Vương Gia Ta Biết Sai Rồi

Chương 122: Liễu thành chủ




“Ấy xem ta này, vui quá quên mất, đem đồ về phòng trước đi, ta đi phòng bếp xem thử”, đồ ăn sáng nay mua hẳn là còn một ít.

Buổi tối, Lục Tư Tư và Tống Thanh trở về, thấy Hàn Nguyệt Nguyệt thì vui buồn lẫn lộn, Lục Tư Tư kéo tay Hàn Nguyệt Nguyệt, “Rốt cuộc tiểu thư đã trở lại rồi, chúng n tỳ lo lng chết mt”, sau khi đến Tứ Phơng Thnh, tiu th v Tiu Tinh bỗng nhin biến mt khng thy tăm hơi, vơng gia phi ngời tm khp nơi m khng thy.

Nhn trang phục v kiu tc của Lục T T, rt ra dng thiếu phụ, xem ra Tng Thanh đi nng khng tệ. Tng Thanh đứng ở một bn cời ni “Chủ nhn đã trở lại rồi, vn tính ln kinh, nhng vơng gia ni chủ nhn khng ở, giờ th tt rồi.”

Hn Nguyệt Nguyệt nhn Tng Thanh ni, “Ta mi từ Dợc Cc v, thuận đờng ghé qua, thật may cc ngơi đu ở đy, nếu khng ta lại uổng cng” nghe Nh Song ni, hnh nh thời gian ny bọn họ đang vội vng chuyện mở chi nhnh.

“Đúng vậy, tiu th, trn đờng chc vt vả lm, gầy nhiu, hai tiu vơng gia đầu rồi? Vẫn khỏe chứ?” Trẻ con khng th bn ba qu, m Tuyết Sơn cch nơi ny rt xa.

“C tiu th ở đy, khẳng định tiu vơng gia khng c việc g” Tng Thanh lc đầu, tiu th l thần y đ.

Kh đợc cơ hội tụ tập một chỗ, vui vui vẻ vẻ ăn xong bữa ti, Lục T T lin đem sổ sch đến th phòng, Hn NguyệtNguyệt cời ni, “C phu th ngơi ở đy, ta c th an tm rồi, hắn đối với ngươi tốt chứ? Tống Ngọc có gây khó dễ gì không?” trong thư phòng chỉ có hai người, Hàn Nguyệt Nguyệt mới hỏi,làm mẹ kế không dễ.

Lục Tư Tư để sổ sách lên bàn, cười cười, “Tống đại ca đối nô tỳ rất tốt. Tiểu thư yên tâm, tiểu Ngọc rất hiểu chuyện”, dù sao là mẹ kế không thân cũng phải, vả lại nàng chỉ hơn Tống Ngọc có 8 tuổi.

“Vậy thì tốt, ngồi xuống đi, ta bắt mạch cho”, Hàn Nguyệt Nguyệt dồn đồ trên bàn qua một bên. Lục Tư Tư đỏ mặt, đáng tiếc vì trời tối, dưới ngọn đèn dầu, Hàn Nguyệt Nguyệt không thấy, nàng quên mất, thời đại này với chuyện kia nữ nhân rất xấu hổ, chỉ có nàng là cho không có gì.

“Tiểu thư biết?” Lục Tư Tư ngồi xuống. Hàn Nguyệt Nguyệt kéo tay Lục Tư Tư, “Ngươi quên tiểu thư nhà ngươi là ai sao? Chút chuyện này sao giấu được ta”. Cả tối Tống Thanh để ý như vậy, không phát hiện mới là lạ.

“Rất khỏe mạnh, chưa mãn 3 tháng, cẩn thận một chút, 3 tháng đầu và 3 tháng cuối đều rất quan trọng, có thể ăn nhiều đồ bổ, nhưng phải giới hạn số lượng vừa phải, đứa bé không thể quá lớn, lúc sinh sẽ khó. Mọi chuyện cứ để Như Song và Tống Thanh đi làm, ngươi bây giờ cần nghỉ ngơi nhiều.” Hàn Nguyệt Nguyệt dặn dò.

