Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y

Chương 167-168




167: Quả Là Kiêu Ngạo!


Sợ Mặc Vĩ cũng sẽ giống như Lục hoàng tử, bị người khác gϊếŧ hại.

Nhưng Mặc Diệp không phải là người vô tình, Vân Quán Ninh hiểu rõ hơn ai hết.

Nàng không thể kìm được, bênh vực cho Mặc Diệp: “Lời này cả Chu Vương rất tệ.


“Ngươi nói những lời này ở trước mặt của người khác thì thôi đi! Nhưng mà Mặc Diệp luôn luôn ở sau lưng quan tâm giúp đỡ ngươi.


Ngươi có biết tình hình bây giờ của hắn cũng không khá hơn ngươi là bao hay không?”
Mặc Diệp vô cùng ngạc nhiên nhìn nàng.

Cái người phụ nữ này, không phải hận hắn nhất sao?
Hiện tại là đang nói giúp cho hắn sao?
Nhìn nàng như một người phụ nữ của gia đình, mạnh mẽ bảo vệ cho Mặc Diệp…
Một chút kinh ngạc hiện lên trong mắt của Mặc Vĩ: “Tính tình của Minh Vương phi đúng là rất thẳng thắn.


“Chẳng qua bản vương cũng ở trong hoàn cảnh tương tự, còn có thể giúp ai được cơ chứ? Hôm nay các ngươi đến đây là có mục đích gì, bản vương không muốn phải đoán mò, cũng không muốn quanh co với các ngươi.


Hắn ta không hề khách sáo chút nào cả: “Còn tình hình của lão Thất như thế, cũng không phải do bản vương gây ra.


Mặc dù hắn ta đã bị bệnh nhiều năm, nhưng cũng không hề ngu ngốc.

Hắn ta cũng biết tình hình bây giờ là như thế nào.

Đã rất nhiều năm rồi Mặc Diệp không hề đặt chân đến phủ Chu Vương, bây giờ đối đầu với Mặc Hồi Phong, đột nhiên tới thăm con ma bệnh như hắn ta…
Mặc Vĩ cười nhạt, lại bắt đầu ho khan.

Nghe những lời mà hắn ta nói, cả trong lẫn ngoài đều có ý chế giễu Mặc Diệp, Vân Quán Ninh tức giận đến nghiến răng nghiến lợi!
Mặc dù nàng và Mặc Diệp là “kẻ thù không đội trời chung”, nhưng cũng chỉ mình nàng mới được phép bắt nạt Mặc Diệp.

Ngoài nàng ra, không ai được phép bắt nạt hắn!
Kể cả ngươi có là Chu Vương hay là Ngô Vương, ai cũng không thể động vào nam nhân của nàng!
“Chu Vương đúng là tự coi trọng mình!”
Vân Quán Ninh chế nhạo một tiếng, đứng lên: “Hôm nay Vương gia nhà ta có chút lòng tốt, lại bị coi là lòng lang dạ thú.


“Chu Vương chỉ cho rằng, Vương gia nhà ta đến đây tìm ngươi để nhờ cậy sao? Cũng không nhìn lại tình hình hiện giờ của mình là như thế nào, lẽ nào tình hình của ngươi tốt hơn Vương gia nhà ta sao?”
“Hay là, ngươi cho rằng Vương gia nhà ta vừa ý Trần gia ở sau lưng ngươi?”
“Thứ lỗi cho ta nói thẳng, Chu Vương có phải là quá tự tin rồi không?”
Nàng giống như đổ đậu vào ống trúc, lốp bốp một lúc lâu mà không hề ngừng nghỉ, tiếp tục nói: “Không nói đến việc bây giờ Trần gia đã rút khỏi Triều đình từ lâu.



