Mặc Kỳ Tẫn đột nhiên bị chọc, hoàn hồn, nhìn Vân Chỉ trước mặt đã khôi phục, vẻ mặt nặng nề đã sáng sủa hơn, nhưng trên mặt vẫn là vẻ ốm yếu, trong suốt, tái nhợt, khó tiếp cận, cũng chỉ có lúc cười lên thì khuôn mặt mới có chút sức sống.

"Cuối cùng đã trở lại bình thường rồi hả? Thế này thật không giống ngươi nha Vân Chỉ. Tự nhiên sao lại thích khóc như vậy chứ!" Mặc Kỳ Tẫn cười trêu ghẹo, giống như muốn xoa dịu bầu không khí.

Khịt khịt mũi, Vân Chỉ phản bác: "Cái này chắc chắn là do đứa nhỏ, là hắn đang khóc, ta làm sao có thể có nhiều nước mắt như vậy!"

"Khụ khụ, ta đã không có việc gì rồi." Nhanh chóng phát hiện ra dùng đứa nhỏ làm lý do có chút buồn cười, Vân Chỉ nhanh chóng chuyển đề tài: "Thân thể ngươi thế nào rồi, ta bảo Mặc Hình mang thuốc về cho ngươi uống thế nào? Không cần cảm ơn ta, ta đã tìm được biện pháp giải quyết bệnh của ngươi, chỉ cần làm theo biện pháp của ta, ta cam đoan thân thể ngươi sẽ cường tráng đến mức nam nữ đều xơi được!"

Đang bị hành động nàng luôn nhớ đến độc bệnh của bản thân mà cảm động, thì lại bị nửa câu sau của nàng làm cho sắc mặt trở nên rối rắm, khóe miệng Mặc Kỳ Tẫn run rẩy nhiều lần rồi mới dừng lại được: "Mặc kệ thế nào, ta vẫn muốn cám ơn ngươi, thay mặt dân chúng Mặc Kỳ cám ơn ngươi."

Hắn cũng không để ý đến sống chết của bản thân, dù sao sống hay chết này đã ở bên cạnh hắn hơn mười năm qua, nhưng mà hiện tại Mặc Kỳ còn cần đến hắn, hiện tại Uyên lại biến thành như vậy, cho nên hắn không thể xảy ra chuyện gì.

"Nói nghiêm trọng như vậy làm gì, cũng không phải là chuyện gì quá khó!" Vân Chỉ có chút ngượng ngùng trả lời: "Ta muốn đi gặp Công Ngọc tìm hiểu tình hình, ngươi có đi không?"

"Trẫm không đi, còn một vài chuyện chính sự cần xử lý." Nhàn nhạt cười, cả người phát ra khí thế vương giả, cẩn thận quan sát có thể thấy hắn và Uyên vẫn có vài điểm giống nhau, nhưng mà do bị khí độc quấn lấy nhiều năm, dáng vẻ suy yếu dẫn đến người ta khó có thể so sánh hắn với sự mạnh mẽ của Uyên mà thôi.

Vân Chỉ không nói thêm gì nữa, chỉ gật gật đầu rồi xoay người đi tìm Công Ngọc, đi được một đoạn, không biết tại sao lại muốn xoay người lại, lại phát hiện Mặc Kỳ Tẫn vẫn đứng thẳng tắp tại chỗ, mỉm cười nhìn nàng rời đi, khí chất cao quý chậm rãi tỏa ra từ trên người hắn, mang theo ma lực có thể khiến người ta yên tâm, Vân Chỉ cười cười, bỏ qua một tia thương cảm khó hiểu dâng lên trong lòng, quay đầu rời đi.

"Công Ngọc, nói với ta rốt cuộc hiện tại Uyên xảy ra chuyện gì?" Vân Chỉ tìm thấy Công Ngọc Viêm Bân đang ở trong Thiên Điện phối thuốc, hỏi dồn dập.

Công Ngọc đang dùng cân đòn nhỏ để cân dược liệu bị giật mình, cái cân nhỏ và thuốc đều rơi xuống đất.

"Vân Chỉ, ngươi định hù chết ta sao, lúc đó ai sẽ để ý sống chết của các ngươi nữa, đây chính là thuốc dưỡng thai của ngươi nha!" Công Ngọc vỗ ngực đầy oán giận, thật không biết thông cảm cho hắn một chút, hắn vì lo lắng cho hai người này mà cuộc sống hàng ngày của mình ngày càng trở nên khó khăn hơn rồi!

Cẩn thận nhìn có thể thấy thâm quầng dưới mắt Công Ngọc, Vân Chỉ phát hiện quả thật bản thân đối với hắn rất không khách khí, đành phải áp chế nóng vội trong lòng, ngừng một chút rồi nói: "Ta muốn biết tình hình hiện tại của Uyên, muốn nhanh chóng nghĩ biện pháp giải quyết."

