Vương Gia Ta Biết Sai Rồi

Chương 105: Mạnh Dịch Vân trở về




Lúc Mạnh Dịch Vân đến Trúc Viên, chỉ cảm thấy trống rỗng, tiếng cười đùa ngày xưa, và nữ nhân vừa thấy hắn vào cửa đã nhào tới không còn nữa rồi.

Hắn không muốn tin, những điều Mạnh Dịch Hiên nói đều là giả, khinh công Nguyệt Nguyệt cao như vậy, sao lại trốn không thoát, nhất định là nàng đã mang hai đứa nhỏ đi. Nàng đang giận, giận hắn biến mất mà không báo trước, giận hắn vào thời khắc nguy hiểm không có bên cạnh nàng, còn đứa bé chưa ra đời nữa. Là hắn không xứng làm trượng phu mới để nàng chịu nhiều khổ sở như vậy.

Biết vương phi gặp chuyện mọi người cực kỳ đau lòng, thấy Vân vương trở lại, cũng không dám tiến lên mạo phạm, lặng lẽ đi vòng, trong lòng vương gia nhất định không dễ chịu.

Sắc Âm đến sau lưng Mạnh Dịch Vân, cúi đầu, “Vương gia, ngài đã về”. Mạnh Dịch Vân quay đầu lại, “Vương phi có dặn dò gì không?”, Nguyệt Nguyệt nhất định biết vào cũng sẽ gặp nguy hiểm, chắc chắn sẽ lưu lại vài lời.

Sắc Âm lắc đầu, “Vương phi đi rất gấp, không có thời gian dặn dò gì hết ạ”, lúc ấy tiểu vương gia đang phát sốt, rất loạn, trong cung lại phái người tới đưa đi.

“Những người khác đâu?” Mạnh Dịch Vân hỏi. Sắc Âm không dám giấu giếm, kể lại hết tình hình mấy ngày đó, “Không biết tại sao, vương phi đột nhiên cho Trúc Thanh về lại Hoàng phủ, Tiểu Tinh tỷ cũng không thấy đâu nữa.” Sắc Âm đột nhiên nhớ ra, hình như là sau khi vương phi tặng trâm cho Tiểu Tinh, thì không thấy Tiểu Tinh đâu nữa.

“Tiểu Tinh biến mất là trước hay sau khi vương phi vào cung?”, Mạnh Dịch Vân hỏi. “Là trước khi vương phi vào cung ạ, mấy ngày đó vương phi rất kỳ lạ, ngày nào cũng nhìn những gốc mai đến ngẩn người, cứ vậy hơn một canh giờ”.

“Ta biết rồi, ngươi lui xuống đi”, Mạnh Dịch Vân nói, hắn chạy gấp về đây, mấy đêm rồi chưa ngủ, vì lo lắng cho an toàn của nàng, đáng tiếc vẫn chậm, nếu trở về sớm hơn một chút, có lẽ đã không có trận lửa kia rồi.

Mạnh Dịch Vân nằm xuống giường, nhắm mắt lại: vẫn còn mùi hương quen thuộc, tất cả đều không đổi, chỉ có người là không còn nữa rồi.

Lúc Tần Minh đi vào, thấy Mạnh Dịch Vân đang ngủ, lặng lẽ lui ra ngoài, đứng canh ở cửa: vương gia không ngủ mấy ngày rồi, khó khăn lắm mới ngủ được, không thể để người khác quấy rầy, vương phi rất tinh quái, nói bị chết cháy, hắn không tin chút nào, người khác có thể không biết, nhưng hắn đã tận mắt nhìn thấy, khinh công của vương phi, cho dù là mấy trăm ám vệ, cũng có thể bỏ rơi được, chỉ là hiện giờ vương gia trong lòng rất loạn, nhất thời không phản ứng kịp mà thôi.

“Tần thị vệ, vương gia ở bên trong sao?” Ngân Nguyệt bưng mấy món ăn tới. Tần Minh thấy Ngân Nguyệt thì cười cười, “Ở trong, nhưng giờ vương gia đang ngủ, để lát nữa hãy bưng lại đi.”

Ngân Nguyệt gật đầu, “Được, lát nữa vậy”, nhìn Ngân Nguyệt biến mất ở cuối hành lang, Tần Minh thầm nghĩ: không biết sao vương gia huấn luyện được những nha hoàn tốt thế này, nếu có người cũng quan tâm hắn như vậy thì tốt rồi.

“Ấy ~ ấy, ngươi làm gì đó, đứng lại”, thấy Hắc Ưng định vào trong, Tần Minh vội vàng ngăn lại, “Vương gia đang ngủ, chớ quầy rầy”, vương gia thật đáng thương mà, chỉ có vương phi không lương tâm mới có thể hành hạ vương gia như vậy.