“Lẽ nào Phủ Ứng Quốc công sau lưng ta, còn có Cố gia, cũng không thể so với Trần gia sao?”
“Theo như ta thấy, Chu Vương rõ ràng là không biết phân biệt tốt xấu, không biết ai mới là người tốt!”
“Chắc hẳn là những năm gần đây bị bó buộc ở trong phủ Chu Vương, đã tự cô lập chính mình, cho nên mới dùng cái nhìn phiến diện đó để nhìn người khác, cảm thấy ai đến đây cũng đều vì muốn hại ngươi, còn không là đến để nịnh bợ ngươi!”
“Sự tự tin của Chu Vương thật khiến cho ta phải bái phục!”
Vân Quán Ninh ngang ngược bảo vệ phu quân!
Mặc Vĩ cứng họng, không nói nên lời, ngay cả Mặc Diệp và Trần Bá cũng choáng váng!
Vẻ mặt Mặc Diệp đầy kì quái nhìn nàng.

Nàng là đang bênh vực hắn sao?
“Ngươi, ngươi…”
Mặc Diệp cũng không nghĩ đến, Vân Quán Ninh lại dũng cảm như vậy, dám nói những lời như thế với Mặc Vĩ!
Quả là kiêu ngạo!
Thở gấp một hơi, hắn ta một lời cũng không thể nói ra, cuối cùng trợn tròn mắt… ngất đi vì tức giận!

168: “Cáo Từ.”


“Vương gia!”

Trần Bá bị dọa sợ, liên tục gào thét chói tai: “Người đâu! Mau chóng mời thái y!”

“Không cần.”

Vân Quán Ninh vung tay lên, trực tiếp đi tới trước.

Nàng kéo mí mắt của Mặc Vĩ lên nhìn thử một chút: “Không có gì đáng ngại, cũng không hẳn là bị ức chế dồn nén nên ngất, chỉ là thân thể quá suy yếu, không thể chịu được kích động lớn như vậy thôi.”

Nói xong, nàng dồn sức vào ngón tay ấn lên người của Mặc Vĩ.

Trần Bá cũng không ngờ được, vị Minh Vương phi này nhìn có vẻ nhu nhược dịu dàng, nhưng lúc nói mấy câu đó ra đều rất mực dứt khoát, không hề nể tình.

Nàng lại có thể khiến Vương gia của họ đang sống sờ sờ đó bỗng nhiên ngất xỉu?

Nhìn thấy người này ấn lên người của Mặc Vĩ, Trần Bá theo bản năng muốn ngăn cản lại.

Nhưng nào ngờ, chỉ trong nháy mắt đã nghe tiếng của Mặc Vĩ hít vào ngụm khí lạnh, tiếp đó từ từ mở mắt ra, uể oải nhìn về phía Trần Bá.

“Vương gia, Vương gia!”

Trần Bá mừng đến phát khóc: “Vương gia, ngài không sao chứ? Ngài cảm thấy như thế nào?”

“Trần Bá.”

Mặc Vĩ run rẩy chỉ tay về phía Vân Quán Ninh: “Giữ lão Thất lại, mau, mau đuổi nàng ta đi!”



Trần Bá vội vã đáp lại.

Cho dù Mặc Vĩ không dặn dò, ông ta cũng định sẽ đuổi Vân Quán Ninh đi.

Thật là, lý nào lại như thế.

Vị Minh Vương phi này làm gì tới Chu Vương phủ để thăm bệnh chứ?

Rõ ràng là tới để chê cười Vương gia của bọn họ không nhanh nhẹn, muốn chọc cho Vương gia đang sinh hoạt bình thường tức chết mà.

Mặc Diệp lướt qua chắn ở trước mặt Vân Quán Ninh, vẻ mặt lạnh lùng cũng không nhiều lời: “Nếu Tứ ca đã như vậy, bản vương cũng xin cáo từ trước.”

Ý này chính là nếu người kia đuổi Vân Quán Ninh đi, hắn cũng sẽ không ở lại.

Vân Quán Ninh bảo vệ phu quân, dĩ nhiên hắn cũng phải bảo vệ thê tử.

Hai phu thê bọn họ, cùng tiến cùng lùi.

“Đệ…”

Mặc Vĩ lại bị chọc tức, ho khan dữ dội: “Cút, cút hết!”

Mặc Vĩ nhìn thấy thế, cơn tức giận càng lúc càng nặng nề.

Hắn ta ho khan kịch liệt, một hồi lâu vẫn chưa dứt.

Mặc Diệp và Vân Quán Ninh vừa mới đi tới cửa đã nghe Trần Bá thét lên kinh hãi ở phía sau: “Vương gia, ngài không sao chứ?”