Vương Gia Ta Biết Sai Rồi

Chương 85: Nói ra chân tướng




Mạnh Hinh quan sát Hàn Nguyệt Nguyệt mấy lần, “Đứng lên đi”, không vui mừng cũng không lạnh nhạt, Hàn Nguyệt Nguyệt đã sớm đoán sẽ là dạng này, cũng không so đo, nháy mắt với Sắc Âm sau lưng, cười nói, “Đây là chất tức hiếu kính cô cô, hi vọng cô cô thích”, mới sáng sớm Hàn Nguyệt Nguyệt đã kêu Trúc Thanh đi hiệu may Thiên Hương Lâu mua hai bộ y phục tốt, còn đem theo một lọ Dưỡng Nhan Hoàn do chính mình bào chế.

“Con thật có lòng, nghe nói hôm qua con mới về đến kinh thành, sao không nghỉ ngơi cho khỏe đi,vội vàng làm gì”, Mạnh Hinh liếc qua, biết là tơ tằm thượng đẳng, có thêm hảo cảm vơí Hàn Nguyệt Nguyệt.

“Bái kiến trưởng bối là việc quan trọng trước tiên, lúc trước chất tức không có ở kinh thành, giờ trở về mới vội vã tới cửa xin tội với cô cô, kính xin cô cô đừng trách”, nghe thấy lời Hàn Nguyệt Nguyệt, sắc mặt Mạnh Hinh đã dễ chịu hơn nhiều, ít nhất không giống như lời đồn là cái loại dã man.

“Cô cô, đây là trên đường hồi kinh chất tức có duyên gặp được thần y Y Huyên cô nương, nàng ấy tặng chất tức một chai Dưỡng Nhan Hoàn, chất tức cảm thấy không tệ, hôm nay đặc biệt đưa tới cho cô cô dùng thử”, Hàn Nguyệt Nguyệt móc ra một cái lọ màu trắng từ trong ống tay áo, một ma ma nhận lấy, đưa cho Mạnh Hinh.

Hàn Nguyệt Nguyệt ngồi một lát, lấy cớ nói con nhỏ ở nhà không yên lòng, xin cáo từ, trưởng công chúa không cố ý làm khó, thật ngoài dự liệu của nàng.

Cả kinh thành đều chú ý động tĩnh của Vân vương phủ, ai cũng biết Vân vương và vương phi quan hệ thắm thiết, giờ trưởng công chúa cố tình đưa quận chúa vaò, mọi người đều đang suy đoán ý tứ của trưởng công chúa, Hàn Nguyệt Nguyệt là thiên kim tướng phủ, do hoàng thượng ban hôn, nhưng An quận chúa nói thế nào cũng là quận chúa, không thể nào hạ mình làm thiếp, lại có trưởng công chúa làm chỗ dựa.

Sau khi Hàn Nguyệt Nguyệt vào cửa, bao nhiêu kẻ muốn đưa người vào vương phủ, đều bị cự tuyệt, cái danh đố phụ của Hàn Nguyệt Nguyệt là từ đó mà ra, An quận chúa ở vương phủ đã hơn nửa năm cũng không thấy Vân vương có động tĩnh gì, giờ Vân vương phi đã trở lại, mọi người đều mở to mắt chờ xem rốt cuộc Hàn Nguyệt Nguyệt ứng phó thế nào.

Nửa đêm, Hàn Nguyệt Nguyệt đang ngủ, bị một đôi tay hữu lực vòng quanh hông, nháy mắt rơi vào một vòng ôm ấm áp, Hàn Nguyệt Nguyệt ghét nhất là khi ngủ bị người khác quấy rầy, bất mãn dùng chân đạp đạp mấy cái, Mạnh Dịch Vân biết thừa phản ứng của nàng, lập tức dùng hai chân ngăn đôi chân không an phận kia lại, Hàn Nguyệt Nguyệt không nhúc nhích được, tức giận, phải mở mắt, thấy gương mặt phóng đại của Mạnh Dịch Vân, tức giận trong lòng nhất thời bị nhớ nhung bao phủ.

