Vương Gia Xấu Xa Cưng Chiều Thê Tử Bỏ Trốn: Nương Tử, Nàng Phải Biết Nghe Lời

Chương 223: Trong lúc nguy nan




Trong thạch thất hoàn toàn yên lặng, không có bất cứ người nào nói chuyện, thậm chí đến động cũng không dám động, trái tim những người ở đây đều lan tràn nỗi bất an.

Tiểu lão đầu đã sớm cảnh báo bọn họ cánh cửa thời không đã hỏng, chẳng qua điều mà họ không ngờ tới đó là ban đầu trông nó hoàn hảo, cái bị hỏng lại đến về sau mới bộc phát.

Hách Liên Dạ và nam tử áo trắng đã học xong phù chú sửa chữa cánh cửa thời không, nhưng trước mắt vấn đề khó giải quyết nhất chính là bọn họ có thể an toàn đi đến vị trí của cánh cửa thời không trước hay không, sau đó có đủ thời gian và không gian để niệm phù chú hay không.

Ra khỏi bức tường đá này, mọi người đều không biết chuyện gì sẽ xảy ra, thậm chí bỗng nhiên gặp phải một trận nổ mạnh đến mức hủy thiên diệt địa cũng không chừng.

Từ trước đến nay Hách Liên Dạ là một người quá cường đại, thật ra những người ở đây cũng đã được coi là nhân trung long phượng rồi, vậy mà hành động vẫn đi theo sự chỉ huy của Hách Liên Dạ, đối với sự việc lần này cũng không ngoại lệ, tất cả mọi người chưa bao giờ tỏ ra quá phận, vẫn tâm phục khẩu phục theo y.

Cho nên hiện giờ khi y đang gặp nguy hiểm, bọn họ cũng không biết phải an ủiy như thế nào.

Cuối cùng Tiểu Trần Tử vẫn là người đánh vỡ bầu không khí áp lực này.

"Tiểu quỷ nước, ở trong lòng cô, đồ ăn và Hách Liên Dạ, cái nào quan trọng hơn?"

Vậy mà mở miệng ra lại hỏi cái vấn đề muốn ăn đòn thế này...

"Hách Liên Dạ." Đáp án của Ngư Ngư không có tí tinh thần nào, cũng không có tâm tình đùa giỡn.

"Vậy không phải là được rồi sao!"

Mặt mũi Tiểu Trần Tử hoàn toàn thả lỏng, vỗ bả vai Ngư Ngư khuyến khích, "Nếu như Hách Liên Dạ thật sự xảy ra chuyện gì thì bất kể cô gặp được bao nhiêu chuyện tốt, cô có thể coi nó như việc vui sao?Cô còn cảm thấy vui vẻ được không?"

"...Không, nhưng trước kia trong thạch thất Nguyệt Loan quốc, Tiểu An đã giúp chúng ta một tay, khi đó chúng ta mới có thể hái được Khinh Yên thảo, có lẽ việc vui đã từng xảy ra rồi."

"Vậy thì coi như là việc vui đi! Cho dù không có Đường Bao, chỉ dựa vào sự thông minh đến biến thái này, y làm sao có thể xảy ra chuyện gì được?"

Câu này... có vẻ đúng.

Trong lòng mọi người xoay chuyển suy nghĩ vài lần, càng suy nghĩ càng thấy yên tâm, tâm trạng cũng thoải mái hơn nhiều.

Sau đó bọn họ đều nhìn thẳng vào Tiểu Trần Tử....

Chỉ cần không xuất hiện với hình tượng Thái tử thì hắn mãi mãi như thể động kinh vậy... Hiếm khi thấy hắn đứng đắn được một lần nói ra lời lẽ có đạo lý đến như vậy!

Tiểu Trần Tử thấy bọn họ nhìn mình thì kinh ngạc, trầm mặc một lát, sau đó mới cười khổ đầy sự bất lực, "Ta biết các ngươi đang suy nghĩ điều gì... Thật ra ta cũng không thể làm gì được."

