Vương Gia Xấu Xa Cưng Chiều Thê Tử Bỏ Trốn: Nương Tử, Nàng Phải Biết Nghe Lời

Chương 219: Đại phúc hắc này!




Hôm nay Tiểu Trần Tử đặc biệt chú ý hình tượng của mình, đứng ở trước gương đồng luyện tập rất lâu, chỉ hi vọng biểu hiệu trông có thể thành khẩn chút.

Nhưng hắn chuẩn bị nhiều như vậy, lại một mực không chịu ngủ, đợi sắp nửa canh giờ, An thị vệ cũng không xuất hiện.

Lúc này Tiểu Trần Tử mới nhớ ra, ngày hôm qua hắn làm quá nhiều chuyện đáng đánh đòn...

Chẳng lẽ nàng ấy bị dọa, không dám xuất hiện?

Tiểu Trần Tử lập tức tắt đèn nhắm mắt, làm bộ mình đang ngủ. 

Quả nhiên, qua không đến mười phút, dường như có người rơi từ trên không xuống, chậm rãi hiện thân ở trên đầu của hắn, từ từ rơi xuống.

Nhưng lần này, rất cẩn thận không đạp vào hắn.

An thị vệ cũng không ngờ thân là Thái tử, trước đó Tiểu Trần Tử không chuẩn bị cái gì đã trực tiếp xuất cung rồi.

Phát hiện cảnh vật xung quanh thay đổi, nàng rất sửng sốt.

Tiểu Trần Tử bắt lấy cơ hội này, bỗng bật người dậy, lập tức chặn ngang ôm lấy nàng ta.

Sau đó hắn mới nhận ra, hắn lại làm chuyện đáng đánh đòn rồi...

... Hắn thật sự không cố ý, hắn chỉ sợ người đó chạy mất, hắn không biết đi đâu tìm người...

An thị vệ: "..."

Tiểu Trần Tử ôm người từ phía sau lưng, nên không thấy được biểu hiện giống như muốn giết người của nàng ta, "Ta có việc muốn thương lượng với cô!"

An thị vệ: "..."

Nàng không nhìn thấy người khác, đương nhiên cũng không biết đám Ngư Ngư tìm tiểu lão đầu tới, cũng không biết mình bại lộ, nàng ta cho rằng Tiểu Trần Tử vẫn  nàng là An thị vệ, vẫn tưởng rằng mình đang nằm mơ.

Nhưng dễ nhận thấy An thị vệ cũng là người bình tĩnh, "Tối nay Thái tử vẫn còn muốn sờ cái gì?"

"... Khụ, " Suýt chút nữa Tiểu Trần Tử nghẹn họng mà chết, "Không phải không phải, ta không có ý này!"

Tiểu Trần Tử cũng đã suy nghĩ cả một ngày nên nói như thế nào với An thị vệ rồi, nhưng vì vấn đề ban nãy, hiện tại hắn mở miệng câu nói đầu tiên, lại có vẻ như muốn ăn đòn.

"Cô... có đồng ý thử thích ta hay không?"

Lời dạo đầu này chỉ là vì bày ra thành ý, nếu hắn không giải thích nhanh chút thì sẽ trở thành bệnh động kinh của hắn rồi…

Tiểu Trần Tử nhanh chóng lên tiếng giải thích, thái độ rất đoan chính mà thành khẩn, từ lúc Ngư Ngư xuyên không đến đây rồi cánh cửa thời không cần tu sửa, nói sự tình từ đầu đến đuôi một lần.

"Anh thích Giang Ngư Ngư." An thị vệ mới choàng hiểu.

"... Không có, ta chỉ hy vọng giúp bằng hữu một tay, hơn nữa lúc trước lần đầu tiên nhìn thấy nàng ấy thật ra ta chỉ kéo nàng ấy một cái, sau đó thì trơ mắt nhìn nàng ấy đông lạnh đến tứ chi cứng ngắc không còn khí lực, chỉ là ý thức muốn sống của nàng ấy rất kiên định lại trùng hợp nàng ấy hiểu biết y thuật đủ thông minh để tự cứu mình, mà sau đó nàng ấy cũng chưa từng trách ta, cho nên ta vẫn cảm thấy thiếu nợ nàng ấy rất nhiều." 