“Rốt cuộc chàng cũng về rồi”, thấy bộ dáng uất ức của Hàn Nguyệt Nguyệt, Mạnh Dịch Vân không thương không được, liền đưa tay vuốt ve gương mặt mong nhớ đã lâu, “Ta về rồi, không sao”, hai người chia xa đã một năm, gặp lại cả hai đều rất vui mừng.

Hàn Nguyệt Nguyệt bật cười, vuốt cằm Mạnh Dịch Vân , “Sao lại râu ria lởm chởm thế này”, bình thường không phải chàng rất chú ý đến hình tượng của mình sao?

Mạnh Dịch Vân cọ cọ cằm lên trán Hàn Nguyệt Nguyệt, “Còn không phải là vì chạy gấp về gặp nàng sao”, hai tháng trước hắn chạy đến Dược Cốc để đón nàng trở về, khi đến nơi mới biết, nha đầu này đã hồi kinh rồi, thế mà lại giấu hắn, nàng mang theo con, Mạnh Dịch Vân rất sợ sẽ gặp phải nguy hiểm gì, phái người dò la khắp nơi, kết quả nhận được tin nàng đã sắp đến kinh thành, hắn lập tức đưa tin cho Vương quản gia đi đón.

“Đau quá, chàng tránh ra đi”, Hàn Nguyệt Nguyệt bất mãn đẩy cằm Mạnh Dịch Vân ra.

“Dám ghét bỏ ta? Đúng là nha đầu độc ác”, Mạnh Dịch Vân bất mãn, nằm đè lên người nàng, Hàn Nguyệt Nguyệt vốn chỉ chọc hắn mà thôi, cười ha ha, thuận tay ôm cổ Mạnh Dịch Vân, nhẹ nhàng ngẩng đầu lên hôn: nàng sao lại ghét bỏ, yêu còn không kịp ấy chứ.

Nhớ nhung cuối cùng trở thành kích tình, hai người chẳng biết lúc nào đã cởi hết y phục của đối phương ra, chằng biết gối đầu đã rớt xuống giường từ lúc nào, tóm lại cả đêm điên cuồng, đêm đó Hàn Nguyệt Nguyệt không biết là mệt mỏi quá ngủ mất hay là ngất đi, khi nàng tỉnh lại đã là sáng hôm sau rồi.

Hàn Nguyệt Nguyệt mở mắt, nhìn người gần trong gang tấc, khóe miệng khẽ mỉm cười,thật may là người còn đây, nếu không nàng còn tưởng rằng tối qua chỉ là giấc mơ đấy.

Có lẽ là quá mệt mỏi, cũng có thể là lâu rồi không được an tâm ngủ như vậy, Mạnh Dịch Vân vẫn còn ngủ say, Hàn Nguyệt Nguyệt không đành lòng đánh thức hắn, lặng lẽ đứng dậy, nhặt y phục trên đất mặc lại.

“Vương phi”, mở cửa ra, thấy Sắc Âm và Trúc Thanh đứng bên ngoài, chắc là chờ rất lâu rồi, mặt Hàn Nguyệt Nguyệt đỏ lên, “Nhỏ giọng một chút, vương gia còn đang ngủ, nhanh đi chuẩn bị nước nóng tới đây”, Sắc Âm hiểu ý, lập tức chạy đi, Trúc Thanh theo Hàn Nguyệt Nguyệt vào dọn dẹp phòng.

“Đã tỉnh rồi à?”, Hàn Nguyệt Nguyệt đang chơi đùa với Đoàn Đoàn và Viên Viên, nghe tiếng bước chân quen thuộc biết là Mạnh Dịch Vân, “Ừ, con trai chúng ta đây sao?”, Mạnh Dịch Vân đứng sau lưng Hàn Nguyệt Nguyệt, khom lưng nhìn hai con, vẻ mặt ôn hòa.