Mọi người ngẩn người, sau đó nghĩ tính tình của hắn theo kiểu động kinh như vậy, từ khi còn nhỏ lúc nào cũng đã mang dáng vẻ Thái tử lạnh lùng vô tình già dặn hơn so với tuổi, quả thật rất vất vả, đã nhiều năm trôi qua, trong lòng của hắn nhất định có nhiều chua xót có phải không?

Xem ra, hắn rốt cục chuẩn bị nói ra những tâm sự giấu trong lòng rồi đây.

Thần sắc của mọi người trở nên nghiêm túc, muốn là một thính giả biết lắng nghe.

"Bầu không khí vừa rồi áp lực quá, tâm tình của Thập Nhất và tiểu quỷ nước không được tốt, dưới tình huống như thế này, các người nói ta làm sao lại không biết xấu hổ mà nói ta muốn ăn trái cây được cơ chứ?"

Mọi người: "..."

"Cho nên ta chỉ đành phải không khiêm tốn, nhịn đau bại lộ ưu điểm thành thục, ổn trọng, quan tâm lên tiếng an ủi tiểu quỷ nước mà thôi."

Tiểu Trần Tử sau kín thở dài một tiếng, trong giọng nói tràn ngập sự bất lực.

"Các ngươi tin ta đi, ta cũng không muốn vĩnh viễn làm người tỏa sáng nhất trong nhóm đâu."

".... Đánh hắn!"

Có lẽ Hà Nghiêm đã hô lên một câu, sau đó hắn và sư đệ đồng loạt cùng ra tay vây đánh Tiểu Trần Tử.

Ngay cả kẻ luôn hờ hững với mọi thứ như nam tử áo trắng cũng ném về phía hắn vài viên đá nhỏ...

Chỉ có Ngư Ngư rất có tinh thần bạn bè yêu thương không động thủ.

Làm người, điều quan trọng nhất chính là giảng về nghĩa khí!

Chẳng lẽ nàng có thể không để tâm mà ném miếng dưa hami (dưa vàng) trong tay về phía Tiểu Trần Tử sao?

Về phần Hách Liên Dạ....

Y thừa dịp đám người Hà Nghiêm chưa bắt đầu đánh Tiểu Trần Tử thì đã trộm một miếng dưa vàng trong túi đồ của hắn...

Trong nháy mắt cắt một phần dưa nhỏ được ướp lạnh đưa cho Ngư Ngư, số dưa còn lại chờ đến khi mọi người đã bình tĩnh lại thôi.

Sau trận náo loạn của Tiểu Trần Tử, tâm tình của mọi người cũng hoàn toàn biến đổi.

Tất cả không còn lo lắng nữa, vừa ăn hoa quả vừa nghiên cứu địa đồ của thạch thất, muốn nhớ rõ một chút vị trí của từng cơ quan một trong này, tránh những tình huống đột ngột phát sinh lại khiến bọn họ khẩn trương mà đụng nhầm một cái cơ quan nào đó mà rước thêm phiền toái cho những người khác.

Heo nhỏ ai oán xoay chuyển đôi mắt nhỏ, cố gắng tăng lên cảm giác tồn tại của bản thân mình.

Bởi vì phải "gặm" tường cho nên cũng không thể rời khỏi tường đá, trong miệng vẫn còn đất đá, đối với heo nhỏ thích sạch sẽ mà nói thì công việc này quả thật quá đánh ghét mà!

Ngư Ngư trấn an vỗ vỗ nó, nhưng suy nghĩ kĩ càng dường như vẫn không nghĩ ra được nên tặng nó lễ vật gì.

Nhóc con này đã có một tủ nhồi nhét nhiều quần áo rồi... đương nhiên tủ quần áo này cũng là loại mini chế tạo đặc biệt dành riêng cho nó.

Thậm chí cả bàn trang điểm cũng đã có rồi...

Nhóc con này còn thiếu cái gì nhỉ?

