Vương Phi 18 Tuổi Mang Tâm Hồn 13 Tuổi

Chương 35




Trong căn phòng yên tĩnh.Bóng tối bao trùm lấy không gian nơi đây,duy chỉ có một nơi là phát sáng,một cô gái đang ngồi hờ hững trong một xó nhỏ.

Chính là Nguyệt Minh,nó buồn...Vì phải xa hắn để hi sinh cho vương quốc,nó không thể làm được.Ngồi nép mình,và nhắm mắt lại thở đều suy nghĩ mọi chuyện,nếu biết trước như thế,nó đã không để cho bản thân yêu hắn...

Có lẽ Tiểu Phi nói đúng rồi,không nên yêu Khải...

Đang trầm tư,nó bỗng nghe tiếng bước chân nhẹ nhàng,một hình ảnh tuy xa lạ với nó,nhưng rất gần gũi bước đến,vỗ nhẹ đôi vai mềm mại của nó an ủi:

- Nguyệt Minh,ta sẽ giúp con gặp Khải,con đừng buồn nữa...

- Gặp? Ý người là? - Nó ngạc nhiên khi nhìn bóng dáng ấy,nụ cười mê ly hiện ra,trước mắt nó là Huệ Y,mẹ nuôi của nó..đang nhìn nó với ánh mắt của người muốn giúp đỡ...

- Đúng.Nhưng với một điều kiện.....

- Điều kiện gì? Người nói đi...

- Chuyện là...

* * *

Đêm..

Khải tỉnh dậy,đôi mắt hờ mở còn vương lại chút cảm giác chua xót.Hắn cảm thấy ê ẩm cả người,lặng nhìn xung quanh thì thấy bản thân mình đang nằm trên bãi cát ướt mịn màng do sóng biển tấp vào liên tục không thể khô trở lại. Khẽ chống tay xuống đất ngồi dậy,thân thể hắn uể oải ngã xuống mà đầu lại đau như búa bổ.

Hắn hít thở sâu một hơi dài,rồi nghĩ lại về những chuyện xảy ra.Một mớ hỗn độn khó sắp xếp,tất cả làm đầu hắn đau lắm.Rất rất đau...

Hắn ngồi thẫn ra,nhìn màn đêm buông xuống trong cái giá lạnh buốt của buổi tối thì hắn càng thêm lạnh...Tim hắn như bị thắt lại...

Rốt cục là do chuyện gì mà Minh Anh của hắn lại rời xa hắn? Hắn nên làm gì đây? Nên làm gì để tìm lại một nửa của mình,một nửa không thể thiếu trong cuộc sống của hắn...

- AAAAAA.... Hãy nói tôi biết tại sao đi chứ?

- Như thế là không công bằng.........Sao lại đem người tôi yêu đi mất??

- Tại sao???

- Nếu nhẫn tâm làm vậy thì hãy giết tôi đi!!

Hắn hét lên,hơi thở gấp gáp không một tia hi vọng nhìn bốn bề xung quanh.Màn đêm vẫn bao trùm lấy hắn,khung cảnh tối mịt làm lòng hắn thêm đau đớn.

Chợt,không kìm lòng được.Hắn khóc.Giờ đây bản thân hắn rất yếu đuối,chỉ muốn gục xuống thôi...Tuy là một người đàn ông mạnh mẽ,nhưng hắn cũng là con người.Cũng biết yêu thương,biết buồn,biết khóc,và quan trọng...hắn không thể thắng nổi cảm xúc của bản thân,cho dù lý trí đã cố thuyết phục rằng hắn nên mạnh mẽ....

- Giờ này em đang làm gì?

Hắn lại nghĩ về nụ cười xinh xắn như thiên thần của nó.Môi mấp máy tự hỏi,nó sống có tốt không? Bị người ta đem đi như vậy nó có nhớ hắn không?

'' Em đang nhớ anh.''

Bỗng,một tiếng nói cất lên,giọng nói ngọt ngào mà thanh thanh ấy truyền đến tai hắn,như nhận ra được,hắn giật mình quay lại nhìn,một khuôn mặt quen thuộc hiện lên...là nó của hắn...Là Minh Anh.Nó đang cười rất tươi nhìn hắn,đưa đôi tay ra như muốn hắn ôm lấy nó,muốn ở bên cạnh hắn.

Hắn sửng sốt nhìn mà không nói nên lời.Sau đó mới hoàn hồn lại,giật mình chạy lại ôm chầm lấy nó,hắn siết chặt tay,cùng lúc thở mạnh nói trong đau đớn:

- Minh Anh...em đã đi đâu? Sao lại rời xa anh chứ....

- Anh cứ tưởng em....đã biến mất khỏi anh rồi....

Minh Anh nghe,nó hiểu,Khải đã đau rất nhiều.Nó gỡ nhẹ tay hắn ra,môi mỉm cười nhưng mắt hằn lên nỗi buồn sâu thẳm,mà khiến hắn cũng nhận ra:

- Em biết.Em phải làm tròn trách nhiệm của một hậu duệ,em không thể ở mặt đất được nữa....

- Tại sao? Em là vợ anh mà? Em cũng chính là hoàng hậu của Trái Đất,em phải có trách nhiệm ở đây chứ?

- Không.... Anh sai rồi....