“Tránh ra”, Hắc Ưng lạnh lùng nói. Tần Minh kéo Hắc Ưng lại, khuyên nhủ, “Có chuyện gì chờ vương gia tỉnh lại rồi nói đi, ngươi cũng không phải không biết, vương gia hiện đang rất đau khổ mà”

Nghe vậy, Hắc Ưng không vùng vẫy nữa, Tần Minh buông tay ra, khinh thường nói, “Là chuyện tiểu tình nhân của ngươi chứ gì? Nàng là tỷ muội tốt của vương phi, khẳng định là đi với vương phi rồi”. Trong mắt Tần Minh, Trương Tiểu Tinh chính là tiểu tình nhân của Hắc Ưng, mặc dù Hắn Ưng không chịu thừa nhận, nhưng hắn tin tưởng ánh mắt của mình, lúc trước hai người còn trải qua hoạn nạn có nhau mà.

Hắc Ưng không lên tiếng, Tần Minh xem như là chấp nhận, liếc mắt, “Tiểu tử ngươi bình thường nhìn lạnh lùng, không ngờ còn có thể thích cô nương?” Tần Minh chọt chọt vào ngực Hắc Ưng.

“Bớt lo chuyện người khác đi”, Hắc Ưng nói xong xoay người. Nghe Tần Minh nói, hắn không phản bác, thật ra chính hắn cũng không biết mình đang nghĩ gì, chỉ là khi trở về nghe vương phi bị lửa thiêu, Trương Tiểu Tinh mất tích, lòng hắn thật không dễ chịu.

“Cái gì mà chuyện người khác chứ, ta và ngươi là huynh đệ, chuyện của huynh đệ chính là chuyện của ta, ai ~ ta đã nói với ngươi, nhất định là vương phi dẫn tiểu tình nhân của ngươi đi rồi, chỉ là lúc trở lại, ngươi phải chủ động lên, nhờ vương gia nói với vương phi, vương phi mà đồng ý, còn sợ nha đầu kia không đồng ý sao? Chuyện này cứ im lặng là không được, không thể để cho kẻ khác chiếm thời cơ, nếu không ngươi bí mật thổ lộ với nha đầu kia cũng được, bất quá nhìn bộ dạng ngươi thế này, thôi cứ để vương gia ra tay cho chắc.”

Nhìn Hắc Ưng đi xa, Tần Minh cười trộm: mình có ý tốt, không chịu nghe thì thôi, nếu ngày nào đó có người khác nhanh chân đến trước, xem tiểu tử ngươi làm thế nào.

“Chủ nhân”, một nha hoàn đứng sau lưng bóng đen nói. “Sao rồi?”, bóng đen hỏi, nha hoàn kia cúi đầu, “Chưa kịp động thủ, bọn họ cẩn thận quá, không đến gần được.”

Nghe vậy, bóng đen hừ một tiếng, “Ngươi còn thời gian hai ngày, nếu Mạnh DịchVân không chết, thì hai ngày sau sẽ là ngày giỗ của ngươi, tự mình giải quyết cho tốt đi”, nói xong, bóng đen biến mất trong đêm tối, nha hoàn kia nhìn theo, cắn môi, trong mắt tràn đầy lửa hận.

“Vương gia, thuộc hạ xin đến Tứ Phương Thành một chuyến”, bóng đen nói. Mạnh Dịch Vân đáp, “Đi đi, bảo vệ nàng thật tốt, chờ chuyện bên này lắng xuống, ta liền đón nàng về”, không ở đây cũng tốt, tránh để kẻ khác thừa cơ, nhân cơ hội này thoát đi, những kẻ đó cũng không mượn cớ.

“Vâng, vương gia, nhưng mà nơi này......”, Thái Uyên đang triệu tập các đại thần mưu đồ bí mật, sợ là muốn động thủ rồi.

Mạnh Dịch Vân nói, “Không sao, nơi này có Tần Minh là được, gặp được vương phi, thì nói nàng dẫn tiểu vương gia đến Dược Cốc, những người này sợ là sẽ không dễ dàng buông tha đâu”, chỉ có Dược Cốc mới an toàn.

“Vâng, vương gia”, Hắc Ưng lui ra ngoài, Mạnh Dịch Vân nắm cây bút trong tay, trên bàn là bức họa mỹ nhân rất sống động, mỹ nhân đứng trong tuyết, mỹ lệ, tinh khiết, làm cho không ai dám mạo phạm nàng.

“Nương nương, đã lục soát khắp cả kinh thành, cũng không phát hiện tung tích Vân vương phi”, canh mấy ngày, đều không thấy Vân vương phi ra khỏi thành, trong thành thì lục soát hết mọi ngóc ngách mấy lần rồi, vẫn không tìm thấy.

“Ừ, Vân vương đã trở về, nếu làm ầm ĩ, sớm muộn gì cũng bị phát hiện, cứ rút người về trước, mấy ngày rồi, có lẽ đã ra khỏi thành, ngươi lập tức truyền tin, chỉ cần thấy vương phi và hai tiểu vương gia, lập tức giết”. Vân vương nghe tin vương phi và hai nhi tử vùi thân trong biển lửa, mà lại quá mức bình tĩnh, làm nàng ngày càng lo lắng.