Tiểu Trần Tử blah blah giải thích một đống, suýt chút nữa ngay cả mình cũng bị lừa, lại bị An thị vệ nhẹ nhàng nói một câu, nói đến á khẩu không trả lời được

"Tôi không hề xuất hiện trong cuộc sống của anh, anh cũng không thừa nhận tôi, đời này tôi cũng sẽ không có cơ hội nhìn thấy chính miệng anh nói anh thích cô ấy."

Tiểu Trần Tử: "..."

An thị vệ tiếp tục khuyên bảo, "Thích là thích, vì sao không thể thừa nhận, năm đó Cuồn Cuộn thích Tiểu Mỹ ở nhà bên cạnh rất lâu, ngày ngày hát tình ca ở dưới lầu nhà Tiểu Mỹ, mỗi ngày gió đến mặc gió, mưa đến mặc mưa, tặng hoa đưa đồ ăn ngon cho Tiểu Mỹ, còn bị người ta quay video tung lên mạng, hơn mười vạn người đều biết đến."

Trong đoạn đối thoại này có không ít từ ngữ hiện đại, nhưng Tiểu Trần Tử mông lung đoán mò, đại khái cũng có thể nghe hiểu, "Cuồn Cuộn rất dũng cảm."

"Đương nhiên, năm đó mẹ tôi gặp phải lưu manh cướp tiền, Cuồn Cuộn chạy qua cắn tên lưu manh, ngay cả đối phương mang dao cũng không sợ."

"... Cuồn Cuộn là?"

"Kim Mao nhà ta."

"Đó là gì?"

"Một giống chó cỡ lớn."

Tiểu Trần Tử lau mặt, tâm tình hơi phức tạp... 

Nhưng An thị vệ dùng "sự tích" con chó trong nhà theo đuổi tình yêu để dạy dỗ hắn, cái này có thể nhịn, nhưng hiện tại hắn có một thắc mắc

"... Chó hát tình ca như thế nào?"

"Chỉ cần sủa theo nhịp điệu, nghe cũng rất có luật thơ, như là đang ca hát, không tin anh thử xem." Nghe ra được, An thị vệ là một người bình tĩnh, giọng điệu vẫn luôn bình tĩnh.

Hứng thú của Tiểu Trần Tử bị kéo lên, "Gâu gâu gâu gâu gâu gâu!"

... Dường như có chỗ nào đó không đúng.

Tiểu Trần Tử lại yên lặng lau mặt, muốn giả vờ ban nãy mình thật sự chưa làm gì.

An thị vệ lại nhiệt tình giảng giải cho hắn, "Trên đời nhiều người như vậy, có vài người mối tình đầu sẽ thành công, yêu một người không yêu mình cũng không sao cả, tục ngữ nói, không ai có thể tùy tiện thành mẹ ~ "

Câu trước nghe trái ngược với câu sau như vậy, nhưng câu cuối cùng... "Mẹ chính là nương phải không?"

(giải thích chữ mẹ với nương chút nhé, mẹ của An thị vệ là [妈] [mā] => là mẹ, má, me, u; còn từ nương (cũng có nghĩa là mẹ) của Tiểu Trần Tử là [娘] [niáng], nghĩa như trên, 2 nghĩa đều giống nhau nhưng cách đọc khác nhau nhé, nương là cho cổ đại, còn mẹ là mẹ hiện đại nha)

Tiểu Trần Tử thường xuyên nghe Ngư Ngư nói "Mẹ nói", thật ra đã biết đáp án.

"Đúng." An thị vệ vui vẻ thừa nhận.

"... Vậy cô có thể đổi lại cách nói không?" Tiểu Trần Tử ngẩng đầu ưỡn ngực, hi vọng nàng có thể chú ý tới vấn đề then chốt.

An thị vệ cũng rất dễ nói chuyện, "Không ai có thể tùy tiện có thai?"

Tiểu Trần Tử: "..."

Bị chẹn họng gần chết, rốt cục Tiểu Trần Tử cũng bắt đầu nhìn thẳng vào vấn đề

"Dường như cô không thích ta?"

Im lặng một lát, An thị vệ vẫn vui vẻ thừa nhận, "Dáng vẻ của anh rất giống tên bạn trai cũ khốn nạn một chân đạp hai thuyền kia của người bạn tốt nhất của tôi."

Tiểu Trần Tử tức giận, "Không có khả năng! Cô nhìn kỹ lại xem, làm sao có người đẹp trai đến khác người giống ta như vậy được!"