"Tình huống xảy ra trên người Uyên, ta cũng không nói rõ ràng được." Công Ngọc thở dài một hơi, ngồi xuống, ý bảo Vân Chỉ cũng ngồi xuống, một phụ nữ có thai mà cứ luôn nỏng nảy thế này thì còn muốn an thai thế nào đây!

"Rõ ràng kiểm tra thì không phát hiện một vết thương nhỏ nào, thậm chí trong đầu cũng không có vấn đề gì! Có thể, hắn chính là như vậy, vừa tỉnh lại thì nhìn thấy người đầu tiên đang chăm sóc hắn là Hách Liên Ngọc Nhi, sau đó cứ giống như đứa nhỏ. Ta cảm thấy, chuyện này không thể dùng ngôn ngữ bình thường để giải thích được."

"Không thể dùng ngôn ngữ bình thường để giải thích.........." Vân Chỉ cảm thấy giật mình, nói lẩm bẩm. Nhớ đến lúc đầu bọn họ gặp Cửu Lễ, hoặc nói chính xác hơn là khi nàng bắt đầu trở thành chủ nhân của Phượng Hoàng, tất cả những chuyện xảy ra đều không thể dùng lẽ thường để giải thích nữa rồi.

Hơn nữa nhớ đến Khâu Lệ Đại Cơ nói đến nơi bao vây bọn họ có tên là ma cảnh, đó còn là hang ổ của bọn họ, nói như vậy, bọn họ chẳng phải là ma sao? Rốt cuộc, ngày ấy Cửu Lễ đã làm gì với Uyên!

"Ta đã từng xem qua quyển sách Âm Thần Cổ, trên đó có ghi lại, hồn dương, định khí của linh hồn, gốc rễ của linh hồn, cách chế ngự linh hồn. Cho nên, ta nghi ngờ Uyên là do bị mất bảy hồn nên mới trở nên ngốc nghếch như vậy, nếu không nhanh chóng gọi hồn thì có khả năng tinh khí không đủ, từ từ suy yếu trong vô hình, vong hồn, rồi phách tán."

Khi Vân Chỉ đang suy nghĩ đến cái gì đó thì Công Ngọc ở bên cạnh gằn từng tiếng phân tích tinh tế, nghĩ đến điều này đã hao tốn không ít công phu suy nghĩ tìm kiếm của hắn.

Vân Chỉ sửng sốt một thời gian rồi mới tiếp nhận cách nói như vậy, cau mày nói: "Vậy có biện pháp giải quyết không?"

"Cái đó, không biết." Bỗng nhiên Công Ngọc trở nên ủ rũ, cái này đâu phải là vấn đề mà y thuật có thể giải quyết?

Ngẩng đầu nhìn Công Ngọc, Vân Chỉ không nói gì nữa. Đúng vậy, vấn đề thần bí này sao có thể giải quyết rõ ràng được! Nhìn nhau nhưng chẳng thể nói gì, có thể cảm giác được sự vô lực nhỏ bé của bản thân.

"Có lẽ ta có biện pháp có thể giải quyết." Đột nhiên từ cửa truyền đến giọng nói của Khâu Lệ Mang Lãng, hấp dẫn sự chú ý của hai người.

Khi sắp tuyệt vọng Vân Chỉ có thể thử bất kì điều gì, vội vàng chạy vài bước hỏi: "Có biện pháp sao?"

"Kim Lũ Y." Mang Lãng bình tĩnh nói ra ba chữ. "Từng nghe nói trong Kim Lũ Y cất dấu bí mật thần bí, thật ra Kim Lũ Y chính là thần bảo hộ, mà sẽ chỉ bảo vệ chủ nhân của nó, chỉ cần ngươi có thể phá giải sự huyền bí của Kim Lũ Y thì sẽ có khả năng cúu Mặc Kỳ Uyên."

Biểu cảm lạnh lùng, giọng nói đầy thản nhiên, dường như không tạo ra một điểm nào để người ta nghi ngờ, đương nhiên Vân Chỉ tin tưởng những lời mà Mang Lãng nói, lúc này sự hy vọng lại được thắp lên trên khuôn mặt: "Vậy ngươi mau nói cho ta biết phải làm như thế nào, hiện tại ta phải nhanh chóng nghĩ ra biện pháp!" 

"Đừng vội, chờ ta tra cứu rõ ràng, sau đó cẩn thận bàn bạc." Mang Lãng nhẹ giọng trấn an, hắn chỉ không muốn nhìn thấy Vân Chỉ hao tổn tinh thần như vậy, rốt cuộc Kim Lũ Y có tác dụng gì, hắn cũng chưa thể đoán ra được, hiện tại có thể cho Vân Chỉ một ít hy vọng, như vậy cũng tốt rồi.

An lòng lui xuống, Vân Chỉ tin tưởng vững chắc không hề nghi ngờ, thần vật thì nên có tác dụng hữu hiệu của thần vật, đương nhiên Kim Lũ Y cũng cực kỳ có sức thuyết phục.