Vương Gia Quá Khí Phách, Vương Phi Muốn Vùng Lên

Chương 112: Đau buồn khi phải xa cách (Hai)




""Nếu nói đến chuyện sắp tới, chắc muội cũng biết chúng ta phải rời đi, bởi vì muội là người thuộc đại lục Tử Minh, cho nên ta không có cách nào mang muội cùng đi, muội... Có đồng ý ở lại đây trợ giúp ca ca ta không?"" Nói đến phải rời đi, Yêu Vũ Mị có chút không đành lòng, nhìn về phía nha hoàn đã theo mình sáu năm, không nhịn được hốc mắt lại đỏ lên.

""Tiểu thư, ngài đừng đau lòng, ngài sẽ còn quay lại, đúng không?"" Trước khi Yêu Vũ Mị đến đây, nàng cũng dự định ở lại cho tốt, bây giờ nghe tiểu thư an bài như dự định, trong lòng không nhịn được có một trận chua sót.

Yêu Vũ Mị khẽ cắn môi dưới, rốt cuộc không nhịn được rơi nước mắt, nàng ôm Ngư nhi thật chặt ở trong lòng, lời đảm bảo giống như là vừa khóc vừa nói: ""Ta sẽ quay trở lại, nhất định ta sẽ quay trở lại, ta còn muốn uống rượu mừng của muội, nhìn muội sinh con dưỡng cái, chúng ta mãi mãi là tỷ muội, mặc dù có xa tận chân trời góc biển, trái tim cũng mãi mãi ở cùng một nơi.""

Nàng cố nén nước mắt, ôm chặt lấy Yêu Vũ Mị, vừa mỉm cười vừa nói: ""Lời này tiểu thư phải nhớ kĩ, muội sẽ đợi tiểu thư trở lại, nếu tiểu thư không trở lại, đời này muội sẽ không lấy chồng!""

"Phụt"" Lời nói của nàng thành công làm Yêu Vũ Mị cười, nàng lau đi nước mắt ở khóe mi, dở khóc dở cười nói: ""Vậy ta không thể trở thành tội nhân rồi, yên tâm, ta nhất định sẽ quay lại tự tay gả muội ra ngoài!""

""Tiểu thư, người đã trở lại? Vương Thượng, ngài cũng tới đây sao? Tại sao không ai thông báo một tiếng? Ngư Nhi đi rót trà cả nửa ngày, chúng ta còn tưởng đã xảy ra chuyện gì, thì ra là chạy đến đây nói chuyện cùng tiểu thư hả?"" Giọng nói ríu ra ríu rít của Quả Nhiễm vang lên, nàng và Yêu Vũ Mị nhìn nhau cười, Yêu Vũ Mị vừa cười vừa nhìn nàng nói: ""Không phải muốn cho các muội một sự vui mừng hay sao?""

Quả Nhiễm tiến lên, lôi kéo Yêu Vũ Mị vô cùng thân thiết: ""Hôm nay, cuối cùng cũng ôm được thân thể thật sự, bọn muội chờđợi ngày này đã một ngàn năm, tiểu thư nói xem, bây giờ người nói người bao nhiêu tuổi, bao nhiêu tuổi thì thích hợp đây?""

Lời nói của Quả Nhiễm, không chỉ làm cho Yêu Vũ Mị cười, mà ngay cả Thiên Duật Dạ cũng không nhịn được vui vẻ cười to,"" Việc này, hình như cũng là một vấn đề, Mị Nhi, tuổi này thì tính toán thế nào mới hợp lý đây?""

Không nhịn được nữa, mắt Yêu Vũ Mị trợn trắng nhìn về phía ba người, ""Dĩ nhiên là mười sáu tuổi rồi, ta là Nhạc Vũ hồi sinh, tất nhiên tuổi ta và nàng đều giống nhau, nếu như ta một ngàn tuổi, chẳng phải là lão yêu quái, chàng còn muốn sao?""

Thiên Duật Dạ mặt dày nhìn nàng mỉm cười: ""Muốn, mặc kệ hình dáng của nàng là gì, đều là Vương Phi của ta.""

Khi nghe được những lời này, Quả Nhiễm ngay lập tức thét chói tai: ""A, không hổ là Vương Thượng của chúng ta, không bao giờ nói chuyện không rõ ràng, tiểu thư, người mau nhận tội đi, đời này người đừng mơ tưởng thoát khỏi Ngũ Chỉ Sơn của Vương Thượng được!""

