Vương Gia Ta Sẽ Giảm Béo Mà!

Chương 37: Mộng Cảnh Của Hắn






"Thế nào, có phải rất hữu dụng hay không? Ta cho ngươi biết, Tiểu Trợ Thủ chính là thứ tốt trêи bảng Tiêu thụ đấy!"
Hàn Phỉ lập tức chặn lời: "Ta không thấy cái này có ích chút nào!"
Nhắc đến lại cảm thấy bàn chân còn đau đây!
"Hừ, sau này kí chủ sẽ biết! Tiếp theo là tâm linh mộng cảnh, cái này rất đơn giản, có thể đi vào trong mộng của một người, hiểu biết suy nghĩ chân thật nhất trong lòng một người, những suy nghĩ xấu xa nhất trong họ, nhưng cái này ta không khuyến khích kí chủ dùng.

"
Hàn Phỉ thoáng suy nghĩ một hồi liền hiểu, nói: "Bởi vì ở trong giấc mộng mỗi người đều không bị ràng buộc, điều này cũng có nghĩa, nó sẽ ẩn giấu rất nhiều tà niệm, cùng với một mặt dơ bẩn nhất của một người, đúng không?"
"Kí chủ rất thông minh, trước đây đã có chuyện kí chủ tiến vào trong giấc mộng của người khác sau đó bị nhốt lại, chờ tới lúc được giải cứu ra ngoài, thần trí đã không còn rõ ràng.

Thế nhưng đây lại là cách nhanh nhất để hiểu một người, bởi vì mộng cảnh không thể nào giả được.

"
Hàn Phỉ đối với chức năng này tương đối lưu ý, trong đầu vô thức hiện lên đôi mắt băng lãnh không chút cảm tình của người kia.

Mộng cảnh của người kia, sẽ như thế nào?
Hắn ẩn giấu suy nghĩ gì? Là những suy nghĩ dơ bẩn sao?
A, cố gắng ép buộc mình không để ý lung tung, Hàn Phỉ vội vã chấm dứt suy nghĩ.

"Thôi tình nước mắt chính là tăng cường hiệu quả của nước mắt như hoa lê trong mưa, haha, kí chủ nhất định sẽ thích!"
Hàn Phỉ khóe miệng co quắp, nói: "Ta không dưng tự nhiên lại khóc làm gì? Cái kế tiếp! Cái thuốc có hiệu quả làm gầy thân thể kia là cái gì?"
"Cái này là đồ tốt! Có thể nói là khen thưởng đáng giá nhất lần này! Cũng chính là phần thưởng có tính khích lệ kí chủ lớn nhất a!"
"Nói tiếng người đi!"
"Đó là nó có thể giúp thân thể của kí chủ trong thời gian nhất định trở nên gầy đi! Biến thành mỹ nhân!"
Hàn Phỉ xoạt một tiếng từ trêи giường nhảy lên, nhưng nàng lại quên mất cân nặng hiện tại của bản thân, sau khi nhảy một cái liền nện cho cái giường phát sinh âm thanh kẹt kẹt, thiếu chút nữa liền sập, nhưng Hàn Phỉ không thèm chú ý, vội vàng nói: "Ngươi nói là thật ư! Ta có thể trở nên gầy hơn sao?"
"Đúng thế, nhưng kí chủ nghe cho rõ ràng, hiệu quả chỉ trong thời gian ngắn thôi! Một lần có thể duy trì trong một canh giờ, cũng có thể dài hoặc ngắn hơn, vì lẽ đó kí chủ vẫn cần chú trọng giảm béo a!"
Hàn Phỉ đã rất thỏa mãn, có thể trải nghiệm vài lần cũng coi như kiếm lời, nếu luôn đối mặt với cái thể trọng này nàng sẽ phát điên mất! Dù cho hiện tại nàng đã giảm vài cân, nhưng khoảng cách với chữ "gầy" còn rất, rất xa xôi a.


"Nước thuốc này có ba lần sử dụng, vì lẽ đó kí chủ nên nắm chắc thời cơ, a, phải đối xử với nam thần khá hơn một chút! Vậy lần sau khen thưởng sẽ nhiều hơn!"
Hệ thống ở thời điểm cuối cùng vẫn không quên nhắc nhở một câu này.

Hàn Phỉ bỏ mặc, nàng bình phục tâm tình kϊƈɦ động về sau, bắt đầu suy tư.

Sau khi kϊƈɦ động qua đi, lý trí trở về, nàng cũng biết lúc trước hành vị bạo phát của mình đúng là không được thỏa đáng, thậm chí còn đem con át chủ bài của mình nói luôn cho người kia biết, nếu như có lần sau, nàng tuyệt đối sẽ không xúc động như vậy nữa.

Thế nhưng trêи đời nào có hai chữ "nếu như", mà kết quả hiện tại, tựa hồ cũng không quá kém.

Bất luận nàng là người nào, mục đích của nàng là gì, nàng đều không có biện pháp đối phó với người kia, như vậy, chỉ có thể đánh hạ, thu phục nam thần thôi sao?
Đánh hạ, thu phục hắn.

.

Lúc ý tưởng này xuất hiện, một cảm giác hưng phấn xông tới, nàng nghĩ tới cặp mắt băng lãnh, mang theo sát ý cùng lạnh lùng, không một chút cảm tình kia.

Người này.

.

Hàn Phỉ đột nhiên muốn đem mặt nạ của hắn kéo xuống, nhìn xem dưới tấm mặt nạ kia, đến tột cùng ẩn giấu đi gương mặt như thế nào.

