Vương Phi Cường Hãn

Chương 109: Nguyệt tư thảo (Thượng)




“Cáo từ.”

Đưa mắt nhìn thiếu niên áo đen rời đi, mâu quang Dạ Tinh Thần lóe lên. Tuy Lôi Nhi nói nàng vô sự, nhưng hắn vẫn không quá yên tâm.

“Vương gia, nếu vương phi đã bình an, người xem có nên gửi thư đi sơn trang Thất Dạ, nhắn Tả công tử đưa tiểu thế tử, tiểu quận chúa trở về không?” Ngô tổng quản mang lên nụ cười, quét bỏ vẻ mặt lo lắng. Nhìn Dạ Tinh Thần hỏi, hai tiểu chủ tử rất thích bám vương phi.

“Được.” Dạ Tinh Thần gật đầu. “Việc này liền giao cho ngươi đi làm.”

“Vâng, vương gia.” Ngô tổng quản gật đầu.

“Bây giờ đi hoàng cung.” Dạ Tinh Thần lại nhảy lên xe ngựa lần nữa, nói với mã phu.

“Vâng, vương gia.”

Mã phu gật đầu, hai tay khẽ vung dây cương, xe ngựa chạy về phương hướng hoàng cung. Mặt trời trên bầu trời xanh thẳm khẽ mỉm cười, nhìn bóng xe ngựa xa dần.

Chốc lát sau, xe ngựa nhanh chóng rời khỏi phạm vi vương phủ.

Trong xe ngựa, Dạ Tinh Thần mở hai mắt, trong mắt bắn ra một đạo tinh quang.

“Ảnh.” Khẽ gọi.

“Vương gia.” Một thị vệ trước xe ngựa tới gần cửa xe, lạnh giọng đáp.

Nguyên lai ám vệ của Dạ Tinh Thần kỳ thật luôn dùng các loại thân phận xuất hiện ở bên cạnh hắn.

“Thấy thiếu niên áo đen lúc trước không? Ngươi nghĩ biện pháp đuổi theo hắn, xem bọn hắn là người ở đâu? Có gây nguy hiểm cho vương phi không?” Đối với Dạ Tinh Thần mà nói, thứ không thể nắm trong tay vĩnh viễn tồn tại nguy hiểm. Cho nên dù hắn nhận được thư báo bình an của Bắc Tiểu Lôi, cũng không thấy yên tâm.

“Vâng.” Ảnh đáp.

Một lát sau, xe ngựa chạy nhanh đến trước cửa hoàng cung, nhưng thị vệ bên cạnh lại không biết thiếu đi một người từ lúc nào.



“Lý công công, hoàng thượng đâu?” Dạ Tinh Thần đi đến ngự thư phòng, nhưng lại không thấy bóng dáng hoàng huynh.

“Khởi bẩm vương gia, hoàng thượng hiện đang ở cung Từ Ninh.” Thái giám cúi thấp đầu, cung kính đáp.

Vừa nghe đến Từ Ninh cung, vẻ mặt Dạ Tinh Thần liền trầm xuống. Đối với chuyện ngày ấy thái hậu cùng hoàng hậu cho đòi Bắc Tiểu Lôi tiến cung còn để nàng bị thích khách bắt đi, hắn vẫn chưa quên.

“Ừm, bổn vương đã biết.”

Khẽ vung tay áo, hắn đi đến cung Từ Ninh. Tuy hiện không muốn gặp các nàng, nhưng vì Nguyệt tư thảo, hắn không thể không đi một chuyến.

Cung Từ Ninh

“Hoàng thượng, còn chưa bắt được thích khách kia ư?”

Thái hậu ngồi ở ghế trên hỏi hoàng đế, một thân váy đỏ viền vàng, thêu mẫu đơn cao quý. Kia vẫn là thái hậu cao cao tại thượng như cũ. Có lẽ vẻ hiền lành khi Bắc Tiểu Lôi mới gặp căn bản chỉ là ảo giác.

“Chưa.” Dạ Tinh Triệt mấp máy môi, nếu như không phải mẫu hậu cho người mời hắn đến, hắn cũng không nguyện ý đối mặt với mẫu hậu. Bởi vì chỉ cần vừa nhìn thấy bà, hắn liền nhớ tới chuyện vì mình mà Bắc Tiểu Lôi bị thích khách bắt đi. Hơn nữa, giờ đã qua một đêm rồi, không biết nàng có bình an không.