Yêu Vũ Mị hừ lạnh một tiếng: ""Miệng có bôi mật sao? Lời này không biết học từ ai mà nói thật hay? Được rồi, đừng ở nơi này nói nhãm nữa, ta muốn đi thăm phụ thân, mẫu thân, muội đi phía trước dẫn đường đi.""

Mộc Ngư và Quả Nhiễm nhìn nhau cười, đi về phía trước dẫn đường, Thiên Duật Dạ nắm lấy eo của Yêu Vũ Mị, dịu dàng nói: ""Nương tử, những lời ta vừa nói đều là thật lòng.""

Yêu Vũ Mị nhướng mày, ""Ta không có nói là không tin nhá!""

""Nương tử, chúng ta đợi giải quyết hết những việc ở đại lục Tiên Vực, sau đó thành thân được không?"" Thiên Duật Dạ chờ ngày này đến, thật sự phải đợi lâu lắm rồi.

""Đến lúc đó thì hãy nói!"" Mười sáu tuổi thành hôn, nàng có một chút không tiếp thu nỗi.

""Hay là nương tử không muốn?"" Thiên Duật Dạ vừa nghe nói thế, lập tức sốt ruột.

""Không phải là không muốn, mà ta chỉ chưa nghĩ đến, cho ta thêm thời gian, gần đây xảy ra rất nhiều chuyện, chàng phải cho ta có cơ hội tiêu hóa nữa chứ?"" Chàng muốn thành thân thì thành thân sao? Chàng hại ta cô đơn mười kiếp, thù này không báo, lão nương còn có thể gọi là yêu cung ma nữ nữa sao?

Thiên Duật Dạ nghe được lời này, thì mới thở phào nhẹ nhõm, con ngươi đen láy hiện lên khuôn mặt xinh đẹp của Yêu Vũ Mị, trong lòng thật ấm áp: ""Lời này chính nàng đã nói, đến lúc đó không được quỵt nợ.""

""Làm sao có thể? Được rồi, đừng nhăng nhít nữa, tới rồi, nhanh đi vào thôi!"" Có thể không quỵt nợ sao? Ta còn chưa tính sổ với chàng nữa, hôn lễ hôm đó lão nương sẽ ăn quỵt, nam nhân thối, chúng ta cứ chờ xem!

Lần này, ngồi xuống nói chuyện một mạch cho đến tối, vì coi họ là người thân mà Yêu Vũ Mị tinh tế nói ra thân thế của mình, phu thê Thanh Sơn sau khi nghe xong, vừa đau lòng, vừa thổn thức, sau khi dặn dò xong, liền được Yêu Vũ Mị đưa họ về phòng ngủ hầu hạ, lúc này mới xoay người vào phòng tiếp khách.

Sau khi đưa ngũ đại hộ pháp của La Sát Môn đến, sau đó giải thích đơn giản, thì trao lại chức trưởng môn cho Nhạc Mộ Thần, Nhạc Mộ Thần hết sức kinh ngạc nhưng rồi rất nhanh tiếp nhận hi vọng đột ngột này.

Thiên Duật Dạ cũng để lại bốn vị hộ pháp trong mười hai hộ pháp của Tử Minh Cung, đưa cho Nhạc Mộ Dương quản lý, rồi nói rõ ràng, đồng thời tứ đại hộ pháp còn quản lý tất cả mọi việc của Tử Minh cung, nếu có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, Tử Minh cung nguyện ý giúp đỡ vượtqua những lúc nước sôi lửa bỏng. Khi vẻ mặt Nhạc Mộ Dương, Nhạc Mộ Thần còn đang khiếp sợ, Thiên Duật Dạ lại đưa lệnh bài của cung chủ Tử Minh cung cho Nhạc Mộ Dương.

Đối với niềm hi vọng từ trên trên trời rơi xuống, hai huynh đệ Nhạc gia đều hiểu đây là bước đệm cho tương lai phát triển của Nhạc gia, còn về tương lai Nhạc gia sẽ phát triển như thế nào, vẫn cần sự cố gắng đồng tâm hiệp lực của hai huynh đệ họ, nếu không, cho dù có núi vàng núi bạc, một ngày nào đó ăn cũng hết.

Ngay sau đó, cả ba huynh muội cùng ôm lấy nhau, đau buồn vì phải xa cách, sau khi Thiên Duật Dạ khuyên bảo, Yêu Vũ Mị đành phải quay đầu bước đi, chỉ lưu lại một câu: ""Muội sẽ quay trở lại!"" Rồi ngồi lên xe ngựa.

Nhìn bóng lưng của bọn họ rời đi, huynh đệ Nhạc gia lại thức trắng đêm không ngủ, muội muội, chúng ta chờ muội quay lại!