Lục Tư Tư kéo tay áo xuống, “Nào có nghiêm trọng như vậy”, người nhà nông hơn 5 tháng còn làm việc được mà, đâu có yếu ớt như vậy, hơn nữa đứa nhỏ cực kỳ ngoan, không quậy phá gì.

Hàn Nguyệt Nguyệt viết phương thuốc, “Uống theo đơn này vài ngày, bảo đảm đến lúc đó ngươi sẽ sinh một bảo bảo xinh xắn”. Lục Tư Tư nhận phương thuốc, “Tiểu thư cứ hay nói giỡn”.

Hàn Nguyệt Nguyệt mở sổ sách ra, “Có gia đình rồi mà da mặt vẫn mỏng như thế, được rồi, về nghỉ ngơi đi, nếu không Tống đại ca của ngươi lại đến đòi người.”

“Tiểu thư~”, bị Hàn Nguyệt Nguyệt chọc, Lục Tư Tư đứng dậy đi, cười nhẹ, tất cả hôm nay, trước kia nằm mộng nàng cũng không dám nghĩ, đưa tay sờ sờ bụng.

“Sao vậy? Không thoải mái?” Tống Thanh thấy Lục Tư Tư đứng ngẩn người vuốt bụng, đi nhanh tới hỏi. Lục Tư Tư ngẩng đầu lên, “Không sao”. Tống Thanh đỡ tay Lục Tư Tư, “Không sao là tốt, về nghỉ ngơi đi, khuya lắm rồi”, nữ nhân mang thai cần nghỉ ngơi nhiều, không được vất vả.

“Tiểu thư, Liễu Thiếu Ly đến” Như Họa nói. Hàn nguyệt Nguyệt đặt quyển sách trên tay xuống, rất đúng hạn, hôm nay vừa lúc là ngày thứ ba, “Dẫn người đến hậu viện đi, ta tới liền.”

Lần này Liễu Thiếu Ly chỉ mang theo 4 thủ hạ đưa Liễu thành chủ vào, còn lại chờ ở bên ngoài, Như Họa dẫn người đến hậu viện, thấy Hàn Nguyệt Nguyệt, Liễu Thiếu Ly hành lễ, “Tham kiến vương phi”.

Hàn Nguyệt Nguyệt khoát tay, “Thiếu thành chủ đa lễ”. Liễu thành chủ sắc mặt tái nhợt, má hõm, tóc trắng phơ.

Hàn Nguyệt Nguyệt đến bên giường bắt mạch, mở y phục Liễu thành chủ ra xem xét trên cổ và ngực có dấu hiệu gì không. Liễu thành chủ mới chừng 50, lại có bộ dáng này, cứ như là già hơn 20 tuổi, sợ là trúng là trúng độc đã lâu.

“Thiên dương hồng” Hàn Nguyệt Nguyệt nói ra ba chữ. Liễu Thiếu Ly nhìn Hàn Nguyệt Nguyệt, “Vương phi nói không sai, phụ thân đúng là trúng Thiên dương hồng”. Trúng độc cách đây 1 năm, Liễu gia tìm khắp đại giang nam bắc vẫn không ra thuốc giải, tháng trước độc bắt đầu phát.

“Đây là một loại độc ở tái ngoại, không có thuốc giải là không được, thiếu chủ nên biết”. Độc này rất phức tạp, hai loại thuốc dẫn trong đó sinh trưởng ở vùng tái ngoại, Trung Nguyên không có, cho nên độc này rất hiếm, hơn nữa muốn giải phải dùng đúng hai loại thuốc dẫn kia, dùng sai chỉ làm tăng tốc độ phát độc.

