Vương Hậu 14 Tuổi

Chương 67: Lần đầu gặp Sơ Cuồng 6




Uy hiếp, đây tuyệt đối là uy hiếp đối với nữ nhân.

Mặc Thiên Thần nhìn Phong Sơ Cuồng, người này vẫn không đáng yêu như thế, chuyên chọn phương pháp uy hiếp xuống tay. Bất quá, lúc này, đây cũng không phải là uy hiếp nàng.

Rũ mắt xuống, Mặc Thiên Thần từ từ vươn tay sờ lên quần áo nói: “Vậy để ta tự cỡi tốt hơn.”

Ách, lời này vừa nói ra, Phong Sơ Cuồng lập tức bị chặn họng nói không nên lời.

Cô gái này không coi hắn là nam nhân, hay đầu óc toàn bã đậu a?

Nhưng Độc Tôn Y Hoàng đầu óc bã đậu? Có khả năng sao?

Phong Sơ Cuồng sắc mặc không tốt nhìn Mặc Thiên Thần, mà Mặc Thiên Thần cư nhiên còn một bộ dạng thật nghiêm trang cởi quần áo, vạt áo đều đã mở phân nửa.

“Ngươi mặc vào cho ta.” Phong Sơ Cuồng nháy mắt rít gào, một tay ném ra, đem Mặc Thiên Thần ném xuống đất, xoay người liền quay lưng về phía Mặc Thiên Thần mặc quần áo.

Bị ném xuống đất Mặc Thiên Thần thấy vậy cúi đầu nở nụ cười.

Gia tộc Phong Sơ Cuồng có một quy củ thối nát không biết có từ nơi nào, chỉ cần nhìn thấy thân thể nữ tử, sẽ phải lấy nàng làm vợ.

Trước kia nàng không biết quy củ này, cho nên đối mặt hành vi Phong Sơ Cuồng vừa gặp nàng đã muốn lột quần áo của nàng căm thù đến tận xương tuỷ, kết thù cũng là như thế, sau này dù đã biết, bất quá cái nhìn cũng đã không thể thay đổi.

Hôm nay, Phong Sơ Cuồng thế nhưng dùng việc này áp chế này, vậy xem ai áp chế ai, ha ha.

Ánh mắt không tốt, Phong Sơ Cuồng mặc xong quần áo trừng mắt Mặc Thiên Thần ánh mắt thật không tốt.

Mặc Thiên Thần ngồi dưới đất, biểu tình rất ôn hòa thật vô tội cùng Phong Sơ Cuồng đối mặt.

Phong Sơ Cuồng nhìn Mặc Thiên Thần một bộ ta thật thành thật, ta thật thuần khiết, ta cái gì cũng không làm, sát khí boong boong kia không tìm thấy chỗ bạo phát, không khỏi đỉnh đầu muốn phát hỏa.

Trong mộng? Xem hắn là con nít mà lừa gạt? Mẹ nó.

“Mặc Thiên Thần, ngươi nghe kỹ cho ta, đừng nói mấy lời mộng với không mộng, ta nói cho ngươi, ngươi đã biết ta là Phong Sơ Cuồng, tính cách cùng thân phận của ta ngươi cũng biết rõ ràng, hôm nay ngươi đã dám đến trêu chọc ta, vậy đừng trách ta ra tay độc ác.” Đã truy hỏi không ra nguyên nhân, vậy thì đừng trách Phong Sơ Cuồng hắn làm việc ngoan độc.

Mặc Thiên Thần nghe Phong Sơ Cuồng nói chỉ biết Phong Sơ Cuồng muốn làm chuyện gì, người ta cho rằng hiểu biết chính mình nhất chính là người thân cận, kỳ thực, hiểu biết mình nhất chính là địch nhân của mình.

Mà nàng, trước kia cùng Phong Sơ Cuồng tuyệt đối là địch nhân.

Cho nên, nàng có lẽ hiểu Phong Sơ Cuồng hơn là Huyền Thiên Hạo giả tạo

“Ngươi không tin ta ta cũng không có biện pháp.” Buông tay, Mặc Thiên Thần nhún nhún vai, khó được có chút thái độ tiểu cô nương.

Đối mặt Phong Sơ Cuồng, nàng cảm giác thật tự nhiên, thực nhẹ nhàng, ở trước mặt bất cứ người nào đội mặt nạ đều có thể cởi xuống, bao gồm đôi khi ở trước mặt sư phụ cũng không có thể lộ ra cảm xúc, cũng có thể không chút nào che giấu đối với Phong Sơ Cuồng lộ ra.

Tâm trạng như vậy cũng không phải là tốt, bởi vì dù sao không thể cam đoan lúc này đây Phong Sơ Cuồng vẫn là người trước sau như một đối xử tốt với nàng.

Nhưng không có cách nào, thân thể cùng tâm đối với hắn không dậy nổi cảnh giác, chính nàng cũng không làm gì được.

Phong Sơ Cuồng thấy Mặc Thiên Thần thế nhưng tuyệt không phản bác quyết định của hắn, phi thường thoải mái cùng không có một chút oán hận, không khỏi sâu trong đáy lòng có hồ nghi a, trực giác nói cho hắn, Mặc Thiên Thần là thật sự thả lỏng, thật sự đối với hắn một chút địch ý đều không có.