Đúng lúc này, Hàn Phỉ đột nhiên nói: "Ta muốn sử dụng Tâm linh mộng cảnh.

"
"Cái, cái gì?"
"Ta nói, ta muốn sử dụng Tâm linh mộng cảnh.


"
"Kí chủ, ngươi không sao chứ? Hay là ngươi đã quên những gì ta vừa nhắc nhở? Một khi mở ra sẽ không đổi ý được nữa đâu! Thậm chí, thậm chí rất có thể ngươi sẽ bị nhốt lại, phải biết một khi ngươi trông thấy đồ vật gì không tốt trong mộng cảnh sẽ dẫn đến suy nghĩ của bản thể trở nên suy yếu, sau đó ngươi sẽ không thể thoát ra được nữa!"
"Ta biết rõ.

"
"Vậy, cái kia.

.

"
"Ta muốn thấy mộng cảnh của hắn.

"
Đúng, nàng muốn biết suy nghĩ chân thật nhất của người kia.

Muốn nhìn xem giấc mộng trong tiềm thức của hắn, sẽ là tràng cảnh như thế nào?
Muốn biết, dưới gương mặt lạnh lùng kia, có những suy nghĩ dơ bẩn như người bình thường hay không?
Đúng, nàng muốn biết, mong muốn mãnh liệt trước nay chưa từng có.

"Ngươi, ngươi, người ngươi muốn xem mộng cảnh, chẳng lẽ là.

.

Nam thần.


"
Đào Bảo nói chuyện đã không còn rõ ràng, như là đang chịu chấn động cực kì mạnh mẽ.

"Nhanh lên một chút! Ta muốn dùng chức năng này! Hiện là thời điểm hắn nên ngủ, thời gian vừa vặn, đừng lãng phí thời gian, chờ lúc nữa sẽ tới hừng đông đấy!"
Đào Bảo vẫn có chút thấp thỏm bất an, kí chủ có thể quan tâm nam thần như vậy Thế Giới Tinh Thần của nó vô cùng vui mừng, thế nhưng.

.

"Kí chủ, nếu có nguy hiểm.

.

"
"Ta sẽ tự gánh chịu.

"
"Vậy, vậy được, kí chủ phải nhớ kỹ, nhất định không nên ở lại trong giấc mộng! Mặc dù có những mộng cảnh dơ bẩn đáng sợ, thế nhưng.

.

cũng có những mộng cảnh hoàn mỹ đến mức làm cho người ta không muốn rời đi.

"
"Ta biết rồi.

"
"Vậy được rồi.

Còn một điểm cuối cùng, khi kí chủ tiến vào trong giấc mộng rất có thể sẽ xuất hiện hình dáng chân thực vốn có của ngươi, vì lẽ đó kí chủ không cần sửng sốt.

"

Lập tức một tiếng keng~~lanh lảnh vang lên: "Mở ra tâm linh mộng cảnh! Nhân vật mục tiêu, nam thần!"
Hàn Phỉ con mắt khép lại, thân thể thả lỏng nằm ở trêи giường, hô hấp từ từ vững vàng, như là rơi vào giấc ngủ say.

Ở một bên khác, Hàn Phỉ chậm rãi mở mắt ra, cảm giác đầu tiên chính là lạnh, lạnh đến mức toàn thân cũng nổi da gà, nàng nhịn không được phải co người lại, nhưng kinh ngạc phát hiện, mình sao lại có cảm giác đông lạnh đến mức như thế.

Phải biết, người mập sợ nóng không sợ lạnh a!
Hàn Phỉ chậm rãi duỗi ra tay mình, ngơ ngác nhìn, đó là một đôi trắng nõn, năm đầu ngón tay như cọng hành, trắng bóng như ngọc, động động, đây là tay mình.

.

Hàn Phỉ chợt nhớ tới lời hệ thống vừa nói: Tiến vào mộng cảnh, rất có thể sẽ xuất hiện hình dáng chân thực vốn có của nàng.

Nghĩ đến đây cái, Hàn Phỉ vội vã cổ tay của mình, nơi đó có một vết sẹo nhỏ, nàng lập tức sửng sốt, viền mắt cũng không nhịn được mà ướt át.

Đây là bản thể của nàng! Là nàng thật sự, là thân thể đường đường chính chính của nàng!
Hàn Phỉ không thể chờ đợi muốn tìm tấm gương ngắm nghía bản thân cẩn thận, chỉ là vừa ngẩng đầu, liền ngây người.

Xung quanh là một vùng tuyết trắng, tuyết trắng mênh mang, mênh ʍôиɠ vô bờ, tuyết lớn đem tất cả mọi thứ bao trùm, đem thế giới cũng nhuộm thành màu trắng tinh khiết.

Chuyện này.

.

Đây là thế giới của hắn sao?
Hàn Phỉ a một tiếng, phát hiện ra một chuyện, tay mình ấm áp, cả người đứng ở trong tuyết cũng cóng không chịu nổi, rõ ràng là mộng cảnh, tại sao có thể có xúc giác a?
Cái hệ thống khốn kiếp kia, nhất định lại giấu nàng cái gì rồi!
Hàn Phỉ hắt xì một cái, rốt cục không chịu được, bắt đầu đi lại, chí ít so với đứng một chỗ để bị đông chết thì tốt hơn.

Nhìn một vùng tuyết trắng, Hàn Phỉ có chút mờ mịt, đây thật sự là mộng cảnh của người kia sao? Thế giới sâu trong lòng hắn, chính là một thế giới đầy băng tuyết sao?
Từ mặt ngoài đến trong lòng đều lạnh, cũng thật là nể phục hắn!.