“Mau chơi với chúng, bồi đắp tình cảm đi, chúng rất sợ người lạ.”, Hàn Nguyệt Nguyệt kéo Mạnh Dịch Vân ngồi xuống, vui mừng nói, lúc vừa trở về, Sắc Âm dụ dỗ cách mấy chúng cũng không cho bế.

Mạnh Dịch Vân nghe vậy hừ lạnh một tiếng, “Ta là phụ thân chúng, sao lại là người lạ”, Hàn Nguyệt Nguyệt le lưỡi, biết mình nói sai, vội chuyển sang chuyện khác, “Chàng đoán thử xem đứa nào là Đoàn Đoàn, đứa nào là Viên Viên”.

Mạnh Dịch Vân nhíu mày, liếc Hàn Nguyệt Nguyệt, “Đoàn Đoàn, Viên Viên gì chứ”, nhi tử của hắn sao có thể gọi như vậy, Hàn Nguyệt Nguyệt gạt cái tay đang mút của Đoàn Đoàn nói, “Đoàn Đoàn là ca ca, Viên Viên là đệ đệ, ta đặt nhũ danh cho chúng, chàng là phụ thân, chàng đặt đại danh cho chúng đi”, nghe Hàn Nguyệt Nguyệt nói, Mạnh Dịch Vân mặc dù không thích nhi tử của mình gọi là Đoàn Đoàn Viên Viên gì đó, nhưng vẫn rất vui mừng, tự nhiên có được hai nhi tử, hắn có thể không vui sao.

“Vốn tưởng chỉ có một, cho nên chỉ nghĩ một cái tên, giờ phải nghĩ thêm đã”, nhi tử của Mạnh Dịch Vân hắn, không thể qua loa được.

"Vốn tưởng rằng chỉ có một, cho nên cũng chỉ suy nghĩ một cái tên, hiện tại phải ngẫm lại" , Mạnh Dịch vân nói thật, hắn Mạnh Dịch vân con trai của, không thể qua loa được.

“Chúng giống nhau như đúc, nàng sao phân biệt được?”, Mạnh Dịch Vân nhìn nhìn hai nhi tử, không hiểu hỏi, Hàn Nguyệt Nguyệt liếc Mạnh Dịch Vân một cái, “Nhi tử mình cũng không phân biệt được, chàng cho ta là mẹ kế à”, thấy Hàn Nguyệt Nguyệt bất mãn, Mạnh Dịch Vân cười cười, “Tất nhiên nàng là mẫu thân của chúng rồi”.

“Chàng xem, lão đại lỗ mũi cao hơn, môi mỏng hơn, lão nhị thì vành tai nhỏ hơn lão đại một chút”, Mạnh Dịch Vân nghe vậy, cảm thấy Hàn Nguyệt Nguyệt rất tỉ mỉ, những chi tiết nhỏ như vậy cũng nhìn ra được, trong mắt hắn, hai như tử đều tròn tròn phúng phính như nhau, nhất thời cảm thấy nhũ nhanh Hàn Nguyệt Nguyệt đặt cho chúng rất hợp.

Hai người dỗ con ngủ xong, giao cho bà vú, Mạnh Dịch Vân kéo Hàn Nguyệt Nguyệt đến thư phòng đặt tên cho hai con, trải qua thảo luận kịch liệt, rốt cuộc quyết định, đứa lớn đặt là Mạnh Giang Thụy, đứa nhỏ là Mạnh Trạch Thụy.

Qua mấy ngày, Mạnh Dịch Vân và Hàn Nguyệt Nguyệt cũng không bước chân ra khỏi Trúc Viên, mỗi ngày đều chơi đùa với hai nhi tử, sau đó tản bộ trong vườn trúc, ai tới cũng không gặp, từ sau lần trước, Hàn Nguyệt Nguyệt cũng không gặp lại An quận chúa, lúc Mạnh Dịch Vân ở Trúc Viên, An quận chúa cũng có tới cầu kiến, nhưng lời chưa kịp truyền đến tai Hàn Nguyệt Nguyệt, Mạnh Dịch Vân đã sai người đuổi đi, khó có được lúc vui vẻ thế này, hắn không muốn bị kẻ khác tới phá.