Thái độ hoàng đế lạnh như băng làm cho thái hậu rất bực. Một đứa con trai đã như vậy, hai đứa con trai lại đều như thế, rốt cuộc bà đã tạo cái nghiệt gì mới gặp phải xú nha đầu kia, hai nhi tử ngoan ngoãn của bà đều bởi vì nàng ta mà lạnh lùng với bà. Bộ ngực phập phồng lên xuống, cơn tức giận quay cuồng ở trong lòng.

“Hoàng thượng, thái hậu cũng là lo lắng thích khách sẽ lại vào cung, sợ gây bất lợi đối với hoàng thượng người.”

Thấy tình cảnh hai mẫu tử lạnh lùng đối mặt nhau, hoàng hậu Thượng Quan Mị mấp máy môi, khuyên giải. Cũng không thể để hai mẫu tử mất hòa khí, vốn hoàng thượng đối với nàng không nóng không lạnh, hiện tại nếu như lại mất đi sự ủng hộ của thái hậu thì những ngày sau nàng phải sống như thế nào ở hậu cung đây?

“Ngươi câm miệng cho trẫm.” Lời của Thượng Quan Mị đổi lấy câu khiển trách lạnh băng của Dạ Tinh Triệt, ánh mắt hắn như băng tiễn trừng nàng ta. Đều do nữ nhân này ở giữa gây họa mới xuất hiện những chuyện này. Nếu như nàng ta không phải là thiên kim Tể tướng, hắn đã sớm phế nàng ta, cho nàng ta đi lãnh cung đóng cửa suy nghĩ.

“Hoàng thượng, con hung dữ với hoàng hậu làm cái gì?” Thái hậu thấy hoàng hậu rõ ràng là vì mẫu tử bọn họ mà khuyên giải, nhưng lại bị hoàng đế trách, nhất thời khuôn mặt trở nên u ám, hoàng nhi lại có thể quở trách hoàng hậu ngay trước mặt bà. Hắn rốt cuộc có còn đem bà để vào trong mắt hay không.

“Mẫu hậu, người không có việc gì thì nghỉ ngơi ở cung Từ Ninh đi, nhi thần còn có việc phải làm. Ngày khác lại đến vấn an người.”

Dạ Tinh Triệt cũng không tiện với mẫu hậu, đành phải mượn cớ có việc rời đi.

“Con—“ Thái hậu há lại không biết tâm tư của hắn, đâu phải có chuyện, rõ ràng là mượn cớ.

“Nhi thần cáo…”

“Vương gia giá lâm.” Một câu ‘Nhi thần cáo lui’ còn chưa nói xong, ngoài cung đã vang lên thanh âm lanh lảnh của thái giám.

“Hoàng huynh.”

Dạ Tinh Thần đi nhanh từ ngoài điện tiến vào, bạch y tung bay, trên khuôn mặt tuấn mỹ đã mất đi vẻ băng lãnh ngày hôm qua, mơ hồ còn có thể thấy được ý cười nơi đáy mắt hắn.

Chẳng lẽ—

Trong đầu Dạ Tinh Triệt hiện lên một đạo ánh sáng, vẻ mặt đệ ấy như vậy, chẳng lẽ có tin tức của Bắc Tiểu Lôi rồi sao? “Hoàng đệ, có phải có tin tức đệ muội rồi?”

Lời của Dạ Tinh Triệt làm cho thái hậu, hoàng hậu đưa mắt nhìn nhau, chẳng lẽ xú nha đầu kia thật sự có tin tức?

“Phải.” Dạ Tinh Thần gật đầu, nhắc tới chuyện này, tâm tình hắn đều tốt lên. “Vừa nãy Thần đệ nhận được thư của Lôi Nhi, hiện tại nàng vẫn bình an vô sự.”

“Nếu đã như vậy, vì sao đệ không đi đón đệ muội đi?”

Dạ Tinh Triệt có chút nghi hoặc, hắn vẫn chưa quên vẻ mặt lãnh khốc ngày hôm qua của Thần, đủ để thấy được sự quan trọng của Bắc Tiểu Lôi trong lòng đệ ấy. Vậy mà bây giờ lại không thấy vội? Chẳng lẽ trong đó còn có ẩn tình khác?

Dạ Tinh Thần lắc đầu, nói ra nguyên nhân.

“Hiện Thần đệ tiến cung cũng vì yêu cầu của Lôi Nhi, Thần đệ muốn mượn Nguyệt tư thảo của hoàng huynh dùng một chút.”

“Nguyệt tư thảo?”