Vương Hậu 14 Tuổi

Chương 149: Hết thảy có ta 3




“Đừng chạm vào.” Trong khiếp sợ, Thiết Bá Vương đi ra phía trước một tay còn chưa có chụp đến đầu vai Phong Sơ Cuồng, Mặc Thiên Thần mạnh mẽ giơ tay đẩy tay hắn ra.

Thiết Bá Vương nhìn thoáng qua thân thể tảng đá của Phong Sơ Cuồng, thu tay sờ sờ mũi, này hắn thật sự không dám đụng, tảng đá này sờ vào sẽ vỡ, nếu hắn dùng sức lớn một chút, Phong Sơ Cuồng sẽ bùm bùm dập nát, khi đó hắn tìm đâu ra một Phong Sơ Cuồng khác trả cho Mặc Thiên Thần.

“Giết, giết bọn họ báo thù cho thủ lĩnh…”

“Giết, giết bọn họ…”

Khác với người đất liền, nếu đầu lĩnh chết, cấp dưới rời đi tứ tán chạy trốn, mà lúc này đám người khu Tam Bất Quản, thủ lĩnh chết ngược lại khơi dậy cuồng nộ của bọn họ, một đám hướng tới Mặc Thiên Thần cùng Phong Sơ Cuồng liền đánh tới.

Mặc Thiên Thần mi mục trầm xuống đang muốn ra tay diệt toàn bộ, nhưng tay mới khẽ nhúc nhích dường như đột nhiên nghĩ đến cái gì mạnh mẽ nhấc đầu, chân trời ẩn ẩn bắt đầu nổi lên lam quang, đây là trời đã sắp sáng.

Tâm trầm xuống, Mặc Thiên Thần không kịp để ý tới nhào lên đám ác bá, rất nhanh xé mở quần áo trên người, đem nửa người tảng đá của Phong Sơ Cuồng buộc chặt ở trên lưng của nàng.

“Ngươi làm gì? Giết bọn chúng cho ta.” Phong Sơ Cuồng đầy mặt giận dữ, dám đem hắn biến thành như vậy, Mặc Thiên Thần không giết đám Vương Bát Đản này, hắn sẽ cho nàng đẹp mắt.

“Thiết Bá Vương, giao cho ngươi.” Không ngờ Mặc Thiên Thần cõng hắn hên, cũng không quay đầu lại hướng Thiết Bá Vương rống một tiếng, sau đó chân không chấm đất hướng chỗ sâu trong bóng tối chạy như điên.

“Gì?” Nhìn Mặc Thiên Thần đột nhiên rời đi, Thiết Bá Vương trong nháy mắt kinh ngạc xong, đột nhiên cũng ngẩng đầu nhìn  sắc trời, ngay sau đó sắc mặt khẽ nhúc nhích lắc đầu.

“Đuổi cái gì mà đuổi, đám tiểu ma cà bông này lưu lại cùng bổn vương chơi đùa đi.” Lắc đầu xong, Thiết Bá Vương vung tay lên, vô số thảo mộc ngay lập tức sinh trưởng mạnh, ngăn cản đám ác bá kia.

Hôm nay để Mặc Thiên Thần nợ hắn một cái nhân tình, ngày sau dễ nói chuyện.

Gió đêm lạnh lẽo, lạnh tận xương hàn.

“Phong Sơ Cuồng không chết?” Mà trong lạnh đêm, chỗ sâu trong bóng tối bóng người  quỷ bí.

“Đúng vậy, không nghĩ tới Mặc Thiên Thần cư nhiên có bản lĩnh này, dám áp trụ Âm Dương Thủy, cướp lại nửa cái mạng của Phong Sơ Cuồng, lúc này cõng Phong Sơ Cuồng chạy.”

“Cư nhiên cướp lại nửa cái mạng à?”

“Đúng, chúng ta vẫn coi thường Mặc Thiên Thần, bất quá Phong Sơ Cuồng đã là cá nằm trên thớt, chỉ cần hắn vừa chết, Mặc Thiên Thần sẽ dễ đối phó hơn.”

“Giết.”

“Ty chức đã phái người đi.”

Gió đêm sâu thẳm, rõ ràng thời tiết đã ấm áp, gió kia lại giống như từ địa ngục thổi tới, khiến người ta lạnh thấu tim.

Trời thật âm trầm, một ngôi sao nhỏ đều nhìn không thấy.

Cánh đồng hoang vu kéo dài, tiếng côn trùng kêu vang.

Mà trong tiếng côn trùng kêu vang, một bóng người cõng một người nửa người nửa đá cứng ngắc nhanh như thiểm điện xuyên qua đại địa mờ mịt, hướng phương xa chạy gấp mà đi.

“Vì sao chạy?” Bị Mặc Thiên Thần cõng trên lưng, Phong Sơ Cuồng thanh âm thật trầm, thế nhưng không giết đám Vương Bát Đản kia cho hắn, lâm trận mà chạy Mặc Thiên Thần này bị thần kinh a.

“Âm Dương Thủy, không thể thấy mặt trời.” Mặc Thiên Thần một bên chạy một bên từ giữa kẽ răng nghẹn ra vài chữ.

Âm Dương Thủy, tên Âm Dương ý là dùng ban ngày, như vậy không thể gặp ánh trăng buổi tối, nếu trúng buổi tối, sẽ khôn thể gặp ánh mặt trời ban ngày, bằng không chỉ cần vừa chiếu xạ, lập tức từng mảnh dập nát, trực tiếp biến thành cát bụi.

Đây là chỗ độc nhất của Âm Dương Thủy, dù ngươi nửa khắc không có biến thành tảng đá, thì cũng chạy không thoát ngày đêm thời gian luân hồi.

Không thể thấy mặt trời? Phong Sơ Cuồng vừa nghe lời này, trầm mặc.