Vương Gia Yêu Nghiệt, Vương Phi Vô Lương

Chương 95: Tình yêu giống như Ngưu Lang Chức Nữ




Đang lúc nàng vui vẻ muốn chạy tới nhìn thành quả của chính mình thì một chuyện kỳ dị bỗng xảy ra, vốn là bầy cá đang chìm đắm trong giai điệu của nàng mà tự động tới nộp mạng, bây giờ lại giống như thanh tỉnh, nhanh như chớp bơi thật xa, mặc cho nàng gọi như thế nào cũng không quay lại.

Nàng bất giác cảm thấy kỳ quái, âm luật của nàng đã luyện đến giai đoạn lô hỏa thuần thanh (ặc ta kb nên edit thế nào nên xin để nguyên =.=), điểm ấy nàng cực kỳ nắm chắc, nhưng hôm nay cái đám cá ngu ngốc kia không biết là có chuyện gì xảy ra?

Đang lúc nàng buồn bực thì mặt biển lại nổi lên từng đợt sóng mạnh mẽ, tiếp đó một con vật khổng lồ liền bay lên từ dưới biển, vững vàng dừng giữa không trung, trong mắt đầy khinh thường nhìn nữ tử dưới mặt đất.

Nữ tử cũng bị một màn này làm cho hoảng sợ nhưng nháy mắt lại khôi phục bình tĩnh, ôm cầm đứng dậy, đồng dạng khinh thường nhìn con rồng đang bay trên không. Đúng vậy, xuất hiện trước mắt nàng đích thực là một con rồng, toàn thân nó đỏ rực như máu diễm lệ, ngoại trừ một thân rồng đỏ huyết ra thì những cái khác cũng không khác so với những con rồng khác là mấy.

"Thật đúng là một nữ nhân lớn mật, dám xâm phạm Huyễn Hải của ta, chẳng lẽ ngươi không sợ chết?"

Đúng là một con rồng cao ngạo tự cao tự đại, cô gái khinh bỉ trong lòng.

"Ta xâm phạm thì thế nào, ngươi làm gì được ta?"

Luận khí thế, nàng tuyệt đối sẽ không thua nó, đừng tưởng chỉ có ngươi cuồng, ta đây cũng cuồng, hứ!

"A, tiểu nha đầu miệng lưỡi cũng lợi hại, cũng không biết tu vi của ngươi có lợi hại bằng miệng lưỡi của ngươi hay không, ta ngược lại cực kỳ chờ mong a."

Mắt của con Xích Long kia nhếch lên, giống như là một người nam nhân đang nhíu mày, đáng tiếc là rồng không có lông mi, cho nên nhìn vào giống như nó đang nheo mắt rồng lại mà thôi.

"Hừ, vậy thì đừng nói nhảm nữa, động thủ đi."

Nữ tử một tay ôm cầm, một tay nhanh chóng nhưng tao nhã vỗ về chơi đùa dây đàn, từng đợt âm thanh bén nhọn chói tai mà thấm lòng người phát ra từ thân cầm, không khí chung quanh cũng hòa vào giai điệu mà bắt đầu chuyển động.

Lá rụng trên mặt đất giống như cuồng phong nổi lên, bao quanh người con gái đang đánh đàn, mà nước biển cũng dậy sóng theo tiếng đàn vang lên, từng đợt sóng biến thành những mũi tên sắc bén lao thẳng về phía Xích Long đang bay giữa không trung.

Mà những chiếc lá cây vốn đang quay xung quanh nữ tử cũng như biến thành những lưỡi dao sắc bén, đồng dạng cũng bay về phía Xích Long.

Thân ở giữa không trung Xích Long cũng không tránh né mà tùy ý nhìn những thứ mà cắm vào người có thể biến nó thành một con nhím băng phóng tới, vẫn là một bộ dáng không sợ hãi, đợi những mũi tên phóng tới gần nó mới há mồm, một quả cầu lửa từ trong miệng nó phóng ra, đem những băng tiễn cũng như lá cây kia đốt sạch.

