Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y

Chương 757




Bóng dáng của Mặc Tông Nhiên đã đi đến trước cửa rồi. 

Ông ấy một thân y phục vàng tươi, khuôn mặt tràn đầy nụ cười, bên cạnh còn đang dắt theo một đứa bé! 

Tô Bỉnh Thiện tiếp tục cao giọng la lên: “Hoàng trưởng tốn điện hạ giá đáo!” 

Advertisement

Chỉ với một câu nói, tất cả mọi người đều vội vã không dám tin ngẩng đầu nhìn ra cửa... Còn Đức phi bởi vì quá kinh hoàng đã đứng bật dậy, khuỷu tay đụng rơi vỡ ly rượu bên cạnh. 

“Xoảng!” một âm thanh giòn giã vang lên trong Điện Thái Hòa một lúc lâu còn vang vọng chưa ngừng. 

Vân Quán Ninh thấp giọng lẩm bẩm: "Tuổi mới bình an, tuổi mới bình an.” 

Phản ứng của Đức phi, khiến nàng thật sự rất hài lòng! 

Advertisement

Vân Quán Ninh và Mặc Diệp đưa mắt nhìn nhau, cả hai thầm vui vẻ. 

Mặc Tông Nhiên dắt Viên Bảo vào Điện Thái Hòa, Đức phi không quan tâm đến những bậc thềm cao, mặc kệ cả chiếc váy dài, thậm chí không cần Lý ma ma dìu đỡ, vội vã đi xuống khỏi bậc thềm. 

Mặc Tông Nhiên dắt Viên Bảo đi qua từng người một ở đó. 

Trên khuôn mặt già nua Tô Bình Thiện đang rơi những giọt nước mắt đầy phấn khích và theo sau phía sau, vừa đi vừa lau nước mắt. 

Viên Bảo mắt không hề nhìn đi chỗ khác, khuôn mặt nhỏ bé nghiêm túc, toát ra vẻ cao quý và lạnh đạm “không thể động đến”. 

Tại thời điểm này, Vân Quán Ninh dường như có thể nhìn thấy khi lớn lên nó sẽ trông như thế nào... 

Nước mắt nàng đã ướt đẫm khóe mắt. 

-

Mặc Diệp nhận thấy sự thay đổi trong tâm trạng của nàng, vì vậy hắn lặng lẽ nắm tay nàng và an ủi nàng. 

Trong lòng Vân Quán Ninh rất phức tạp. 

Trước đây nàng giấu Viên Bảo trong phủ, con trai chỉ thuộc về một mình nàng mà thôi. Sau ngày hôm nay, con trai của nàng sẽ thuộc về toàn bộ Nam Quận, nó sẽ không còn là tâm can bảo bối của một mình nàng nữa! 

Cảm giác này khiến nàng cực kỳ khó chịu. 

Nàng không biết quyết định ngày hôm nay của mình có đúng hay không nữa. 

Nhưng chỉ cần con trai hạnh phúc, nàng sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ nó! 

Khi đi ngang qua Vân Quán Ninh và Mặc Diệp, Viên Bảo mới mỉm cười hạnh phúc và vẫy tay với cả hai: “Chào! Mẫu thân! Chào! Phụ vương!” 

Một tiếng “phụ vương” này, đã khiến Mặc Diệp kích động đến mức suýt ngã! 

Hắn đã đợi lâu như vậy, cuối cùng con trai hắn cũng đã "sửa tên” cho hắn! 

Mặc Diệp còn kích động hơn Vân Quán Ninh, nước mắt nóng hổi lưng tròng nhìn Viên Bảo, không khỏi vẫy tay chào: “Chào con trai!” 

Mọi người đều bị kinh hoàng! 

Viên Bảo lại vẫy tay với Mặc Phi Phi: “Chào, cô cô!” 

“Chào bảo bối!” 

Mặc Phi Phi kích động khoa tay, suýt chút nữa là nhảy ra khỏi bàn! 

Ánh mắt của Viện Bảo tìm kiếm trong đám đông, nhưng không thấy Cố Bá Trọng và Cổ Minh, nên cậu bé có hơi thất vọng. 

Vì vậy, nó lại nhìn về phía Mặc Hàn Vũ và Chu Oanh Oanh: “Chào nhị bá phụ, nhị bá mẫu!” 

Mặc Hàn Vũ và Chu Oanh Oanh kinh ngạc nhìn nó, một lúc lâu sau, Mặc Hàn Vũ nuốt nước bọt và vẫy tay như một thây ma: “Chào...” 

Mặc dù hắn ta không biết “chào” này rốt cuộc là có nghĩa gì. 

Nói tóm lại, chỉ cần làm theo Mặc Phi Phi và những người khác là được rồi! 

Cứ như vậy, Viên Bảo “chào” tới trước mặt Đức phi, cứ như một nhà lãnh đạo” cải trang để vi hành. 

“Chào, Đức phi tổ mẫu!” 

Viên Bảo gọi một tiếng rõ ràng. 

Đức phi đang nhấc chân bước xuống bậc thang cuối cùng, nghe thấy cậu bé gọi một tiếng Đức phi ", bà giật mình suýt chút nữa là bước vào không trung rồi lăn từ trên bậc thềm xuống! 

Lý ma ma nhanh tay lẹ mắt đỡ bà lại: “Nương nương, người không sao chứ?!” 

“Bổn cung không sao!” 

Đức phi đẩy Lý ma ma ra, nhìn Viên Bảo từ trên xuống dưới, một lúc lâu sau mới cất tiếng: “Ngươi, ngươi có phải là Viên Báo không?!” 

“Đức phi tổ mẫu không biết con nữa rồi sao?” 

Viên Bảo mỉm cười khúc khích nhìn bà: “Con là tiểu hiệp sĩ của người đây!” 

Chỉ với một câu nói, Đức phi đã bật khóc!