Ngư Ngư nghiêm túc suy nghĩ một lúc lâu, đột nhiên run rẩy toàn thân, tâm trạng phức tạp yên lặng nhìn đỉnh đầu heo nhỏ, "Chị nghĩ ra rồi.... Em còn thiếu một người bạn."

Heo nhỏ rất hiểu suy nghĩ của con người, bình thường vẫn hiểu được mọi người đang nói gì, bất cứ một hành động nào cũng có thể biểu đạt được ý tứ của nó, thật ra giữa bọn họ và chú heo này vẫn giao tiếp rất tốt với nhau.

Nhưng dù sao bọn họ cũng là loài người... Nếu có thể có một con vật cũng thần kỳ có thể hiểu con người như vậy cùng chơi đùa thì sẽ tốt hơn.

Trên thế gian này còn có những loại động vật nhỏ thần kỳ như nó sao? Đương nhiên là có....

Trong lòng Ngư Ngư mang theo sự kính sợ mở miệng, "Anh họ tôn kính của chị có nuôi một... một... một vị…Lưng Đen."

Cái vị Nghiêm đại thiếu số hai (chỉ con vật Nghiêm đại thiếu nuôi) kia quả thật quá thần kỳ, Ngư Ngư không biết nên dùng lượng từ gì để hình dung về nó nữa..

"Đợi đến khi chị đưa em trở về hiện đại thì hai đứa sẽ trở thành bạn tốt của nhau."

"Đó là cái gì?" Thân là người cổ đại chính tông, Tiểu Trần Tử không biết Lưng Đen là gì.

"Đó là một giống chó." Nhưng con Lưng Đen kia chắc hẳn có tám phần là do anh họ đại nhân mang từ ngoài hành tinh tới... Nó chỉ ngụy trang thành bộ dạng của Lưng Đen mà thôi....

Heo nhỏ nghe thấy vậy thì không vui, đúng lúc miệng cũng thấy mỏi nên rời khỏi tường đá, vui vẻ chạy đến bên cạnh Ngư Ngư, mở rộng miệng chờ Ngư Ngư súc miệng.

Đợi sau khi mặt đã được rửa sạch sẽ xong, heo nhỏ mới uy phong hất cái nón rộng vành lên, cái đầu nhỏ cũng ngẩng cao, hừ, không phải chỉ là một con chó thôi sao? Ta là heo đấy!

Động tác cơ thể này hoàn toàn biểu đạt rõ ràng ý này...

Mọi người lệ rơi đầy mặt.

Heo... Cho dù thể tích của con heo bình thường lớn hơn chó, nhưng ngươi rõ ràng chỉ có cái móng lớn hơn heo bình thường một chút thôi....

Trảo nào lớn hơn trảo nào nhóc con kia còn lâu mới để ý những thứ như thế... Nghỉ ngơi xong rồi thì lại chạy về làm việc tiếp.

Đợi đến khi được về nhà cùng với Ngư Ngư rồi, nó có thể được trông thấy cái con Lưng Đen kia! Hừ, đến lúc đó bọn họ sẽ được biết ngay hai chúng nó rốt cuộc ai lợi hại hơn!

Hách Liên Dạ chờ đợi được PK với Nghiêm đại thiếu, hiện giờ sủng vật của y cũng chờ để được PK với sủng vật của Nghiêm đại thiếu....

Kết quả... sẽ như thế nào đây?

Thực lực của heo nhỏ quả thật không thể nghi ngờ, nhưng thân hình của nó thì quá nhỏ rồi...

Cho nên lại bận rộn hơn mười phút, nó mới tạo ra được một cái lỗ nhỏ bẹt dài đủ để chưa được một thanh kiếm dài qua nó.

Nhưng như vậy cũng đã đủ rồi.

Đám người Hách Liên Dạ quá cường đại cho nên bình thường không cần phải đem theo kiếm, kết quả trong cả đám người ở đây chỉ có mình Hà Nghiêm có kiếm trong tay mà thôi.

... Nhưng kiếm kia mang theo bên người chẳng qua để ngụy trang, giả vờ bản thân là một du côn bình thường....

