Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y

Chương 642




Cơ thể hắn rất nhanh, giống như biến thành cái bóng vụt qua. 

Trước khi Vân Quán Ninh tiếp xúc thân mật với mặt đất, hắn đã kịp ôm nàng vào lòng. 

Ngửi thấy mùi hương quen thuộc, nghe thấy tiếng tim đập dữ dội của hắn... 

Advertisement

Vân Quán Ninh nghĩ thấy sợ bèn ngẩng đầu lên, nhìn thấy vẻ mặt Mặc Diệp căng thẳng nhìn nàng: "Ninh Nhi, Nàng không sao chứ? Đang yên đang lành sao lại ngã từ trên mái nhà xuống vậy?" 

Nàng sợ hãi, vẻ mặt Mặc Diệp lại càng sợ hãi hơn! 

Hắn còn sợ nàng ngã xuống hơn cả chính nàng! 

"Chuyện này kể ra thì dài, chúng ta để sau hẵng nói." 

Advertisement

Vân Quán Ninh nhảy xuống khỏi người hắn, bắt lấy cổ tay của Trương ma ma. 

Sức nàng rất mạnh. 

Trương ma ma cũng không ngờ, nàng bỗng nhiên lại xuất hiện, bỗng nhiên ra tay... bị Vân Quán Ninh ra sức nắm lấy cổ tay, Trương ma ma đau đến nỗi gương mặt vặn vẹo: "Minh vương phi, người làm gì vậy?" 

Bà ta hét lên, giọng nói khàn đặc. 

"Làm gì? Ngươi nói xem ta làm gì?" 

Vân Quán Ninh ra sức bóp chặt. 

Âm thanh "răng rắc" vang lên, Trương ma ma đau đớn kêu hét chói tai. 

Cổ tay của bà ta, bị Vân Quán Ninh mạnh mẽ ra sức bẻ gãy xương! 

Vân Quán Ninh lấy một cây ngân châm từ trong tay bà ta ra. 

"Haha." 

Nàng cười lạnh, cầm ngân châm đưa đến trước mặt Trương ma ma: "Mang theo ngân châm bên người à? Ngươi tưởng ngươi là đại phu sao? Người học theo ai đó?" 

"Như vậy không hay lắm đâu! Vô đạo đức lắm đó biết không?" 

Vừa rồi bỗng nhiên nàng ngã xuống, Như Mặc cũng sợ chết khiếp. 

Hắn ta lập tức bay ra định cứu nàng. 

Hôm nay nếu Vân Quán Ninh bị ngã, chắc chắn chủ tử sẽ túm lấy hắn ta ném xuống hàng trăm lần! 

Cho hắn ta ngã đến khi thương tích đầy mình mới hả giận! 

May mà chưa đợi hắn ta ra tay, Mặc Diệp đã kịp đỡ lấy Vân Quán Ninh. 

Lúc này Như Ngọc đứng sau lưng Vân Quán Ninh, nghe nàng nói như vậy, hắn ta khẽ vuốt mũi: "Vương phi, không phải lão bà này học theo người đó chứ?" 

"Vậy sao?" 

Vân Quán Ninh chợt nhận ra nói: "Đúng rồi! Hình như chỉ có ta mang theo ngân châm bên người thôi nhỉ?" 

"Lão bà nhà ngươi, lại dám học theo ta sao?" 

Nàng trở tay tát một cái, giáng thẳng vào mặt Trương ma ma, đánh đến nỗi bà ta gào khóc thảm thiết quỳ xuống trước mặt Triệu hoàng hậu: "Nương nương, cứu mạng với!" 

Vân Quán Ninh đạp tới, đạp bà ta văng ra cửa. 

Đúng lúc Mặc Tông Nhiên vừa nhấc chân lên bước qua bậc cửa. 

Ông còn chưa đặt chân xuống đã thấy một bóng dáng mập mạp, rơi xuống chân ông. 

Mặc Diệp vừa bước tới, đúng lúc đạp lên bụng Trương ma ma. 

Ông cúi đầu nhìn xuống, cau mày nói: "Chuyện gì vậy?" 

Triệu hoàng hậu xấu xa tố cáo trước, bước lên thỉnh an Mặc Tông Nhiên: "Hoàng thượng vạn tuế! Hoàng thượng người nhìn xem, thế tử lão thất quả thật quá không tôn trọng thần thiếp rồi!" 

"Trương ma ma thành ra như vậy, đều do nàng ta ban tặng đó!" 

"Trương ma ma đi theo thần thiếp nhiều năm, thê tử lão thất làm như vậy, không phải đang tát vào mặt thần thiếp sao?" 

Mặc Tông Nhiên nhìn gương mặt đầy máu của Trương ma ma. 

Vừa rồi lúc bay đến, mặt bà ta đã đụng trúng bậc cửa... 

Bây giờ trên mặt đang giàn giụa đầy máu tươi. 

"Quả thật rất thảm." 

Mặc Tông Nhiên gật đầu, trực tiếp giẫm lên bụng Trương ma ma, bước đến bên cạnh Đức phi và Thục phi, nhíu mày thật chặt. 

Mặc Tông Nhiên dẫm lên bụng Trương ma ma bước qua... 

Tô Bỉnh Thiện, Lương tiểu công công và người hầu đi theo sau cũng lần lượt dẫm lên bụng Trương ma ma bước tới. 

Thậm chí Trương ma ma còn không có cơ hội bò đạy, đã bị nhiều người như vậy mạnh mẽ đạp ngất đi! 

Vừa rồi Triệu hoàng hậu con hất mặt tố cáo, tố cáo xong lại thấy mình thật cô quạnh. 

Bà ta nói Vân Quán Ninh làm bà ta bẽ mặt, Mặc Tông Nhiên như thế không phải cũng đang làm bà ta bẽ mặt sao?