Vương Phi Cường Hãn

Chương 123: Xin lỗi




“Sư huynh, bọn chúng là?”

Bạch Yên Nhi chỉ vào Tả Hữu Tinh, Tả Hữu Nguyệt, nhưng không ngờ hai đứa bé lại cho nàng một cái liếc mắt.

“Bọn nhỏ là bảo bối của ta.” Lời này lại là của Bắc Tiểu Lôi tiến lên trước nói. Một bộ váy áo đỏ rực nhẹ nhàng bay múa, trên khuôn mặt tuyệt mỹ lộ vẻ tươi cười ấm áp, nhưng là đối với hai đứa nhỏ.

“Mẫu thân—“ Thấy Bắc Tiểu Lôi tiến lên, Tả Hữu Tinh, Tả Hữu Nguyệt từ trên người Tả Quân Mạc trượt xuống, nhào về hướng Bắc Tiểu Lôi.

“Ngươi, các người?”

Bạch Yên Nhi nhìn Bắc Tiểu Lôi, lại nhìn Tả Quân Mạc, trong mắt là biểu tình không thể tin được, hiển nhiên nàng ta hiểu nhầm mối quan hệ giữa hai người họ.

Bắc Tiểu Lôi hơi nâng môi, thấy vẻ mặt Bạch Yên Nhi như bị đả kích lớn, nàng thật vui. Nhưng mà nàng cũng không muốn để cho người khác hiểu nhầm mối quan hệ giữa nàng và Tả Quân Mạc. Nam nhân của nàng chính là kẻ gây tai họa nha.

“Tả công tử, cảm ơn ngươi đã chăm sóc Tinh Nhi, Nguyệt Nhi.” Bắc Tiểu Lôi sang sảng ôm quyền tạ ơn với Tả Quân Mạc, hào khí nữ nhân giang hồ.

“Vương phi không cần cảm ơn, Tinh Nhi, Nguyệt Nhi cũng là cháu ngoại của ta.”

Tả Quân Mạc cũng ôm quyền, rất thưởng thức tiêu sái của Bắc Tiểu Lôi. Tuy rằng Tiêu Dao Vương phi này cũng có mấy phần ngang ngược, nhưng mà nàng đủ thẳng thắn, cũng không mất vẻ thiện lương, làm cho người ta không chán ghét được, ngược lại rất tán thưởng.

“Vương, vương phi?”

Bạch Yên Nhi thất lễ chỉ vào Bắc Tiểu Lôi, rõ ràng không ngờ tới thân phận của Bắc Tiểu Lôi lại tôn quý như thế, trong đôi mắt sáng ngời của nàng ta không chút che giấu sự kinh ngạc, còn có chút nghĩ mà sợ.

“Yên Nhi, không được vô lễ.” Nhìn hành động của Bạch Yên Nhi, Tả Quân Mạc trầm thấp nói. Tiểu sư muội này bị chiều đến hư rồi, vô cùng tùy hứng làm bậy, sớm hay muộn tính khí kia cũng chọc phải họa.

Nghe thấy Tả Quân Mạc khẽ quở trách, Bạch Yên Nhi ngượng ngùng thu tay về. Nhưng vẫn còn nửa tin nửa ngờ mà nhìn chằm chằm vào Bắc Tiểu Lôi, thấp giọng hỏi Tả Quân Mạc.

“Nhị sư huynh, nàng thật sự là vương phi à?” Còn có sao con của nàng ta lại là cháu ngoại của nhị sư huynh, nhìn thái độ cùng xưng hô khách khí giữa hai người, nàng ta cũng không giống là muội muội của nhị sư huynh a? Liền một chuỗi nghi vấn chớp qua trong đầu.

“Làm sao? Vị cô nương này đối với thân phận của thê tử bổn vương có dị nghị?”

Dạ Tinh Thần đi đến, ảnh vệ một bộ áo đen đi theo bên người. Khóe miệng mỉm cười, khuôn mặt tuấn mỹ đến yêu nghiệt càng thêm quyến rũ lòng người.

“Vương gia.” Tả Quân Mạc ôm quyền hành lễ với Dạ Tinh Thần.

“Tả công tử.” Dạ Tinh Thần cũng gật đầu đáp lễ.

“Phụ thân—“ Tả Hữu Nguyệt nhìn Dạ Tinh Thần cười đến xinh đẹp, vội vàng từ trong ôm ấp của Bắc Tiểu Lôi giãy xuống, vươn cánh tay ngắn mập về phía Dạ Tinh Thần muốn ôm ôm.