Không chỉ có như vậy, nó còn khiêu khích nói: "Còn tưởng rằng ngươi có nhiêu bổn sự, thì ra cũng chỉ có nhiêu đây thôi, vậy mà cũng dám ở trước mặt Bổn vương xuất khẩu cuồng ngôn, cho ngươi một cơ hội nữa, có tuyệt chiêu gì thì mau chóng xuất ra, nếu để cho Bổn vương xuất thủ thì ngươi cũng không còn cơ hội nữa đâu."

Nữ tử cũng không tức giận, chỉ chăm chú chơi đùa cùng cây đàn trong lòng. Xích Long thấy nàng chỉ chuyên chú đánh đàn, cũng không có động tác khác thì không khỏi khinh bỉ một trận trong lòng, chỉ có mấy trò lừa bịp đó mà dám tới trước mặt hắn để chịu chết, đã vậy thì hắn sẽ thành toàn cho nàng.

Đuôi rồng đong đưa, thân thể to lớn liền bay về phía nữ tử áo trắng, vốn tưởng nàng sẽ sợ hãi, lại không nghĩ tới thần sắc nàng vẫn bình chân như vại, một điểm khẩn trương đều không có.

Đuôi rồng quét tới trước mặt nàng, lại bị nàng linh xảo tránh thoát, hắn lạnh lùng cười, liên tiếp hướng nàng công kích.

"A...." Đừng hiểu lầm, tiếng kêu thảm thiết này không phải phát ra từ nữ tử kia.

"Ngươi lại dám sử dụng ám chiêu với Bổn vương, chán sống rồi hả?"

Đuôi rồng của Xích Long bị một đóa hoa sen tạo thành từ hàn khí đánh trúng nên rớt mất mấy miếng vảy rồng, giờ phút này đôi long nhãn của hắn đang chứa đầy lửa giận, oán hận nhìn chằm chằm nữ tử đã đánh lén hắn.

"Ha ha, thật sự là buồn cười, ta sử dụng ám chiêu thì thế nào? Đánh lén ngươi thì sao? Chẳng lẽ ngươi chưa từng nghe thấy câu "binh bất yếm trá" sao? Chính mình ngu dốt thì thôi đi, còn đi trách cứ người khác không đúng, đúng là con rồng ngốc."

Nữ tử nói năng lỗ mãng càng khiến cho Xích Long thêm tức giận, nguyên bản là một con rồng đỏ mà giờ mặt nó đã biến thành xanh mét.

Nữ nhân chết tiệt này, đánh lén hắn lại còn dám ăn nói lỗ mãng, nếu hôm nay hắn không cho nàng một bài học thì hắn sẽ không phải là Vương của Long tộc, nghĩ đến đây hắn lại nổi giận đùng đùng nhìn nàng.

"Chịu chết đi!"

Hắn ngửa đầu rống lớn một tiếng, nhất thời bầu trời trở nên tối sầm, mây đen cuồn cuộn kéo đến, trên không trung xuất hiện Lôi Điện, từng đạo thiên lôi đánh về phía nữ tử, nhìn tình hình này mà nếu bị đánh trúng thì không chết cũng trọng thương.

Nữ tử xoay người mấy cái, mỗi lần đều là trốn thoát trong gang tấc, nhưng thiên lôi càng ngày càng nhiều, rất nhiều tia chớp hỗn loạn đánh về phía nàng. Trong lúc tránh né không cẩn thận một cái, nữ tử đã bị Lôi Điện đánh trúng, chậm rãi ngã xuống mặt đất.

Đột nhiên, một tiểu hồ ly màu trắng không biết từ đâu chui ra, làm phép đỡ thân thể nữ tử chậm rãi hạ xuống đất, tránh cho mĩ nữ tiếp xúc thân mật với mặt đất.

Mà tiểu hồ ly này Tuyết Đại biết rất rõ ràng, chính là Ly Nặc luôn đi bên cạnh Dạ Khuynh Thành.

"Ngươi đây là có ý gì hả?"

Rõ ràng là mỗ rồng rất bất mãn với hành vi của nó, sắc mặt thối đến cực điểm.

"Chủ tử, ngài không thể thương tổn nàng, nếu không Long tộc sẽ gặp rắc rối."

Tiểu hồ ly giải thích, mà lời nói của nó khiến cho Xích Long cảm thấy ngoài ý muốn.

