Vương Gia Xấu Xa Cưng Chiều Thê Tử Bỏ Trốn: Nương Tử, Nàng Phải Biết Nghe Lời

Chương 235: Về cổ đại, sính lễ cho nam tử áo trắng




Editor: Puck - Diễn đàn

Bate: Nana Trang

An Tiểu Đường bị hành động bất ngờ của mấy người làm cho hoảng hồn ú ớ, cũng hoàn toàn hồi hồn rồi.

Vuốt ve khuôn mặt bởi vì bàng hoàng mà trở nên hơi cứng ngắc, cô lại cầm túi lớn túi nhỏ mang theo khi xuất hiện, “Mọi người thương lượng trước làm như thế nào đi, tôi vội đi tìm Hách Liên Thần.”

Ngư Ngư nhìn thấy cô ấy xách khó khăn, định giúp cô ấy một tay, “Thứ gì mà nặng thế.”

“Đồ ăn cho Hách Liên Thần.”

Hách Liên Thần chính là tên thật của Tiểu Trần Tử.

“Cô thật đúng là suy nghĩ cho anh ta mà.” Ngư Ngư không ý thức được vấn đề mấu chốt, ước lượng cái túi, cảm thấy trọng lượng của mấy cái túi đều kinh người, nên nghĩ kế cho cô ấy, “Quá nặng, mang đi từng lượt đi, dù sao hiện giờ có thể tùy tiện xuyên không mà.”

“Không được, hôm nay phải mang hết một lần cho anh ấy.”

Giọng điệu của An Tiểu Đường hết sức kiên quyết, ngẫm nghĩ, lại bình tĩnh bổ sung, “Xem như sính lễ đi, nếu tôi muốn kết hôn với anh ấy, nên bỏ ra chút thành ý.”

Khóe môi Ngư Ngư hung hăng co lại.

Bản thân An Tiểu Đường cũng cảm thấy bọn họ phát triển quá nhanh, sờ lên cằm, hơi buồn bực nói, “Sớm biết Hách Liên Dạ sẽ biến thành cánh cửa không gian vạn năng, tôi cũng không cần vội vã kết hôn với anh ấy.”

Nói xong thở dài, “Lúc ấy cảm thấy, sau khi đính hôn tôi mới có thể thuận lợi nghiên cứu một kỹ năng.” Kết quả hiện giờ không cần dùng kỹ năng này nữa.

“Là bùa chú?”

“Không phải, là kỹ năng.” An Tiểu Đường nghiêm túc nhấn mạnh chỗ khác biệt, “Người thường cũng có thể học.”

Ngư Ngư càng nghe càng không hiểu rồi, “Kỹ năng gì?”

An Tiểu Đường ngẫm nghĩ, “Tôi đã từng nói với Hách Liên Thần rồi, anh ấy cả kinh đến vứt cả đùi gà cầm trong tay ra, cô chắc cô muốn nghe chứ?”

“… Tôi không nghe.”

Đối với Tiểu Trần Tử mà nói, để anh ta ném đồ ăn ra còn khó khăn hơn cắt thịt anh ta. Có thể nghĩ, lời Đường Bao nói khi đó chấn động người cỡ nào…

Cho nên nàng tuyệt đối không nghe, nàng là người tùy tiện nghe người ta nói xấu của bạn tốt sao?

Đương nhiên phải long trọng chuẩn bị đồ ăn vặt, nghe Đường Bao cẩn thận nói!

Hiện giờ đồ ăn vặt dự trữ không đủ, không nghe trước đã, ừ.

Bên kia, Hách Liên Dạ bị mấy anh em nhà họ Nghiêm túm lấy, lại không vội vã tránh thoát, khóe môi vẫn luôn chứa ý cười thảnh thơi thoải mái, ý vị sâu xa mà nhìn từng người bọn họ.

“… Tại sao em cảm thấy ý cười này, nhìn hơi quen mắt…”

Nói nhảm, giống anh Hai! Tên này và anh hai giống như, là phúc hắc siêu cấp!

Nhưng anh Hai…. Chỉ có khi giăng hố ai mới cười như vậy!

Mọi người cảnh giác mà khẽ run rẩy, tầm mắt vốn tập trung trên người Hách Liên Dạ, hiện giờ đều thu hồi lại, liếc nhìn nhau vài lần.

Sau đó mấy anh em đều điên rồi… Anh cả!

Thật nhiều anh cả!

Vì sao trên mặt mỗi người bọn họ, đều in một anh cả!

… Giống như cái dấu mực xanh kiểm nghiệm sau khi heo vào lò mổ vậy!

