Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Chương 169: Giết người rồi




Nếu như đã không phù hợp với logic thông thường, vậy thì mục đích duy nhất hắn ta đến đây chính là muốn khiến cô sợ hãi, hoặc là khiêu khích khiến cô tức giận.

“Những lời Tây Môn công tử nói quả thật rất có lý. Có lẽ Nhiếp chính vương sẽ bằng lòng kết thông gia với gia tộc Tấn Quốc Công.

Hay là ngươi đích thân đi hỏi ngài ấy đi?” Thương Mai bình tĩnh nói.

Tây Môn Hiểu Khánh nghe vậy thì trợn trừng mắt nhìn Thương Mai, hắn ta lập tức thay đổi thái độ khiêm tốn khi nấy, lạnh lùng nói với cô: “Hạ Thương Mai, ngươi đừng quá đắc ý, cứ đợi đó, ta nhất định sẽ không để yên cho ngươi đâu!”

Dứt lời, hắn ta lập tức xoay người rời đi.

Thương Mai nhìn theo bóng lưng của hắn ta, trong đầu như có điều suy nghĩ.

Sau đó, cô ngẩng đầu lên, nhưng lại nhìn thấy Hạ Oanh Nhiễm và Thái tử đang sánh vai đi tới.

Thương Mai không muốn chạm mặt với hai người họ, cho nên cô bèn đi xuống hành lang bên trong hồ, rồi từ hành lang đi xuyên qua hòn non bộ phía bên kia.

Những hòn non bộ này vẫn luôn nối với phía Hậu hoa viên. Nhưng Thương Mai không có ý định đi đến Hậu hoa viên, cô chỉ muốn đi đến một nơi yên tĩnh, để bản thân cảm thấy thoải mái, thanh tịnh hơn một chút mà thôi.

Khi đi đến nơi không có người, Thương Mai ngồi xuống, bao quanh cô là những hòn non bộ, vì thế sẽ không ai nhìn thấy cô, cô cũng cảm thấy vui vẻ, thanh tịnh hơn.

Chỉ có điêu chưa ngồi nghỉ ngơi được bao lâu, cô bèn nghe thấy phía trước có tiếng động. Cô không đi vòng qua đó để xem mà chỉ muốn lập tức quay đầu rời đi, bởi vì cô ý thức được phía trước nhất định có thứ gì đó đang đợi cô.

Thế nhưng, vừa quay đầu lại, cô nhìn thấy Thái tử và Hạ Oanh Nhiễm đang dẫn theo hai tên thị vệ đi qua đây. Tiếng bước chân của họ khá nhàn nhã, ung dung, dáng vẻ giống như đang đi tản bộ.

Đúng lúc này, đột nhiên có một người dùng tốc độ rất nhanh đi vòng qua hòn non bộ, tiến lên trước dắt tay cô, rồi hoảng sợ nói:

“Thương Mai, mau chạy đi, cô giết người rồi!”

Người này chính là Tây Môn Hiểu Khánh khi nãy chặn đường cô.

Thương Mai rất nhanh đã hiểu ra mọi chuyện. Khi nãy Tây Môn Hiểu Khánh chặn đường cô là để kéo dài thời gian đợi Hạ Oanh Nhiễm và Thái tử đến. Hắn ta biết cô không muốn chạm mặt với hai người họ nên sẽ đi lên phía hòn non bộ.

Về phần khi nãy hắn ta cố ý chọc tức cô hoặc dùng những lời lẽ đụng chạm đến cô, chắc hẳn chỉ cần trễ một lát thôi là biết được sự thật.

Do đó, Thương Mai lập tức đẩy Tây Môn Hiểu Khánh ra. Tây Môn Hiểu Khánh cho rằng cô muốn chạy thì lập tức kéo mạnh tay cô:

“Thương Mai, mau chạy sang bên này.”

Thương Mai giơ chân đạp một phát vào bụng dưới của hắn ta, sau đó cô vòng qua phía sau hòn non bộ.

Một tên hầu đang nằm trong vũng máu, một cây trâm cài tóc đang cắm thẳng trên ngực hắn ta, cô rất quen thuộc với cây trâm cài tóc này, bởi nó là của cô.

Tên hầu bị giết này cũng rất quen mắt, hắn ta chính là tên hâu gác cổng từng đưa nước, đưa bánh bao đến cho cô.

Thương Mai bước nhanh lên phía trước, cô phát hiện trên cổ hắn ta có vết máu tụ và dấu vân tay, còn cây trâm cài tóc thì không hề đâm quá sâu vào ngực hắn ta.

Hắn ta chết vì nghẹt thở chứ không phải vì bị cây trâm đâm vào tim mà chết!