Hiển nhiên An thị vệ người tính tình tốt, nghe lời nhìn kỹ lại, cuối cùng bắt đầu đồng ý quan điểm của hắn, "Anh ta đẹp trai hơn anh."

"..." Tiểu Trần Tử tiếp tục nhịn. 

Hắn vẫn rất hăng hái muốn tác hợp mình với An thị vệ, hiện tại muốn giới thiệu một chút ưu điểm của mình để hiểu rõ nhau hơn.

Tiểu Trần Tử đã sớm suy nghĩ về vấn đề này, hắn cảm thấy ưu điểm của mình thật sự nhiều không kể xiết, tỷ như biết làm cơm, không kén ăn, cho dù tức giận cũng chỉ cần cho đồ ăn là dỗ được...

Trong đó hiện rõ một điểm thực dụng nhất chính là

"Nhà bên kia của cô có mạt chược không?" Tiểu Trần Tử hỏi hết sức kín đáo.

"Có!"

"Hẳn cô nhìn ra ta giỏi tinh thần phân liệt rồi, một người dùng làm hai người tuyệt đối sẽ không rối loạn," Tiểu Trần Tử tiếp tục thâm trầm, "Cho nên có ta, chơi mạt chược không bao giờ sợ ba thiếu một nữa."

Tuy rằng trước giờ chưa từng thấy mạt chược... Nhưng nghe Ngư Ngư từng nghiêm túc khen ngợi "ưu điểm" này của hắn, hiện tại vừa lúc có ích...

"... Anh chờ một chút." Có lẽ là bị ưu điểm thần kì này của Tiểu Trần Tử dao động, cuối cùng giọng của An thị vệ bắt đầu nghiêm túc.

Nói xong câu này, nàng ấy dường như bị cắt điện vậy, đột nhiên cương cứng bất động đứng nguyên tại chỗ, đoán chừng là trở về thân thể vốn có của mình, nói chuyện với ai...

Bởi vì một lát sau, nàng ấy không phục lại dáng vẻ bình thường, nói với Tiểu Trần Tử, "Mẹ tôi nói, bà ấy sẽ vì anh mở cơ sở hôn nhân, cũng muốn giữ người tài giỏi như anh ở lại."

Tiểu Trần Tử: "..."

Bởi vì tuyên ngôn quyền thế của mẹ An... hiện tại An thị vệ rất thích ý tâm sự với Tiểu Trần Tử.

Tiểu Trần Tử cũng nhân cơ hội tìm hiểu thêm về nàng, "Cô là nữ à?"

Thấy An thị vệ khẽ gật đầu, Tiểu Trần Tử nhẹ nhàng thở ra, lại hỏi, "Cô tên là gì?"

"An Tiểu Đường, anh có thể gọi tôi là Tiểu An."

"Còn có cách gọi nào khác không? Phân không rõ với An thị vệ." Lúc trước hắn cũng kêu An thị vệ là Tiểu An.

An thị vệ rất rộng lượng, "Đường Bao, An Đường Bao." Bởi vì trước đây nàng có một khuôn mặt bánh bao.

Tên này gợi lên chuyện cũ trong lòng Tiểu Trần Tử, khiến hắn ngẩn người nhìn bạn học An một lúc lâu, "Xin lỗi, ta xin phép vắng mặt một chút."

Nói xong quét đi như gió lốc, di chuyển nhanh đến mức giống như muốn đi cứu vớt Trái Đất.

Không lâu sau, Tiểu Trần Tử cầm một cái túi bánh bao đường trở lại...

Trong tưởng tượng, Thái tử hẳn là cẩm y ngọc thực từ bé, đồ ăn xa hoa tinh tế đưa tới trước mặt hắn, hắn cũng chỉ soi mói động hai chiếc đũa, lúc sau cũng lười ăn.

Ngược lại Tiểu Trần Tử...

Tiểu An thấy kinh ngạc, vô thức nói, "Nhìn ăn không ngon lắm."

"... Cô, nói, cái, gì!" Tiểu Trần Tử với vẻ mặt ôn hòa biến thân...

"Cô biết mùi thơm của bột và mùi thơm của đường là hai loại hương tự nhiên thuần túy nhất hòa quyện với nhau hương vị mê người biết bao không! Còn nữa, cắn xuống một miếng này, phần da mềm mịm bên ngoài phối với đường sền sệt bên trong hương vị tuyệt vời, cô hiểu chưa!!!!!"