Có ý như đây dấu kiểm dịch hợp lên, có thể vận chuyển ra ngoài hành tinh!

Khi bọn họ đang phát điên muốn cào tóc, Hách Liên Dạ thong dong lấy ra một con dấu, “Vài ngày nhàn rỗi không có việc gì, khắc ra một Nghiêm Thiếu Huân.”

… Vậy nên anh thuận tiện khắc giúp chúng tôi một mộ bia tốt sao… (┬_┬)

Chúng tôi đều biết anh thắng, anh cũng không cần hù dọa người ta!

Mấy người tiểu Bát mắt chứa lệ nóng nhìn về phía Nghiêm Thiếu Hoành, anh Hai, anh báo thù cho bọn em đi!

Ngay từ đầu Nghiêm Thiếu Hoành không ùa theo đi bắt Hách Liên Dạ, cho nên hiện giờ trên mặt không bị in Nghiêm đại thiếu…

Nhưng chuyện giúp nhóm em họ này báo thù…

Nghiêm Thiếu Hoành cười đến rất ôn hòa lương thiện, nói với Ngư Ngư, “Tiểu Cửu, tối nay anh có tiệc xã giao, có thể trở về rất muộn, em sang đây ngủ với Nhiên Nhiên đi, cô ấy vừa mới nghe chuyện ma xong nên mấy ngày nay đều không dám ngủ một mình.”

“Được thôi!” Ngư Ngư lập tức sảng khoái đáp ứng.

Yêu nghiệt nào đó buổi tối có thể không được vuốt ve vợ: “…”

Có một câu giăng bẫy này của Nghiêm Thiếu Hoàng, tối hôm nay, hai người Ngư Ngư nhất định sẽ ở lại.

Cho nên anh em nhà họ Nghiêm cũng không cần lo lắng Hách Liên Dạ vừa đi liền không thấy bóng dáng, Nghiêm Ngôn cũng không chịu ở lại nhà họ Nghiêm.

Nói tạm biệt với anh em nhà họ Nghiêm, yêu nghiệt nào đó vẫn xụ mặt, một tay ôm lấy Ngư Ngư, tay còn lại dùng nội lực cách khoảng không đẩy An Tiểu Đường vào cánh cửa không gian, ba người cùng trở lại cổ đại.

… Có một mèo máy Doraemon sống, thật sự rất dễ dàng…

Chân đạp trên đất Nguyệt Loan quốc, cũng may nơi này chính là hoa viên của phủ Tĩnh Vương, Ngư Ngư lại không vội vã đi gặp bạn bè, mà vỗ vỗ bả vai người bên cạnh, nói lời thấm thía: “Vương gia, chàng đừng xụ mặt, nhìn giống như bị cháy vậy, rất khó ăn.”

“Sao có thể khó ăn được.” Yêu nghiệt nào đó ung dung cười, “Thì cũng coi như là cháy ngoài khét trong sống, không tin nàng cắn một miếng xem thử đi.”

Ngư Ngư: “…”

Khóe môi hung hăng co rút, “Vương gia, em còn tưởng rằng chàng mất hứng, muốn an ủi chàng.”

“Nhưng tiểu nha đầu nào đó vì cứu ta mà đánh đổi cả mạng sống, thật ra ở trong lòng nàng, bổn Vương mới quan trọng hơn tất cả, sao bổn Vương lại ăn dấm chua lung tung lộn xộn được.”

Ngư Ngư ngây ngốc nhìn y, đột nhiên buồn bực mà suy sụp cúi mặt, “Vương gia, em rất khổ sở à.”

“Tại sao?”

“Bởi vì dường như Vương gia đã hiểu lầm ý ta cứu chàng.” Ngư Ngư mím môi, hết sức không vui, “Nếu không cứu thì sắp tới giờ ăn cơm, chàng sẽ không dẫn ta đi ăn cơm được.”

Người nào đó sững sờ, sau đó sâu xa thở dài một tiếng, “Ta còn tưởng rằng, nàng muốn trách bổn Vương sao không cởi quần áo chờ bị nàng ăn.”

Ngư Ngư: “…”

Đá văng yêu nghiệt nào đó lại bắt đầu không có tiết tháo, Ngư Ngư đặc biệt có ý thức về sứ mệnh chạy thẳng tới phòng bếp.

Không biết phòng bếp có nấu cơm cho bọn họ không…

Sự lựa chọn này tuyệt đối chính xác, cũng bởi vì nghe mấy người Ngư Ngư sắp trở về rồi, nhóm Hà Nghiêm nhìn xem sắc trời, cũng vui mừng chạy tới phòng bếp.

