Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y

Chương 1851




Chương 1851

Sau lúc hoàng hôn, Mộ Dung Bắc Uyên mới mơ màng mở mắt.

Hắn ngước nhìn xung quanh, vẻ mặt lộ ra sự hoang mang.

Lúc trước không phải ở trong khu rừng đằng sau cầu Minh Nguyệt sao, sao bây giờ lại về đến Vương phủ rồi?

Còn nữa, đầu của hắn rất đau, giống như bị vật gì đánh vào vậy.

Nghe được trong phòng ngủ có tiếng động, Đông Diêu mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.

“Điện hạ, cuối cùng ngài cũng tỉnh lại rồi! Hôm qua lúc ngài được quản gia Chu đưa về, thật sự đã dọa chết thuộc hạ rồi.”

“Quản gia Chu? Chu Khiết đi tìm bổn vương?”

“Đúng vậy, hôm qua quản giaChu đã theo sự dặn dò của ngài đến Sơn Vương Phủ báo cho Sơn Vương điện hạ biết, trùng hợp là Sơn Vương điện hạ đã mơ thấy chuyện có liên quan đến hung thủ, trong giấc mơ, nữ nhân kia đã dùng tiếng đàn để điều khiển tâm trí của con người, quản gia Chu lo lắng cho sự an nguy của ngài nên đã dẫn theo binh lính đi đến, may mà kịp thời cứu được người.”

Dường như Mộ Dung Bắc Uyên cũng có chút ấn tượng mờ nhạt.

Nhưng bây giờ nghĩ lại, càng cảm thấy giống như một giấc mơ dài vậy: “Gọi Chu Khiết đến đây.”

Chu Khiết vội vàng chạy tới: “Điện hạ!”

“Đêm qua là ngươi đã cứu được bổn vương đúng không? Ngoại trừ ngươi ra thì từng có người khác đi qua đó không?”

Nghe Mộ Dung Bắc Uyên hỏi vậy, trong lòng Chu Khiết do dự không thôi.

Có điều nhớ tới lời cảnh cáo đầy nghiêm nghị của Triệu Khương Lan, hắn ta lại kiên định mà lắc đầu.

“Chỉ có mấy người binh lính của Sơn Vương Phủ chứ không có người nào khác nữa.”

“Kỳ lạ, hôm qua bổn vương thấy được mang máng bóng dáng của vương phi, chỉ là bây giờ không nhớ rõ được.”

Chu Khiết đành nói: “Nghe mấy người ám vệ đã tỉnh lại nói, tiếng đàn kia có thể làm cho người ta thấy được những hình ảnh mà họ muốn thấy nhất. Có lẽ do điện hạ quá nhớ nhung vương phi nên mới có thể nhìn thấy n ấy ngay lúc đó.”

Mộ Dung Bắc Uyên tự cười giễu bản thân, lại nghe Chu Khiết mở miệng: “Đúng rồi, đêm qua hoàng thượng đã phái Ngự Lâm quân đến đây mời ngài về, thuộc hạ nói ngài vẫn chưa tỉnh, nhưng trong cung đã phái người nhắc nhở, chỉ cần ngài tỉnh lại thì nên lập tức tiến cung gặp hoàng thượng.”

Mộ Dung Bắc Uyên giơ lên tay: “Gọi người đến thay quần áo cho bổn vương!”

Vừa dứt lời, tầm mắt của hắn đã bị ngón tay út hấp dẫn.

Hắn đưa lên chóp mũi ngửi, một mùi hương mát lạnh của thuốc tỏa ra.

“Đây là thuốc bôi gì vậy, thoa cho bổn vương khi nào đó.”

“Bẩm điện hạ, đây là thuốc do vương phi đã sai người mang đến Vương phủ. Thuộc hạ nghe nói thuốc này làm lành lại xương cốt rất hiệu quả, nêm đã tiện tay băng bó giúp người.”

Mộ Dung Bắc Uyên nghe vậy thì cười một cái: “Là vương phi đưa tới sao? Quả nhiên bất kể là nàng ấy đang ở đâu thì cũng đều nhớ đến bổn vương. Ơ, không đúng, ai nói cho vương phi biết chuyện ngón tay út của bổn vương bị thương?”

Chu Khiết vội vàng nói: “Dù sao cũng không phải do thuộc hạ nói, chắc chắn là do sơn Vương điện hạ đã lỡ miệng nói ra.”

Mộ Dung Bắc Uyên hít một hơi: “Mà thôi. Tạm thời dù sao cũng không gặp được nàng ấy, gần đây bảo nhà bếp làm thêm nhiều món ăn giúp khép miệng vết thương một chút, phòng khi lúc gặp nhau vương phi lại lo lắng.”

Chu Khiết không nhịn được mà nói thầm trong lòng, hai vị chủ tử này thật sự là có thói quen tốt khoe xấu che mà.

Lúc bị thương thì việc đầu tiên luôn là nghĩ cách để gạt đối phương.

Sau khi tiến cung, Chiêu Vũ đế vừa nhìn thấy Mộ Dung Bắc Uyên đã mở miệng hỏi ngay: “Triệu Minh đang ở đâu?”

Mộ Dung Bắc Uyên không ngờ hắn ta vội vàng muốn gặp mình đến như vậy là để tìm Triệu Minh.

“Phụ hoàng, nhi thần cũng không rõ lắm.”

Chiêu Vũ đế vỗ một cái lên bàn: “Không phải trẫm đang thương lượng với con, chuyện rất cấp bách, con phải đưa Triệu Minh đến đây, bây giờ tình hình của quận chúa Minh Châu đang rất không rõ ràng, chậm trễ nữa thì khó mà giữ được tính mạng.”