Hiện giờ thanh kiếm này được bẻ gãy thành vài đoạn, có bao nhiêu người thì bẻ thành mấy nhiêu đoạn đao sắc bén cho từng người cùng cắm vào lỗ thủng này, lần lượt vài lần như vậy, bắt đầu đếm ngược, "Ba, hai, một!"

Nội lực của mọi người cùng giải phóng rót vào trong binh khí, sau một tiếng vang nhỏ, từ lỗ thủng nhỏ này xuất hiện một vết nứt dần dần lan rộng tạo thành hình dạng giống như mạng nhện, từ từ lan rộng ra.

Sau đó... một tiếng vang nhỏ nữa vang lên, tường đá không chịu nổi hư hại ở mức độ này, bọn họ chỉ nhẹ nhàng đẩy một cái thì đã hóa thành từng mảnh vụn nhỏ.

Mọi người ở đây đều thích sạch sẽ, chưởng lực trong tay thu sát lại, những mảnh đá kia đều không hề rơi tán loạn, ngoan ngoãn nằm trên mặt đất, tụ thành một ngọn núi nhỏ.

Ngư Ngư ôm heo nhỏ đứng xem ở đằng xa thấy cảm khái cực kỳ.

Một đám người thật hữu dụng, phá hủy mà vẫn không lan sang diện tích khác, đến cả âm thanh cũng rất nhỏ....

Cho dù không cần bọn họ phải đi phá nhà, nhưng với kỹ thuật như vậy thì rốt cuộc cũng không cần sợ hàng xóm lắp đặt thiết bị đập tường cồng kềnh nhiều tiếng ồn nữa rồi....

Cánh cửa thời không đã an tĩnh lại, trong thạch thất một mảnh tĩnh lặng.

Có bài học lần trước, lần này tất cả mọi người rút lui ra khỏi trung tâm thạch thất, đứng ở vị trí an toàn ở cửa ra vào, Ngư Ngư đi qua thăm dò vài lần, lại một lần nữa nhớ lại cảnh tượng ở hiện đại.

Cánh cửa thời không lại nhanh chóng xuất hiện lần nữa, hình ảnh lần này cũng không khác biệt mấy so với lần trước.

Công kích dữ dội giống như lần trước cũng chỉ như cơn chấn động ngoài ý muốn mà thôi.

Nhưng lần này mọi người cũng không dám xem thường, Ngư Ngư cũng không tới gần nó nữa, lấy độ dài cánh tay của mình làm tiêu chuẩn, nghiêm túc tính toán khoảng cách giữa nó và vách tường bằng chiều dài của hai cánh tay.

Không bao lâu sau, Hách Liên Dạ và nam tử áo trắng đều đã biết rõ vị trí cụ thể của nó.

Không khí nơi này không lưu thông, sư đệ đã cảm thấy hơi nóng rồi, bình tĩnh dỡ xuống cái mặt to của mình, vừa quạt cho mình vừa nói, "Sư huynh, chờ huynh trở về ta sẽ làm gà xé cay chúc mừng cho huynh."

Rốt cục sư đệ đã chịu cho hắn ăn thịt rồi! Mọi người quả thật nên vì hắn mà chảy vài giọt nước mắt thương xót...

Nhưng mà mọi người vừa nghĩ như vậy, liếc sang thì thấy vẻ mặt hờ hững của nam tử áo trắng lấy phù chú ra, vừa chuẩn bị vừa từ chối, "Không cần, ta không còn là con nít nữa."

Thái độ quyết tuyệt như vậy khiến mọi người cùng chấn kinh đến mức cơ thể phiêu loạn trong gió.

Quả nhiên đại chiến sắp tới, con người đều sẽ trở nên nghiêm túc hơn sao? Thậm chí đến nam tử áo trắng cũng không muốn ăn thịt nữa rồi!