Dù sao sắp đến thời gian cơm trưa, Vương phi nhất định sẽ tới đây…

Bằng không phủ Tĩnh Vương quá lớn, bọn họ không thể bảo đảm tìm được Vương gia trước tiên!

Vừa nhìn thấy Ngư Ngư chạy vào cửa, Hà Nghiêm là người đầu tiên chạy tới nghênh đón: “Vương phi!”

“Hà Nghiêm!” Ngư Ngư cũng rất kích động, “Có đồ ăn không?”

“… Có.” (┬_┬)

Ngư Ngư yên tâm, cuối cùng tiến vào hình thức bạn tốt đoàn tụ.

Trong phòng bếp thoáng chốc tưng bừng náo nhiệt, bởi vì có An Tiểu Đường sớm thông báo nên tất cả mọi người đều tới đông đủ. Nhiều ngày không gặp mặt, hơn nữa trước đó khi mấy người Ngư Ngư biến mất còn ở trong tình huống nguy hiểm, hiện giờ thấy bọn họ bình an, tất cả mọi người đều rất vui mừng.

Ngay cả nam tử áo trắng xưa nay thận trọng kín đáo, cũng nói với Ngư Ngư được mấy câu.

Nhưng Tiểu Trần Tử bình thường nói hơi nhiều lại từ đầu tới cuối không nói được chữ nào.

Bởi vì hắn đang bận rộn tiêu diệt đồ ăn vặt An Tiểu Đường mang tới cho hắn, rất nhiều thứ cổ đại mua không nổi…

Lúc này không nắm chặt mà ăn, như vậy đến khi ăn bữa chính sẽ chẳng quan tâm tới chúng rồi!

Không sai, hắn là người nhìn vấn đề toàn diện như vậy, sao có thể bởi vì bản thân ăn nhiều đồ ăn vặt mà không ăn cơm trưa chứ!

Hắn đang vùi đầu ra sức ăn, mà ở bên cạnh hắn, sau khi nam từ áo trắng nói mấy câu với Ngư Ngư xong thì vẫn im lặng mà nhìn Tiểu Trần Tử.

Nhìn chằm chằm vào Tiểu Trần Tử tử đang nghiêm chỉnh ăn xong thịt bò chua cay xé sợi*, cho đến khi bắt đầu tiêu diệt đến một hộp bánh su kem phủ chocolate, hắn mới thu hồi tầm mắt.

[* nguyên gốc: 灯影牛肉丝 (đăng ảnh ngưu nhục ti), là một món ăn vặt của Tứ Xuyên, đăng ảnh – ánh sáng, ý chỉ miếng thịt bò mỏng như giấy, mỏng đến mức dưới ánh đèn lộ ra bên trong, giống như đèn chiếu trong sân khấu (dùng ánh đèn chiếu vào da thú hoặc giấy cứng cắt thành nhân vật chiếu lên màn hình sân khấu).]

Bởi vì bánh su kem không phải thịt!

Chỉ có điều hắn không nhìn Tiểu Trần Tử nữa thì không có nghĩa hắn không chú ý tới chuyện này…

Im lặng một lúc, kiểu người chưa bao giờ nói chuyện với người không quen như hắn lại đột nhiên mở miệng, hỏi An Tiểu Đường lần đầu tiên gặp mặt chính thức: “Tại sao cô cho hắn nhiều đồ ăn như vậy?”

“Chúng tôi vạch kế hoạch muốn thành thân! Đây là sính lễ ~”

Bởi vì theo phép tắc của gia tộc, bọn họ muốn thành hôn thì cũng phải là cô “cưới” Tiểu Trần Tử … Nhưng Tiểu Trần Tử luôn không có hứng thú với lấy vàng bạc châu báu làm sính lễ, nên cô mới mua nhiều đồ ăn như vậy.

Đối với nam tử áo trắng ngay cả “bạc” là cái gì cũng không biết, hai chữ “sính lễ” này rất lạ lẫm.

Chỉ có điều hắn cũng không quan tâm tới ý tứ của nó.

Lại cúi đầu im lặng một lúc, hắn đột nhiên lại mở miệng, lúc này, lời nói lại nói với sư đệ bên cạnh, “Chúng ta thành thân đi.”

Phụt.

Ngư Ngư đang uống nước trái cây, nghe vậy suýt chút nữa thì phun ra.

Tiểu Trần Tử đang cầm bánh su kem cũng nặng nề run lên, thiếu chút nữa ấn cái bánh lên mặt.