“Tại hạ đã cho người đi tìm, nhưng vẫn chưa có tin tức”, Liếu Thiếu Ly đứng một bên nhìn phụ thân trên giường, mới một tháng ngắn ngủi, đã nghiêm trọng đến mức này.

“Vậy sao thiếu chủ khẳng định ta có thuốc giải?” Hàn Nguyệt Nguyệt hỏi, đi tới bàn ngồi xuống, Như Họa rót cho nàng một chén trà.

Liễu Thiếu Ly quỳ gối xuống trước mặt nàng, “Cầu vương phi cứu gia phụ, chỉ cần giải được độc của phụ thân, tại hạ nguyện làm trâu làm ngựa cho vương phi”. Như Họa thấy thế, đi đến sau lưng Hàn Nguyệt Nguyệt. Hàn Nguyệt Nguyệt không ngờ Liễu Thiếu Ly sẽ dùng đến chiêu này, vội nói: “Thiếu trang chủ đứng lên đi, thật sự ta không có thuốc giải, Liễu trang chủ trúng độc đã lâu, ta chỉ có thể thử xem sao”.

Nghe Hàn Nguyệt Nguyệt nói, Liễu Thiếu Ly đứng dậy, “Đa tạ vương phi”, chỉ cần Vân vương phi ra tay, nhất định có thể cứu được. Hàn nguyệt Nguyệt đứng dậy, “Thiếu trang chủ ở tạm đây, chế thuốc cần chút thời gian, ta sẽ phái người đưa thuốc tới, tạm thời áp chế độc tính trong cơ thể Liễu trang chủ.”

“Làm phiền vương phi.” Hàn Nguyệt Nguyệt đi ra ngoài, Như Họa theo sau, “Tiểu thư có thể giải độc sao?” Thiên dương hồng là một loại kịch độc, nàng đã nghe qua, nói là có thuốc giải, nhưng chưa ai thấy bao giờ, chỉ cần trúng Thiên dương hồng chẵc chắn sẽ chết.

“Thử một chút xem sao, ta cũng không biết”, Hàn Nguyệt Nguyệt nhún nhún vai, coi như khiêu chiến. Hàn Nguyệt Nguyệt về phòng, lấy ra một bình thuốc, “Đưa cho Liễu Thiếu Ly, mỗi ngày một viên.”

Như Họa nhận lấy, mở bình ra ngửi, “Thơm quá” thuốc của tiểu thư đều giống như kẹo, một chút mùi thuốc cũng không có, chua chua ngọt ngọt, ăn thật ngon.

Hàn Nguyệt Nguyệt thay y phục khác, đến hậu viện bắt đầu chế thuốc. Thật lâu không trở lại, cũng không ai động đến, Hàn Nguyệt Nguyệt mở ngăn tủ lấy ra vài dược liệu. Trước kia những việc này đều là do Như Ngọc làm, nghĩ đến Như Ngọc, Hàn nguyệt Nguyệt thở dài một hơi, đến nay vẫn không có tin tức, không biết rốt cuộc có còn sống không.

Tốn hai ngày trời, Hàn Nguyệt Nguyệt ra khỏi dược phòng, đi thẳng đến phòng Liễu thành chủ. Liễu Thiếu Ly có chút sốt ruột, thấy Hàn Nguyệt Nguyệt thì rất vui mừng, “Vương phi, đã chế thuốc xong rồi à?”. Sau khi ăn thuốc áp chế độc, Liễu thành chủ đã có chút tỉnh tảo, có lúc có thể nói được mấy câu.

“Ta đã bảo nha hoàn đi lấy châm, hai ngày nay Liễu thành chủ có chỗ nào không ổn không?” Liễu Thiếu Ly đáp, “Phụ thân có chút chuyển biến tốt, thuốc của vương phi thật công hiệu”.