"Trái lại ngươi nói rõ một chút xem, sao lại không được thương tổn nàng hả? Làm sao mà Long tộc sẽ gặp rắc rối hả?" Mỗ rồng nheo mắt rồng nguy hiểm nhìn tiểu hồ ly trên mặt đất, âm thanh tràn ngập uy hiếp.

Tiểu hồ ly bất đắc dĩ thở dài, lúc này mới từ từ nói: "Chủ từ ngài có điều không biết, nàng không là phàm nhân, cũng không phải là người tộc khác, mà là Thần nữ của thần điện Sáng thế, cái vị Thần Sáng Thế kia coi cô muội muội này như bảo bối, nếu thương tổn nàng, thần Sáng Thế nhất định sẽ không bỏ qua cho chúng ta, như vậy tất cả Long tộc nhất định sẽ gặp nguy hiểm."

Nó thường xuyên đi chơi đó đây, lại có chút giao tình với thần thú của thần Sáng Thế, ngẫu nhiên có nghe tên kia nhắc đến tiểu chủ tử bướng bỉnh nhà hắn, thích chơi trò "trốn nhà" khiến đám hạ nhân như hắn ăn không ít khổ, nó liền không nhịn được tò mò, vụng trộm chạy đi nhìn một chút, lúc này mới nhận ra nàng.

Nghe tiểu hồ ly giải thích, Xích Long híp mắt nhìn về phía nữ tử đang hôn mê nằm trên mặt đất, hóa ra nàng thật là thần nữ, vậy tại sao nàng lại không nói ra thân phận của mình? Nếu nàng nói ra thân phận của mình, như thế hắn sẽ có phần kiêng dè, tuy Long tộc đã tồn tại mấy vạn năm rồi, cũng là hậu nhân của Long thần thời kỳ Thượng Cổ, nhưng dù sao cái không gian này cũng là do người kia sáng lập ra, từ khi di cư đến không gian này thì tộc nhân của hắn cũng phải tuân thủ quy tắc của nơi đây.

"Ừ, nếu là như vậy thì ngươi đưa nàng trở về đi."

Nếu như trở về mà nàng ta cáo trạng thì hắn cũng chỉ có thể đối địch với thần Sáng Thế mà thôi, cho dù không phải là đối thủ của hắn nhưng kia cũng là chuyện không có cách nào khác, muốn hắn đi cầu người, thật xin lỗi, không làm được!

"Được, Ly Nặc sẽ đưa nàng trở về." Phỏng chừng lúc này con Kỳ Lân kia đang nóng ruột chết rồi, lúc này nó lại giúp hắn một chuyện lớn như vậy, chắc chắn phải moi được cái gì đó được.

"Ta, không, về!"

Nữ tử nguyên bản là đang hôn mê bất tỉnh trên mặt đất thì lúc này tỉnh lại, vừa vặn nghe được bọn họ đang thương lượng đưa nàng về, liền nhảy dựng lên ngăn cản.

Hiện tại trên người nàng đầy vết thương, nếu trở về nhất định sẽ bị mắng chết, không chỉ như vậy, quan trọng là sẽ bị nhốt lại trong thần điện không cho ra ngoài, nàng mới không cần như vậy, rất không dễ dàng mới trốn được ra ngoài, nàng sẽ không dễ dàng quay về như vậy, nhất định phải chơi đã trước đã.

Nghe được âm thanh của nàng, tiểu hồ ly hoảng sợ, Xích Long cũng có chút giật mình, không nghĩ tới nàng bị Lôi Điện của mình đánh trúng mà lại có thể tỉnh lại sớm như vậy, cũng khiến hắn xem trọng nàng hơn mấy phần.

"Hiện giờ ngươi mang trọng thương trong người, không quay về thì còn có thể đi đâu?" Xích Long mở to mắt rồng nhìn nữ tử chật vật trên đất.

"Cái này không đến lượt các ngươi quản, ta cảnh cáo các ngươi, ai dám đưa ta trở về thì hãy chờ ta báo thù đi, ta không nói đùa đâu." Sắc mặt nữ tử ngoan độc nói, sau khi nói xong thì gắng sức từ trên mặt đất bò dậy, thất tha thất thiểu xoay người rời đi, như là sợ bị người khác bắt về thần điện nên cũng không quay đầu lại, gian nan đi về phía trước.