- Nói anh nghe,anh sai điều gì? Sai khi ở bên em,sai khi yêu em? Hay sai khi mà sinh ra đã là hoàng tử của Trái Đất? Mang sinh mệnh bảo vệ cho Trái Đất này?

- Anh không sai.... - Nó lắc đầu,cười buồn....

Sao hắn lại không hiểu nó chứ? Nó đang nghĩ gì sao hắn không cảm nhận được vậy?

- Vậy nói anh nghe,tại sao em không thể bên anh nữa?

- Anh cũng biết rồi,em là hậu duệ của bóng đêm,việc người Bóng đêm và người Trái đất yêu nhau...đã là phá cấm kỵ,em còn từ bỏ mọi thứ,để đến với anh nữa...thì có lẽ là....Thế giới này,sẽ bị diệt vong...khi đó ...chỉ có Mặt Trời mới tồn tại...Anh muốn chứng kiến người dân của anh phải mất mạng sao?

Nó nói,giọng nghẹn ngào.Tiếng nó sụt sịt như là bị sổ mũi,tuy chuyện là thế nhưng nó đau lòng lắm....Nó thấy vẻ mặt hắn có vẻ biến dạng,nhăn lại:

- Ý em....?

- Anh....có thể cùng cai quản vương quốc Bóng đêm cùng em không?...

- Anh...nhưng...anh là hoàng tử của Trái đất,mặt đất cần anh.... - Hắn lắc đầu nhẹ,như là không muốn....

- Vậy anh muốn từ bỏ em?

- Anh...không...nhưng...Trái Đất này là của mẹ anh - Nữ thần Sari đã để lại,anh không thể.....nào mà rời bỏ nó....Hơn nữa,anh cũng không muốn xa em....

- Anh chỉ được chọn một!

- Anh....anh....Em đừng làm khó anh vậy được không?

- Em không làm khó anh.... - Nó rơi nước mắt,rồi lấy tay quẹt đi để hắn không phải buồn thêm - Ngay cả em cũng phải lựa chọn,anh biết em từ bỏ vương quốc đến với anh thì cũng sẽ có chuyện không??? Nếu vậy thì em và anh sẽ phải làm sao hả?? Chẳng lẽ chúng ta chấm hết tại đây?

- Anh không biết nữa...nhưng....nếu em muốn chấm hết....anh....

- Anh nhẫn tâm vậy sao? Hả? - Nó bật cười ngu ngốc,vậy là....quyết định của hắn sẽ vậy sao?? Haha..không ngờ người con trai như hắn là vậy....Hắn không yêu nó thật lòng rồi...

- Nếu thế em nghĩ xem còn cách nào không? - Hắn nhíu mi,nhìn nó...

Nó thôi không buồn nữa.Bây giờ lòng nó đau...Thì ra hắn với nó cũng chỉ là vậy.....Nó là một con ngốc,nó không biết gì nữa cả...Nó im lặng,rồi dùng ánh mắt vô hồn đáp trả hắn:

- Vậy chúng ta kết thúc. Chúc anh hạnh phúc.

- Em....định như thế thật? - Hắn nhìn nó quay đi,níu bàn tay lạnh của nó lại,dùng hết sức,hỏi trong sự đau nhói của tâm can...

Sau này anh sẽ sống thế nào? Nếu thiếu em hả Minh Anh?

- Cứ kệ tôi! Mong anh sẽ hạnh phúc...

Nói xong,nó nhếch mép giật phắt đôi tay yếu ớt của hắn ra.Rồi nó biến mất trong làn khói đen bí ẩn,hắn ngây người đơ ra....Nó....đã bỏ hắn đi thật rồi....

Hắn không biết...Hắn không hiểu,tại sao chỉ được chọn 1 chứ???

Mẹ....Mẹ à....mẹ đang ở đâu? Sao mẹ lại bỏ con đi...rồi giao lại cho con một gánh nặng như vậy??? Rốt cục là con đã làm gì sai....??

Hắn hét lên,hắn điên cuồng dùng hết sức chạy ra ngoài dòng biển lạnh,hắn vùng vẫy,hắn đá,hắn đánh,hắn trút giận vào nước biển đang giận dữ tấp vào bờ tạo thành bọt sóng...

Nước mắt hắn rơi....Hắn gục xuống,nằm trên vũng nước đang ngấm nửa người mình.Hắn ngay bây giờ đang rất tồi tệ,tâm trạng không ổn định nữa...

Nhìn ngoài xa kia,hắn bỗng dưng có một ý định....Hắn muốn chết! Hắn điên rồi...hắn đang nghĩ quẩn,không có nó bên cạnh thì hắn sống cũng không bằng chết rồi....

Nghĩ là làm,hắn đi từ từ ra,từng bước một,thấy mặt nước đã dần dần ngập đến bụng,rồi đến vai hắn.....

Một cảm giác đau xót khó tả....

Một dòng cảm xúc không xác định được...

Hắn muốn chấm dứt tất cả tại đây....

- Đừng có ngu si như vậy chứ! Khải Khải! - Chợt,hắn giật mình khi có tiếng nói đầy tình thương yêu của một người....hắn quay lại nhìn....

Đó là......

Mắt hắn bỗng trố lên,một tia nhớ nhung xẹt qua ánh mắt hắn,hắn như không nói nên lời....

P/s: Người gọi hắn là ai? Xin đón đọc (Ngoại truyện 1)