Bánh bao đường đồ ăn mộc mạc khiêm tốn như vậy cũng có người nhẫn tâm ghét bỏ nó! Phong khí cái gì, phẩm chất cái gì!

Có người dám ghét bỏ đồ ăn... Tiểu Trần tử nhất định phải liều mạng với người đó...

Tiểu An bị Tiểu Trần Tử bộc phát làm cho kinh hãi...

"... Tôi nói cái này của ngươi, nhìn ăn không ngon lắm... Không ngon như tôi làm."

"... Cô biết nấu ăn?"

"Sở thích của tôi chính là nấu ăn."

Mắt Tiểu Trần Tử sáng rực lên, sáng loáng sáng loáng...

Tiểu An lại bị phản ứng của hắn làm kinh hãi, tiếp tục tự giới thiệu, "Lúc tôi mười lăm tuổi đã từng giành được hạng nhất cuộc thi tiểu trù thần ở trong nước, sau này trong nhà không cho tôi công khai lộ diện nên không tham gia thêm cuộc thi nào khác, nhưng trù nghệ cũng không bỏ phí."

Tiểu Trần Tử quả thực muốn hô to một tiếng "Anh hùng, xin nhận một lạy của ta"...

Tiểu An không thể ở lại cổ đại lâu, nói thêm mấy câu với Tiểu Trần Tử thì phải về.

Nhưng trước khi đi, nàng đồng ý với Tiểu Trần Tử tối mai nhất định sẽ xuất hiện, hơn nữa sẽ xem xét đề nghị thử thích của hắn.

Tuy rằng quá trình tràn đầy chua xót... Nhưng kết quả cuối cùng thật khiến cho người ta vừa lòng, Tiểu Trần Tử không ngờ Tiểu An đồng ý nhanh như vậy. 

Chỉ là… tuy rằng không biết nơi Tiểu An sống là có bộ dạng gì, nhưng nàng biết dùng phù chú, nhất định là đặt ở đâu cũng đều có bản lĩnh vô cùng lớn, hơn nữa nàng còn biết nấu ăn.

... Nàng còn có một cái tên ăn ngon như vậy!

Quả thực nhiều ưu điểm lắm, tại sao ở trên chuyện tìm bạn trai lại không xoi xét như vậy?

Song hiện tại Tiểu Trần Tử không chú ý nhiều như vậy, cũng không quản bây giờ là nửa đêm, vội vàng đi sang phòng bên tìm Ngư Ngư.

Lời không nên nói đều đặt ở trong bụng không nói ra một chữ, Tiểu Trần Tử chỉ nói cho Ngư Ngư, mình và Tiểu An trên cơ bản đã là bạn bè, Tiểu An cũng đồng ý giúp đỡ.

Hiện tại ý của Tiểu An là, trước tiên đến Vệ quốc xem hồ nước thần bí kia một chút, nàng muốn biết mình có biện pháp nào dùng phù chú làm bảo vệ, cưỡng chế xuyên không.

Bằng không nàng không biết cánh cửa xuyên mình đến thời không này nằm ở đâu, chỉ có thể nhìn về bên bọn họ.

Hồ nước thần bí kia nằm dưới thạch thất, cửa vào là bí mật, có nên nói cho Tiểu An hay không?

Đây là chuyện lớn, phải bàn bạc với những người khác mới có thể quyết định.

Ngư Ngư cũng không ngủ, ngáp dài muốn ra cửa, "Tôi đi tìm người liên lạc với Hách Liên Dạ, việc này vẫn nên để chàng ấy định đoạt."

"Hai người tìm ta?"

Một giọng nói vô cùng bình tĩnh vô cùng ung dung, bỗng vang lên từ phía sau bọn họ...

Ngư Ngư & Tiểu Trần Tử: "..."

Hai người từ từ xoay người, đối mặt với yêu nghiệt tuyệt sắc kia đều có chút muốn đánh người...

"Sao đệ ở đây?"

"Ta vẫn luôn đi theo hai người." Yêu nghiệt rất bình tĩnh.

"... Thế sao không xuất hiện?"

"Bởi vì ta đã đồng ý với Ngư Ngư, tuyệt đối sẽ không tự mình đi đến thạch thất ở Nguyệt Loan quốc này mạo hiểm."

Yêu nghiệt nào đó vô cùng ung dung, "Vốn muốn chờ hai người đến cửa thạch thất mới xuất hiện, như vậy sẽ tính là ta đang đuổi theo bắt nương tử trốn nhà, không tính là làm trái lời thề."