Những người khác càng không cần phải nói, ngây ngốc kinh hãi hoảng sợ, cho dù là Hách Liên Dạ, khóe môi cũng co quắp một chút.

Ngoại trừ sư đệ.

Sư đệ trước sau như một vẫn bình tĩnh, biểu hiện không thay đổi mà ngồi trên ghế dựa, dáng người rất bình thường, cộng thêm khuôn mặt to có diện tích lãnh thổ bao la, trên mặt đất chiếu ra cái bóng khổng lồ…

Những thứ khác không nói, cho dù là chỉ nhìn bóng dáng thôi cũng rất có khí phách “mặt to trong tay, ta có thiên hạ”…

Ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn sư huynh của mình, cũng hoàn toàn không có thời gian suy tính, nàng thong dong đáp ứng, “Được.” Nói xong liền đứng lên, “Ta đi chuẩn bị sính lễ.”

Mọi người: “…”

Bọn họ là gì… Vĩnh viễn đều không theo kịp suy nghĩ của sư huynh đệ này…

Bọn họ nghiêm túc sao?

Mấy người bao vay nam tử áo trắng, Ngư Ngư đặt câu hỏi đầu tiên, “Mô Mo à, tại sao anh lại đột nhiên nghĩ đến muốn… cầu hôn sư đệ?”

Câu nói kia xem như cầu hôn nhỉ?

Ánh mắt nam tử áo trắng hờ hững dừng ở nơi nào đó không xa, khiến cả người hắn càng nhìn càng có vẻ tiên khí không nhiễm phàm trần.

Mở miệng, vẫn là giọng điệu không buồn không vui, “Tiểu Trần Tử muốn thành thân với An cô nương, An cô nương sẽ đưa cho hắn rất nhiều đồ ăn.”

Mọi người: “…”

Chân tướng lại mộc mạc trực tiếp như thế… Khiến người ta không muốn sống nữa sao?

Rất muốn bóp chết mình đó a a a a!

Một đám người cả kinh đều muốn khóc, cứng ngắc chuyển động cái cổ, nhìn về hướng mà sau khi nam tử áo trắng trả lời bọn họ vẫn luôn nhìn chằm chằm.

Quả nhiên, chỗ đó bày một túi đồ ăn An Tiểu Đường vừa mang đến…

Bởi vì dùng đóng gói chân không có phần ép xuống, nhất thời mọi người không nhận ra đó là cái gì, tóm lại vừa nhìn đã biết là dùng thịt làm hơn nữa có vẻ ăn thật ngon…

… Cho nên nam tử áo trắng chỉ vì muốn nhận được rất nhiều đồ ăn làm quà tặng, nên thành thân với sư đệ sao?

Hắn thật sự biết thành thân có ý gì không?

Nhưng sư đệ nhất định biết mà!

Sư đệ còn đáp ứng nhanh như vậy nữa!

Vừa ăn cơm trưa xong thì vội vàng trở về phòng, giống như thật sự rất chân thành mà chuẩn bị sính lễ cho nam tử áo trắng!

Chẳng lẽ bọn họ vẫn luôn nhìn lầm rồi, lúc nào sư đệ cũng bắt nạt nam tử áo trắng là vì nàng ấy thích sư huynh của mình?

Tất cả mọi người trải qua một buổi chiều trong sự rối rắm và lo lắng.

Quả thật lo lắng mà…

Rốt cuộc truyện sẽ phát triển như thế nào đây? Rốt cuộc nam tử áo trắng có hiểu được ý nghĩa của thành thân không?

Hắn sẽ bị sư đệ hạ gục trong tình huống không biết rõ chuyện gì, kể từ đó cũng chỉ có thể nằm ngửa chờ hạ gục, Mô Mô thong dong, biến thành… Dung bánh mì…

Thật sự khiến người ta rối rắm.

Nhanh chóng đến lúc ăn cơm tối, cuối cùng sư đệ cũng đi ra khỏi phòng của mình.

Không sai, nàng đã chuẩn bị “sính lễ” cho nam tử áo trắng rồi.

Hiệu suất của cao thủ võ công xưa nay kinh người, hơn nữa sư đệ cũng không thiếu thủ hạ, có thể khiến bọn họ tốn nhiều thời gian chuẩn bị cho nàng như vậy, xem ra sư đệ rất nghiêm túc với phần sính lễ này, chuẩn bị cũng rất long trọng.

Sư đệ không phải là người hẹp hòi, dưới đôi mắt sáng ngời mong đợi của mọi người, rộng rãi mời bọn họ đi vào tham quan.