Cầm lá bùa trong tay, nam tử áo trắng lại nhớ đến phương pháp lần đầu tiên sử dụng phù chú, dưới tác dụng của phù chú, từng điểm tinh quang bay ra từ đầu ngón tay của hắn, một thân áo trắng phiêu dật không gió mà bay, hình tượng này quả thật chỉ có ở trên trời mới có được.

Nhưng khóe miệng của tất cả mọi người đều co giật một chút, hết sức cảnh giác bịt lỗ tai của mình lại.

Nhưng mà đã quá trễ... Nam tử áo trắng chuyển ánh mắt từ lạnh nhạt sang trong veo đen láy, vẫn tư thế tuấn nhã như trích tiên, khuôn mặt vẫn không thể nhìn ra vui buồn, bình tĩnh yêu cầu với sư đệ, "Ta muốn ăn toàn bộ thịt cừu nướng."

Mọi người: "...."

Mặt của bọn họ đã co lại đến độ nhăn nheo như miếng vải rách, vậy mà dư đệ vẫn bình tĩnh vỗ bả vai hắn lần nữa, "Làm sao ta có thể để cho huynh ăn nhiều thịt như vậy được."

Nam tử áo trắng: "..."

Liếc nhìn bàn tay của sư đệ trên vai mình, hắn lại cúi đầu nhìn cái chén ngọc trong ngực... nam tử áo trắng lặng lẽ đổi lại tư thế.

Hách Liên Dạ cũng nín cười đi sát theo hắn, trước khi đi ra thì vỗ vỗ đầu Ngư Ngư, thần thái sảng khoái.

Nhưng Hà Nghiêm đứng ở bên cạnh lại thấy nôn nao trong lòng.

Từ khi còn nhỏ hắn đã đi theo chủ nhân, vẫn rất quen thuộc với những động tác nhỏ của chủ nhân nhà mình, cái vỗ đầu vừa rồi của chủ nhân nhà mình, rõ ràng ngón tay giật một chút, ý kia có phải là... để hắn chiếu cố tốt cho vương phi không?

Nói như vậy... chủ tử thật sự cảm thấy bản thân sẽ gặp nguy hiểm!

Cả người Hà Nghiêm toát ra mồ hôi lại, nhưng bây giờ có muốn ngăn cản thì cũng đã không kịp nữa, chỉ khẩn trương nhìn về phía Tiểu Trần Tử, nếu thật sự xảy ra chuyện gì thì bọn họ cũng phải hợp lực để ngăn Vương phi lại mới được.

Nét mặt của sư đệ cũng trở nên nghiêm túc hơn, không vui đùa giống như khi nãy nữa, mấy người cùng nín thở, cùng định thần lại, đợi hai người Hách Liên Dạ thành công trở về.

Hai người đứng lại ở cánh cửa thời không, liếc nhìn nhau, sau đó đều tự cầm lá bùa, nhỏ giọng bắt đầu niệm phù chú.

Hai người đều mang theo dung mạo tuyệt thế, đứng bên cạnh nhau quả thật rất đẹp, cộng thêm với điệu niệm phù chú du dương cổ kính, cảnh tượng này hiển nhiên khiến lòng người mê say.

Đáng tiếc tất cả mọi người đều không có tâm trạng thưởng thức, Ngư Ngư căng thẳng đến mức mặt cứng lại, trong lòng lo lắng đếm ngược, chờ phù chú này nhanh chóng được niệm xong.

Mấy ngày nay Hách Liên Dạ đều luyện tập chăm chỉ, nàng ở bên cạnh nhìn cũng thấy bội phục hơn.

Chỉ còn hai đoạn... một đoạn... mười chữ, chín chữ...

Thấy thành công sắp đến gần, trên mặt mọi người đều hiện lên sự vui vẻ, ba chữ, hai chữ, một chữ... Thành!

Tia sáng màu bạc nhàn nhạt bay ra từ trong phù chú, dần dần hội tụ thành một đường tròn bao phủ xung quanh cánh cửa thời không, thiêng liêng mà an lành.