Dạ Tinh Thần cười một tiếng, nhận lấy Tả Hữu Nguyệt ở trên mặt nó hôn một cái, chọc cho tiểu Nguyệt Nhi cười khanh khách không ngừng.

Tả Quân Mạc nhìn thấy phu phụ Bắc Tiểu Lôi thật sự rất yêu Tinh Nhi, Nguyệt Nhi, trong lòng thực vui mừng, cũng khó trách lúc trước hai đứa nhỏ một mực la hét muốn tìm bọn họ, cảm giác của trẻ nhỏ là rất trực quan a, ai đối tốt với chúng, ai không đối tốt với chúng, chúng đều có thể cảm nhận được.

“Dân, dân nữ biết sai.” Tuy rằng Dạ Tinh Thần tuấn mỹ vô trù nhưng uy nghi hoàng tộc trời sinh lại tuyệt không yếu. Một câu hỏi thản nhiên khiến cho Bạch Yên Nhi nghe ra được sự không vui trong lời nói của hắn, nhất thời sợ tới mức nửa quỳ trên đất.

“Vương gia, vương phi, Yên Nhi từ nhỏ đã bị chiều hư, không hiểu chuyện, mong các ngài không cần tính toán với muội ấy.” Thấy tiểu sư muội từ trước đến nay luôn ngang ngược giờ phút này cũng biết sợ, Tả Quân Mạc cũng có chút không đành lòng, liền hướng về phía phu phụ Bắc Tiểu Lôi cầu tình cho muội ấy.

Bắc Tiểu Lôi liếc Bạch Yên Nhi một cái, đối với loại người mềm nắn rắn buông này rất không có thiện cảm, song nể tình Tả Quân Mạc, nàng cũng không khó xử nàng ta. Nhưng cái vốn nên đòi lại, nàng ta vẫn không thể thiếu.

“Tả công tử, không phải chúng ta tính toán với lệnh sư muội. Thật sự là lệnh sư muội rất vô lý, điều khiển xe ngựa lung tung bừa bãi, thiếu chút nữa làm cho dân chúng bên đường bị thương. Thật không dễ dàng, ta mới cản được xe ngựa lại, nàng ta không những không nhận tội, ngược lại càn quấy chỉ trích ta, thậm chí còn dám đánh chủ ý lên Tiểu Kim…”

Lời của Bắc Tiểu Lôi làm cho khuôn mặt tuấn tú của Tả Quân Mạc trầm xuống, đôi mắt thâm thúy trừng Bạch Yên Nhi. Hận không thể lập tức đóng gói muội ấy ném trở về, thật là, không ngờ ba năm không gặp, muội ấy trái lại càng thêm ngang ngược. Sủng nịch của sư phụ, sớm hay muộn cũng sẽ làm hại muội ấy.

“Công tử, chuyện này không liên quan đến tiểu thư, là lão nô lái xe nhanh quá thôi.”

Thấy Tả Quân Mạc dùng ánh mắt trách móc nhìn Bạch Yên Nhi, Ngô thúc ba một tiếng, quỳ gối ở trước mặt hắn.

Tả Quân Mạc lạnh lùng liếc qua Ngô thúc, con người tồn tại trách cứ.

“Ngô thúc, thúc nên xét lại mình đi.”

“Vâng, lão nô biết sai rồi, nhất định sẽ sửa.” Ngô thúc gật đầu, cam đoan nói.

“Được rồi, Tả huynh, cũng không có việc gì lớn. Chỉ cần lệnh sư muội bọn họ hướng các vị dân chúng bị kinh hách xin lỗi, chuyện này coi như xong.” Dạ Tinh Thần nhìn Tả Quân Mạc nói, bọn họ đều không muốn khó xử Bạch Yên Nhi.

“Yên Nhi—“

Tả Quân Mạc chưa nói xong, Bạch Yên Nhi cũng hiểu được ý tứ của hắn. Tuy trong lòng rất không tình nguyện, cũng không bỏ xuống được mặt mũi xin lỗi những người đó. Nhưng mà nàng càng sợ Tả Quân Mạc dùng ánh mắt lạnh lùng để nhìn mình, cắn chặt hàm răng, nàng chuyển hướng mọi người, cúi người nói.

“Thực xin lỗi.”