Nhưng đi được mấy bước thì không kiên trì nổi, thẳng tắp ngã xuống, tiểu hồ ly nhất thời ngây ngẩn, không kịp xuất thủ đỡ nàng, thầm kêu một tiếng không xong.

Bỗng nhiên, một bóng dáng màu đỏ hiện lên, nhoáng một cái liền đỡ được nữ tử đang muốn "hôn" mặt đất một lần nữa kia.

Đột nhiên xuất hiện một nam tử áo đỏ với dung nhan tuyệt sắc, giờ phút này đôi mắt phượng của hắn đang gắt gao nhìn chằm chằm nữ tử quật cường trong lòng, trong mắt là tràn ngập bất đắc dĩ.

"Chủ tử, người đây là muốn mang nàng đi đâu?" Tiểu hồ ly lập tức đi tới, nhìn nam tử áo đỏ ôm lấy nữ tử liền xoay người rời đi, vẻ mặt khó hiểu hỏi.

Nam tử không thèm quay đầu lại nói: "Đương nhiên là mang nàng hồi Long cung rồi, chẳng lẽ vứt nàng ta một mình ở đây?"

Nếu nàng đã không muốn trở về thì hắn cũng chỉ còn cách đưa nàng về Long tộc của hắn để chữa thương mà thôi, nếu không thì còn cách nào khác sao?

Đáng thương cho tiểu hồ ly, lại bị chủ tử nhà mình xem thường, nó cũng không dám hỏi nhiều, đành phải yên lặng đi theo chủ tử về Long cung.

Cảnh lại biến hóa một lần nữa, lần này là hai bóng dáng một đỏ một trắng đang giao chiến, thân thể nữ tử linh hoạt tung bay, xuất mấy chục chiêu vẫn chưa thấy nàng mặt đỏ tai hồng thở gấp.

"Không tệ, tiến bộ không ít."

Sau khi hai người ngừng lại, nam tử áo đỏ cười cười đi đến trước mặt nữ tử áo trắng, khóe mắt đuôi mày đều là ý cười.

Nữ tử giảo hoạt cười, nói: "Mấy ngày vừa rồi cũng là nhờ ngươi ít nhiều chỉ bảo, nếu không thì ta cũng không thể tiến bộ nhanh như vậy."

Nàng tới Long tộc cũng được một thời gian rồi, từ sau khi vết thương lành lặn liền quấn lấy hắn đòi tỉ thí, hai người đánh càng nhiều lại càng thân quen, hắn cũng bị cô gái chấp nhất này hấp dẫn, hai người dần dần phát sinh tình cảm, nhưng ngày vui cũng chẳng được bao lâu, chuyện bọn họ ở cùng một chỗ đã bị thần Sáng Thế phát hiện.

Ca ca của nàng, Tuyết Thiên tự mình tới tóm nàng về, nàng không chịu, mà nam tử áo đỏ cũng tự nhiên là theo ý nàng, kết quả là giao thủ cùng ca ca của nàng, hai người đánh nhau ba ngày ba đêm, cuối cùng là nam tử áo đỏ thua, bản thân hắn bị trọng thương, mắt không đành lòng nhìn nữ tử bị mạnh mẽ bắt đi, trong lòng tràn đầy đau khổ, chưa từng có một khắc không ngừng thống hận bản thân mình tài nghệ không bằng người.

Từ đó, hai ngươi bọn họ như trải qua những tháng ngày biệt ly giống như Ngưu Lang Chức Nữ, nhưng sự ngăn trở của ca ca nàng còn hơn cả Ngân Hà, Ngưu Lang Chức Nữ ít nhất còn có thể gặp nhau trên cầu Hỉ Tước mỗi năm một lần, còn bọn họ là vĩnh viễn không có cơ hội gặp lại nhau, đến nay hắn vẫn không hiểu, rốt cuộc mình có chỗ nào không tốt, vì sao ca ca của nàng vẫn luôn tìm mọi cách ngăn trở?