Hàn Nguyệt Nguyệt bắt mạch cho Liễu thành chủ, “Chớ mừng vội, ta chưa gặp qua độc này bao giờ, có thể giải hay không cũng không chắc, nếu không giải được, chỉ có thể giúp Liễu thành chủ giữ nguyên tình trạng hiện giờ.”

Như Họa đem hòm thuốc qua, Hàn Nguyệt Nguyệt đưa một bọc thuốc cho Như Họa, “Đi sắc đi, 4 chén nước cô thành một chén thuốc là được”, Như Họa nhận lấy thuốc, đi ra ngoài.

Hàn Nguyệt Nguyệt lấy châm ra, thấy Liễu Thiếu Ly còn đứng bên cạnh, nói “Liễu thiếu chủ ra ngoài cửa chờ đi” nàng không thích có người bên cạnh.

“Làm phiền vương phi, tại hạ ở ngay ngoài cửa, có gì vương phi cứ kêu một tiếng”. Hàn Nguyệt Nguyệt gật đầu, Liễu Thiếu Ly lui ra ngoài. Nàng bỏ y phục Liễu thành chủ ra, thân gầy chỉ còn da bọc xương, cũng khó hạ châm. Nàng cầm châm mảnh như lông trâu, xác định huyệt vị, rồi cắm xuống.

Rất lâu không châm cứu, hình như là từ sau khi gả cho Mạnh Dịch Vân? Đã 3 năm rồi, nên có chút không quen tay, châm xong ba bộ châm, tốn mất 3 giờ, Hàn Nguyệt Nguyệt lau mồ hôi trên trán. Liễu Thiếu Ly và Như Họa đứng chờ ngoài cửa, trong phòng không chút tiếng động, làm hai người rất sốt ruột.

“Như Họa cô nương, phải mất bao lâu?” Liễu Thiếu Ly nhịn không được hỏi. Như Họa ngồi trên bậc thang, chống cằm, “Ta cũngkhông biết, trước kia đều là Như Ngọc phụ tiểu thư”. Mình chẳng giúp được gì, Như Họa cảm giác mình rất vô dụng. Trước kia lúc có Như Ngọc, tiểu thư sẽ để Như Ngọc ở một bên giúp, hiện tại mình chỉ có thể ở ngoài cửa canh chừng, nhất định là do tiểu thư ngại mình đần.

“Vậy sao giờ Như Ngọc cô nương không đến phụ?” Liếu Thiếu Ly hỏi. Như Họa đáp, “Im lặng một chút, ồn đến tiểu thư làm thế nào? Hỏi nhiều làm gì? Không tin tiểu thư sao còn cầu?”

Như Họa đứng lên ra khỏi viện, Liễu Thiếu Ly nhìn theo bóng lưng Như Họa, lòng đầy khó hiểu, không phải vừa rồi còn tốt lắm sao? Đột nhiên lại phát hỏa, nữ nhân thật khó hiểu.

“Tiểu thư, ổn rồi?” thấy Hàn Nguyệt Nguyệt đi ra, Như Họa tiến lên hỏi. “Bưng thuốc vào đi”, Hàn nguyệt Nguyệt về phòng, Như Họa đem thuốc vào, đút thuốc xong, cầm hòm thuốc đi. Liễu Thiếu Ly tới bên giường, thấy sắc mặt vốn tái nhợt của phụ thân có tia hồng nhuận, mới an tâm.

Ngày hôm sau, Liễu thành chủ liền tỉnh lại, Hàn Nguyệt Nguyệt đưa phương thuốc cho Liễu Thiếu Ly, “Thành chủ đã ổn, chỉ là thân thể hư nhược, về sau phải điều dưỡng cho tốt. Cứ uống theo phương thuốc này, mỗi ngày một lần, bảy ngày sau độc sẽ tiêu hết”, chậm mất mấy ngày rồi, nàng còn phải về kinh nữa.

Liễu Thiếu Ly nhận lấy phương thuốc, “Đa tạ vương phi cứu giúp.”