... Đại phúc hắc này!

Y đã sớm biết bọn họ muốn làm cái gì, từ đầu đến cuối đều là cố ý thả bọn họ đi!

Hoặc là nói, y vốn luôn ngóng trông bọn họ chuồn ra khỏi cung, thuận tiện cho y lấy cớ lên đường đuổi theo tới đây!

Tiểu Trần Tử bị Hách Liên Dạ đả kích, yên lặng xoay người ra cửa, chuẩn bị tìm chút đồ ăn chữa trị cho mình.

Mà Ngư Ngư...

Đối với loại cấp bậc phúc hắc này, Ngư Ngư chỉ muốn nói với y một câu

"Trên đường bôn ba, không động thai khí chứ?" Ngư Ngư rất quan tâm đỡ lấy Hách Liên Dạ.

Yêu nghiệt ôn nhu cười một tiếng, "Không, nhưng tâm động."

Ngư Ngư vui mừng nhẹ nhàng thở ra, "Tim không động sẽ chết."

"Nói cũng đúng," yêu nghiệt nào đó xúc động cười cười, "Sau khi gặp được tiểu nha đầu, bổn vương thật sự cảm thấy giống như sống lại lần nữa, cuộc sống cũng có ý nghĩa khác biệt."

"..." Ngư Ngư quyết định đả kích y một chút, "Vương gia, vừa rồi ý của chàng là, bôn ba trên đường mới tâm động sao? Vậy trước kia chàng thổ lộ, đều là gạt người?"

"Đương nhiên không phải, " Hách Liên Dạ cười vỗ vỗ đầu của nàng, "Đúng là bổn vương rất thích tiểu nha đầu nào đó, mặc kệ ở cùng với nàng bao lâu, mở to mắt thấy nàng đều cảm thấy tim đập bịch bịch."

Đối mặt với lời thổ lộ trắng trợn như vậy, Ngư Ngư không đáp lại gì, giống như không thể nào nói nổi...

Nàng nghĩ nghĩ, đành phải nghiêm túc thành khẩn nói với y, "Biết đau là thai đạp thì sao?"

Hách Liên Dạ: "..." 

Bị Ngư Ngư vô lương chọc cho nghẹn ngào bật cười, người nào đó dứt khoát chặn ngang ôm lấy Ngư Ngư, chuẩn bị dùng hành động thực tế chứng minh, bản thân là tâm động, không phải... bụng.

Cách chứng minh cụ thể chính xác... Uh, phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn.

Nếu bọn họ đều đi đến nơi này rồi, sáng ngày thứ hai, mấy người thương lượng một lúc, quyết định đi đến bên ngoài thạch thất Nguyệt Loan quốc nhìn xem.

Hơn nữa, nói không chừng ở ngoài thạch thất thật sự có cơ duyên gì đó, bằng không trực tiếp đi làm phiền Tiểu An cô nương kia, ý này cũng không tốt lắm.

Sau một ngày rưỡi, bọn họ tới mục đích.

Giống như tiểu lão đầu nói, thạch thất này bị hỏng rất nghiêm trọng, ở cửa ra vào có thể nhìn ra phần trong thạch thất đã từng sụp đổ, ngay cả khung cửa đều nghiêng ngả nghiêm trọng về một phía.

Ngư Ngư đứng ở ngoài cửa một lúc lâu, không có linh cảm gì, cũng không có ai tới nói chuyện với nàng, hoàn toàn không giống với những gì nàng nghĩ, không có gì bất ngờ, cũng không có việc gì vui xảy ra giống như lúc trước tiểu lão đầu dự báo.

Bỗng bên tai Tiểu Trần Tử vang lên tiếng của Tiểu An, "Anh tiến lên phía trước vài bước."

Tiểu Trần Tử sửng sốt, "Ban ngày cô cũng có thể xuất hiện sao?"

"... Tôi không phải là quỷ, không sợ ánh mặt trời."

... Cũng đúng.

Tiểu Trần Tử phối hợp tiến lên phía trước, mãi đến gần sát cửa ra vào, thật sự không thể tiếp tục tiến lên trước mới dừng bước chân lại.

Vị Đường Bao cô nương này phát hiện ra cái gì sao? Lấy một cái bánh đường ra chắn, Tiểu Trần Tử hồi hộp chờ mong.