Mạnh Dịch Vân yêu Hàn Nguyệt Nguyệt như vậy, nhất định không thể bình tĩnh như bây giờ, chỉ có một khả năng, đó là hắn biết Hàn Nguyệt Nguyệt không chết, hơn nữa còn biết nàng ta đang ở đâu.

“Vâng, nương nương, nô tỳ đi làm ngay”, hiện tại có người biết hoàng hậu là giả, mình phải báo chủ nhân ra tay sớm, tránh đêm dài lắm mộng.

Hàn Nguyệt Nguyệt ngồi trong xe ngựa, Trương Tiểu Tinh đánh xe chạy như điên. Hàn Nguyệt Nguyệt sợ nhi tử đụng vào thành xe, dùng chăn bông thật dầy chèn lại, ôm vào lòng, chỉ cần qua một đoạn nữa, sẽ an toàn.

Trương Tiểu Tinh sợ gặp nguy hiểm, cảnh giác mãi, từ sau khi Hàn Nguyệt Nguyệt ra cung, hai người cứ nhằm hướng tây mà chạy, cũng không đến Tứ Phương Thành, trên đường, không biết đã đổi mấy lần xe ngựa.

“Chắc bọn họ không đuổi kịp đâu, chậm lại đi, ruột muốn lộn tùng phèo luôn rồi.” Thật may là Đoàn Đoàn và Viên Viên rất ngoan, chỉ cần ăn no sẽ không khóc.

Nghe vậy, Trương Tiểu Tinh dừng xe lại, “Tiểu thư, hay là chúng ta dừng lại nghỉ một chút đi”, thật ra nàng chẳng sợ người đuổi kịp, chỉ là tiểu thư, làm gì mà người của vương gia cũng muốn bỏ lại.

“Cũng được, ngươi đi tìm nước đi”, sắp chết khát rồi, Hàn Nguyệt Nguyệt để Đoàn Đoàn và Viên Viên xuống. Hai đứa gần được 1 tuổi, vịn thành xe có thể đứng được một lúc.

Hàn Nguyệt Nguyệt ẵm Đoàn Đoàn và Viên Viên xuống xe, cho hai nhi tử đi đại tiểu tiện, trên đường không biết hai đứa đã tiểu ướt bao nhiêu cái chăn, cứ đến mỗi chỗ là phải mua hai cái mới.

Lúc sinh, Mạnh Dịch Vân không có mặt, đầy tháng không có mặt, đến lúc hai đứa tròn 1 tuổi chắc chắn cũng không có mặt. Sau này lúc chúng nói câu đầu tiên, lúc bắt đầu biết đi, Mạnh Dịch Vân nhất định không có phúc thấy được, quá trình trưởng thành của nhi tử, người làm phụ thân lại không có bên cạnh, cho hắn hối hận chết luôn.

Mặc kệ, lần này tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ, mang theo nhi tử biến mất, xem Mạnh Dịch Vân gấp không, hừ ~ Mạnh Dịch Hiên là hoàng thượng, sao tự hắn không bảo vệ tốt giang sơn của mình, suốt ngày cứ bắt một vương gia lo hết cái này tới lo cái khác, nếu vậy sao không để Mạnh Dịch Vân làm hoàng thượng luôn đi, vừa muốn được ngồi trên cao, muốn bảo vệ giang sơn, mà lại không muốn tự làm gì hết, khó trách nhiều người muốn lật đổ hắn, chính nàng cũng thấy hắn chẳng có bản lĩnh đó.

Ban đầu nghe Mạnh Dịch Vân nói Mạnh Dịch Hiên và Tăng Nhu thật lòng yêu nhau, còn thấy cảm động muốn chết, một đế vương chung tình với một nữ tử, hơn nữa hai người có thể ở bên nhau, là chuyện khó khăn cỡ nào, mặc dù có nhiều phi tần, nhưng dù sao Tăng Nhu mới là chính thê của hắn không phải sao? Không ngờ, phu thê bao năm, thê tử bị người ta đổi cũng không biết, thật thấy bi ai thay Tăng Nhu, nam nhân luôn miệng nói yêu mình, ngày ngày ôm nữ nhân khác ngủ, trong miệng còn kêu tên mình.

Ai ~ nghe nói từ xưa đế vương đã là vô tình quả đúng thật, hiện tại không biết Tăng Nhu bị hoàng hậu giả đó giấu ở đâu? Theo như lời hoàng hậu và cung nữ kia nói, thì đã tráo người nhiều năm rồi, chuyện lâm li như vậy mà cũng có thật.

Không biết có cần nói cho Mạnh Dịch Vân không đây? Hàn Nguyệt Nguyệt thật rối rắm, không nói sợ hoàng hậu giả đó hại Mạnh Dịch Hiên và Mạnh Dịch Vân, nhưng giờ mình còn chưa tha thứ cho Mạnh Dịch Vân, để cho hắn chịu khổ cũng tốt, ai bảo lúc nào cũng tự cho là đúng, chuyện gì cũng gánh.