“Cho chàng”, Hàn Nguyệt Nguyệt móc ra một khối lệnh bài đưa tới trước mặt Mạnh Dịch Vân.

Mạnh Dịch Vân nhìn, “Còn có chuyện gì mà ta không biết không?”, nữ nhân này dám gạt hắn lâu như vậy, Hàn Nguyệt Nguyệt cúi đầu, “Không có”, đây là con bài cuối cùng của nàng, nếu không phải hiện tại thế cục bất lợi với Mạnh Dịch Vân, nàng cũng sẽ không lấy ra, mấy người thân cận như Tiểu Tinh cũng không hề biết về nó.

Mạnh Dịch Vân bất đắc dĩ cười một tiếng, “Nói đi”, Hàn Nguyệt Nguyệt nhìn Mạnh Dịch Vân, thấy sắc mặc cũng coi như tốt, mới đi tới bên cạnh ngồi xuống.

“Hạ lệnh tất cả các hiệu thuốc Tụ Sinh Đường, dựng lều chữa bệnh từ thiện một tháng, không thu tiền, lấy danh nghĩa là Vân vương phủ, bọn hắn giờ đang bí mật tuyển binh, lại tung ra tinh tức bất lợi cho triều đình, để ngừa dân chúng bị mê hoặc, chúng ta phải làm một số việc để lấy lòng dân chúng, hiện giờ thế cục bất ổn, triều đình ra mặt không tiện, dù sao chàng cũng là con cháu Mạnh gia, lấy danh nghĩa chàng làm những việc này, dân chúng sẽ ghi nhớ công ơn của Mạnh gia, vừa tránh được phiền toái, lại thu được lòng dân, một công đôi việc”, Hàn Nguyệt Nguyệt chậm rãi nói.

Mạnh Dịch Vân hết sức kinh ngạc, hắn biết Hàn Nguyệt Nguyệt thông minh, nhưng không ngờ nàng lại nghĩ được biện pháp hay như vậy, hiệu thuốc Tụ Sinh Đường trải khắp cả Đại Khánh còn cả ở các nước nhỏ khác, có cả hàng trăm tiệm, hắn khổ công điều tra ông chủ giấu mặt cả năm trời cũng không ra, không ngờ lại là người bên gối, không biết nên khiếp sợ hay là vui mừng.

Thấy Mạnh Dịch Vân không nói gì, Hàn Nguyệt Nguyệt uất ức nhìn Mạnh Dịch Vân, “Ta không cố ý mà, vốn là muốn tìm một cơ hội thích hợp nói với chàng, nhưng xảy ra nhiều chuyện nên quên mất mà thôi”, thật ra một năm nay có nhiều việc hắn cũng không nói cho nàng, nên để cho hắn tìm ông chủ giấu mặt của Tụ Sinh Đường coi như trừng phạt nhẹ nhàng vậy.

“Khó trách trong rương trang sức giấu nhiều sổ sách như vậy”, Mạnh Dịch Vân chỉ là vô tình nhìn thử, nhưng càng nhìn càng thấy cái rương quá mức cổ quái, bình thường nàng mang mấy món trang sức đâu, sao lại có nguyên một rương thế này, mở ra xem, thì ra phía dưới đều là sổ sách, nhưng việc này cũng chưa phải là kỳ lạ, chủ yếu là những sổ sách này hắn xem không hiểu, dùng những ký tự kỳ quái, lượn sóng.

Hàn Nguyệt Nguyệt trợn to mắt, “Chàng biết rồi à?”, nàng còn tưởng mình giấu rất kỹ, không ngờ vẫn bị phát hiện rồi, để ở bên ngoài nàng cảm thấy không an toàn, nhưng để bên mình lại sợ Mạnh Dịch Vân phát hiện, nghĩ tới nghĩ lui hình như chỉ có rương đồ trang sức của mình là Mạnh Dịch Vân sẽ không đụng tới, không ngờ vẫn không thoát được.