Dường như mọi người đều muốn nhảy dựng lên hoan hô, nhưng khi cánh cửa chưa hoàn toàn bao phủ mọi ngóc ngách bởi ánh sáng bạc nhàn nhạt kia thì đột nhiên lại xuất hiện một mảnh ánh sáng nhỏ màu đỏ như máu vô cùng chướng mắt, giống như có một thứ gì đó đang bắt đầu nổ rất mạnh thành những tia sáng màu đỏ này, thể tích cũng như diện tích của nó ngày càng lan rộng hơn, mang theo hơi nóng cũng như lực lượng hủy thiên diệt địa đánh về phía trước.

Mà phương hướng nó lao thẳng tới cũng chính là vị trí mà Hách Liên Dạ đang đứng hiện giờ!

Tốc độ của nó nhanh đến mức căn bản không có một từ nào có thể hình dung về nó, từ khi nó xuất hiện đến khi đánh về phía này chỉ trong một cái chớp mắt, dùng phản ứng cũng như tốc độ kinh người của Hách Liên Dạ cũng chỉ kịp tránh né sang bên một chút, không cách nào tránh thoát hoàn toàn khỏi nó.

Mọi người cứ như vậy trơ mắt nhìn mảnh ánh sáng đỏ này điên cuồng nện lên người Hách Liên Dạ, sau đó ầm ầm nổ tung, huyết sắc tràn ngập tận trời, hoàn toàn không thể phân biệt được đó là ánh sáng hay là máu trên người của Hách Liên Dạ nữa.

Mọi người thấy cảnh tượng này trong lòng liền rát lạnh, tất cả giọng nói của nghẹn ở cổ họng, ngay cả gọi cũng không thể hét ra tiếng, Tiểu Trần Tử là người phản ứng đầu tiên, mạnh mẽ kéo Ngư Ngư lại, Hà Nghiêm trong vô thức muốn lao ra cứu chủ tử, chân đã sớm không nghe theo sự sai khiến, khẽ động một cái thì trực tiếp ngã sấp mặt trên nền đất, bỗng nhiên lại tỉnh táo hơn rất nhiều, nhớ tới dặn dò lúc trước của Hách Liên Dạ.

Hắn cũng vội vàng xoay người, giúp đỡ Tiểu Trần Tử liều mạng ngăn Ngư Ngư lại.

Trong lòng hắn cũng bi thương đến cực điểm, trên người không thể tìm thấy một bộ phận nào còn chút độ ấm, ngay đến cả môi cũng lạnh buốt đến mức tê dại, run rẩy không phát ra được âm thanh nào, hiện giờ Hà Nghiêm cũng không nhẫn tâm nhìn sắc mặt của Ngư Ngư là gì, cũng hiểu được trong lòng Vương phi bây giờ thống khổ không kém gì so với hắn, lại nhớ kỹ lời dặn dò của chủ tử, có nói gì cùng làm gì cũng không thể để Ngư Ngư phải mạo hiểm.

Làn ánh sáng đỏ này vẫn chưa tiêu tan, ai cũng không biết phải xông qua như thế nào, rốt cuộc sẽ xảy ra chuyện gì.

Những ánh sáng trắng từ phù chú quả thật lợi hại, dù không có ý thức của người điều khiển nhưng nó vẫn không cảm giác được tâm trạng bi thảm của những con người ở đây, chỉ lặng yên làm chức trách của nó, sửa chữa cánh cửa thời không.

Sau khi cánh cửa thời không được sửa xong thì mảng ánh sáng đỏ kia cũng đồng thời biến mất, cảnh vật trong thạch thất lại khôi phục lại bình thường, rốt cuộc bọn họ cũng có thể nhìn thấy...

Hách Liên Dạ nằm trên mặt đất, chẳng mảy may nhúc nhích.

Trên người y không có vết thương, quần áo cũng không bị tổn hại chút nào, nhưng trên mặt lại không có tia huyết sắc, tái nhợt đến mức như sắp hòa làm một thể với bộ y phục trắng đang mặc trên người, cả người không nhìn ra được chút sinh khí nào.