Nhưng mặc dù mấy người Ngư Ngư nóng vội, mặc dù đi rất nhanh, nhưng vẫn không sánh bằng bước đi như bay nam tử áo trắng …

Bởi vì phía trước có thịt nha!

Nhưng đợi vào trong phòng của sư đệ rồi, bước chân của nam tử áo trắng liền dừng lại.

Mọi người nhìn theo tầm mắt của hắn…

Thật ra cũng không cần nhìn theo, sính lễ dễ thấy như vậy, bọn họ vừa vào cửa đã nhìn thấy rồi.

Suy đoán của bọn họ không sai, sính lễ sư đệ chuẩn bị cho nam tử áo trắng, quả thật rất long trọng.

… Ít nhất nhìn về thể tích, tuyệt đối thắng.

Độ cao của sính lễ có lẽ khoảng một mét ba gì đó, đường kính chừng hai thước.

Không sai, đường kính, sính lễ là hình tròn rất tiêu chuẩn.

Còn làm từ trúc.

Bên ngoài là một vòng trúc dựng thẳng rất cao, bên trong xuống thấp hơn một nửa, là một chiếc võng bằng trúc được đan rất đáng được chú ý.

Nghe quen tai nhỉ? Quen tai là đúng rồi, bởi vì xuất hiện trước mấy người Ngư Ngư, chính là một… lồng hấp có thể tích khổng lồ, thợ khéo nghiên cứu, phát sáng mới tinh.

Không đúng, xem kích cỡ này, đó là một lồng hấp… hình giường hả!

Một trận thiên lôi đánh xuống, mọi người đều bị chấn động đến lắc lư hai cái.

Không dễ gì ổn định tâm thần, tâm trạng của tất cả mọi người đặc biệt phức tạp mà nhìn về phía khuôn mặt bánh màn thầu.

Thân là một cái bánh màn thầu, nếu hắn ngủ trên giường lớn hình lồng hấp, là trời sinh một đôi như thế, một cặp hoàn hảo như thế, khiến cho người ta rơi nước mắt đồng tình một phen với hắn như thế.

Sư đệ thật sự là sư đệ giống như thần…

Bọn họ không tin, trên đời này còn có “sính lễ” nào có thể thần hơn cái này.

Còn có… Rốt cuộc sư đệ thật sự muốn thành hôn với nam tử áo trắng, hay là vì muốn tống cái sính lễ giống như thần này ra, mới chịu đáp ứng lời cầu hôn của sư huynh!

Đây thật sự là hiềm nghi khiến cho người ta rối rắm.

Mà nam tử áo trắng cho rằng mình có thể ăn thịt, bây giờ đối mặt với một lồng hấp cỡ lớn có thể hấp bánh màn thầu…

Mọi người đều không nhẫn tâm nhìn vẻ mặt của hắn bây giờ rồi.

Thật ra nét mặt của nam áo trắng vẫn rất bình thường…

Hắn vẫn luôn có ánh mắt nhìn không ra vui buồn…

Hơn nữa hắn cũng không phải ngày đầu tiên không có thịt ăn…

Cũng như thường ngày, hắn lại lặng lẽ, lặng lẽ nhìn sư đệ.

Đừng chỉ nhìn sư đệ, phấn khởi đi! Phản kháng đi! Không thể lại bị sư đệ bắt nạt được!

Tất cả mọi người kích động, trong lòng hò hét thay hắn…

Làm một cái bánh màn thầu, ngươi phải biết không thể thua kém!

Lên đi! Dùng võ công vốn cao siêu hơn sư đệ của ngươi đánh bại sư đệ, hạ gục sư đệ đi!

… Sau đó cướp lấy tiền của nàng, đi ra ngoài mua thịt ăn!

Mọi người đã không thể trông cậy vào nam tử áo trắng có thể có theo đuổi cao cấp hơn rồi… Cho nên chỉ có thể ký thác “kỳ vọng cao” như vậy với hắn.

Sư đệ cũng không để ý tới ánh ămts có hàm nghĩa phức tạp của cả phòng, bình tĩnh xoay người ra cửa, cũng không biết định đi đâu.

Nhưng nàng chỉ bước ra một bước thì phát hiện… đi không được.

Lúc này, nam tử áo trắng bị xem nhẹ một lần nữa dường như không giống, nhìn chằm chằm vào sư đệ, chờ sư đệ chú ý tới hắn, mà rất khiêm tốn rất kín đáo… nắm chặt góc áo của sư đệ.

Sư đệ kéo lại, nhưng không kéo được.