Vương Hậu 14 Tuổi

Chương 112: Ra oai phủ đầu 2




“Oanh.” Mà trong nháy mắt hoa cỏ khắp núi dừng thân,  một thương của Phong Sơ Cuồng chém tới, nháy mắt khắp nơi đều là cỏ xanh bay lên, trường thương bay về phía trước, chỉa thẳng vào người tóc tím hồng…

Bóng tím phi động, ngay lập tức tới.

Nhưng mà, không nghĩ người tóc tím không tiếp tục công kích Phong Sơ Cuồng, cư nhiên mạnh mẽ từ trên giường lộ ra, bỏ trường thương Phong Sơ Cuồng qua một bên hướng Mặc Thiên Thần vọt tới.

“Đến tốt.” Phong Sơ Cuồng thấy vậy lập tức một chưởng liền hướng người tóc tím chộp tới, người này thế nhưng dám chạy đến bên người hắn đánh.

“Chờ đã.” Không ngờ người tóc tím tránh một chiêu của Phong Sơ Cuồng, thân hình xẹt qua giữa trực tiếp nhảy đến trước mặt Mặc Thiên Thần: “Lấy ra.”

Lấy cái gì? Mặc Thiên Thần trên người chẳng lẽ có cái gì khắc chế người Mộc Tộc này?

Trong lòng ý niệm động, Phong Sơ Cuồng lúc này một bước đạp đến phía sau Mặc Thiên Thần, một thương liền quét ngang qua, muốn cướp gì đó của Mặc Thiên Thần, không có cửa đâu.

“Lấy ra không được.” Không nghĩ tới hắn mới bước qua, tay Mặc Thiên Thần duỗi ra bắt được trường thương, ý bảo nàng không động thủ, hướng tới người tóc tím thản nhiên nói.

Mặc Thiên Thần cùng hắn đồng thời học tập vô thượng pháp điển kia, cả hai rất quen thuộc, nàng vừa bắt xuống khiến hắn vô pháp ra tay, Phong Sơ Cuồng không khỏi nhíu mày, Mặc Thiên Thần là có biện pháp chế địch? Lập tức hơi thở hơi ngừng, ngừng sau lưng Mặc Thiên Thần không có ra tay.

“Không lấy ra được?” Người tóc tím nghe Mặc Thiên Thần nói, lông mày nhăn lại, một bên đánh giá Mặc Thiên Thần từ trên xuống dưới.

Mặc Thiên Thần tùy ý để người này đánh giá, một bên nhẹ nhàng vẫy vẫy tay: “Cám ơn cả nhà.” Vừa nói đầu ngón tay vừa khẽ búng.

Nhất thời, nước trong linh tuyền không gian im hơi lặng tiếng xâm nhập thổ nhưỡng nơi này, những tiểu hoa cỏ nhỏ nhẹ nhàng nở ra.

Lập tức, trong đầu Mặc Thiên Thần liền tràn ngập các loại âm thanh vui vẻ hưng phấn, đám thực vật này cơ hồ hưng phấn sắp lăn lộn trên mặt đất.

Phong Sơ Cuồng thấy vậy âm thầm tấm tắc lấy làm lạ, Mặc Thiên Thần là người Nhân Tộc, thế nhưng thật có thể cùng thực vật nói chuyện? Thật sự là ngạc nhiên.

“Ngươi lưu lại, ta để các ngươi đi qua.” Tóc tím tại tinh tế đánh giá Mặc Thiên Thần nửa ngày, xác định Mặc Thiên Thần thực sự không thể lấy thứ làm hắn cảm giác thật thoải mái kia ra, lập tức mở miệng nói.

“Chỉ bằng ngươi.” Có thứ khắc chế hắn, qua núi này giống như qua đại phố bình thường, còn dám khẩu xuất cuồng ngôn, Phong Sơ Cuồng khóe mắt một mảnh lạnh như băng.

“Thập Vạn Đại Sơn này chỉ cần ta ra lệnh một tiếng, xem các ngươi có đi ra được hay không.” Người tóc tím trừng mắt Phong Sơ Cuồng cũng không tránh né: “Thứ trên người các ngươi, làm bọn ta có cảm tình, bọn nó không công kích ngươi là vì xem ngươi là bằng hữu, nhưng nơi này, ta là vương.”

Vừa nói xong, trong ngọn núi liên miên phập phồng, mạnh mẽ truyền đến tiếng vèo vèo lay động, thật giống như vô số thực vật đang hưởng ứng những lời này.

Bằng hữu có thể mua một cái nhân tình, nhưng vương muốn ra mệnh lệnh, vậy không phải đơn giản như thế.

Vừa ra lệnh, quân lệnh như núi.

“Ngươi lưu lại, làm áp trại phu nhân của ta, từ đây Thập Vạn Đại Sơn này ngươi ra lệnh một tiếng, đừng ngôn ai dám không theo.” Người tóc tím bình tĩnh nhìn Mặc Thiên Thần.

“Xuy.” Phong Sơ Cuồng cười nhạo một tiếng.

Mặc Thiên Thần tắc đầu đầy hắc tuyến, muốn nàng làm áp trại phu nhân, cùng một gốc cây hoa hay là cỏ làm vợ chồng… Yêu cầu này thật sự là vượt quá tưởng tượng.

“Ta sẽ không lưu lại.” Giọng Mặc Thiên Thần nhàn nhạt lại tràn ngập dứt khoát.

“Ngươi là vì phượng hoàng mộc trong xe?” Tóc tím nhướng mày: “Không phải là đứa con gái hư hỏng của Mộc Hoàng sao, đánh rắm một cái, ta đi cho ngươi thu phục, dù là Mộc Hoàng cũng phải nể mặt Thiết Bá Vương ta vài phần.”