Thương Mai quỳ xuống rồi cúi người, cô khẽ xoay Đoạt Phách Hoàn, tiến hành kích điện lên ngực của hắn ta, sau đó nhanh chóng lấy túi kim châm từ trong ống tay áo ra.

Lúc này, Hạ Oanh Nhiễm ở bên cạnh đã kinh hãi hét lên: “Trời ơi, giết người, giết người rồi!”

Thái tử cũng giơ tay ra, lớn tiếng dặn bảo đám thị vệ mình dẫn đến: “Dám giết người ngay trong ngày lễ thành hôn của Tướng gia?

Mau đi lên bắt hung thủ lại cho ta!”

Đây là một âm mưu đã được trù tính vô cùng đơn giản và vội vàng, nhưng bọn họ lại dùng Thái tử làm nhân chứng, hơn nữa còn dùng cây trâm cài tóc của cô.

Là Hạ Oanh Nhiễm sai người đến Hạ Chí Uyển của cô lấy trộm.

Thương Mai thuận tay ném một tảng đá lớn về phía đám thị vệ. Nhân lúc bọn họ né tránh, cô nhanh chóng chọn huyệt đạo rồi đâm cây châm xuống.

Cô không chắc chắn mình có thể cứu được tên hầu gác cổng này, bởi thời gian quá gấp gáp, vì thế cô hoàn toàn không có cách nào đưa ra phán đoán chính xác nhất được. Nhưng mà thông qua màu sắc của môi và độ nông sâu của cây trâm cài tóc, cô có thể nhìn ra hẳn ta mới chỉ ngạt thở rồi bị choáng ngất đi chứ chưa chết hẳn.

Gần đây cô cũng không dùng đến Đoạt Phách Hoàn, cho nên điện lực của nó rất đây. Nếu có thể phối hợp với việc chọn huyệt đạo chính xác, thì hắn ta có thể được cứu sống.

Cô căm kim châm lên hai huyệt là huyệt Vân Môn và huyệt Trung Phủ. Khi kim châm vừa đâm vào, cô có thể cảm nhận được nhịp tim yếu ớt của hắn ta.

Sau khi thoát khỏi tảng đá lớn kia, hai tên thị vệ lập tức lao về phía cô, nhưng lúc này Thương Mai đã lấy kim châm ra và đứng lên, vẻ mặt âm trâm nói: “Không cần bắt ta, ta sẽ tự đi.”

Hạ Oanh Nhiễm tiến lên phía trước, muốn “tặng” cho cô một bạt tai, nhưng Thương Mai đã nhanh nhẹn nắm được cổ tay nàng ta. Cô dùng sức đẩy Hạ Oanh Nhiễm, ánh mắt vô cùng lạnh lùng.

Hạ Oanh Nhiễm bị đẩy thì hơi loạng choạng, rồi ngã vào lòng Thái tử. Ngay sau đó, nàng ta vô cùng tức giận nói: “Hạ Thương Mai, ngươi đã giết người rồi mà còn dám ngông cuồng thế ư?”

Sau khi đỡ Hạ Oanh Nhiễm đứng vững, Thái tử đi đến trước mặt Hạ Thương Mai, nhìn cô với ánh mắt kiêu ngạo, rồi cười gắn một tiếng, nói: “Lân này bổn cung ngược lại muốn nhìn thử xem Hoàng thúc sẽ làm việc thiên tư như thế nào.”

Thương Mai nhìn chằm chằm hắn ta, gương mặt này vẫn luôn khiến cô chán ghét và căm hận giống hệt như trước đây.

Cô dường như nhìn thấy cảnh tượng, hắn ta ra lệnh tra tấn dã man Hạ Thương Mai cũ rồi còn ép cô ấy phải gả cho Lương Vương.

“Dẫn người đi!” Thái Tử bóp chặt cằm của cô, rồi thả tay ra, lạnh lùng nói với đám thị vệ.

Đám thị vệ lập tức áp giải Hạ Thương Mai rời đi, một lát sau, có hai người đến khiêng tên hâu gác cổng đi.

Bởi vì xảy ra án mạng ngay trong phủ, cho nên những người đang xem kịch cũng tò mò xúm lại xem.

Thương Mai bị đám thị vệ áp giải vào giữa đám đông. Ban nãy Thái tử đã lấy cây trâm cài tóc của cô đi, cho nên búi tóc của cô hiện giờ rất lỏng lẻo, gió khẽ thổi qua, khiến cô giống hệt như một con mụ điên.

Thi thể của tên hâu gác cổng được đặt ở giữa vườn hoa. Đối với việc xảy ra án mạng ngay trong hôn lễ, rất nhiều người đều cảm thấy đây là một chuyện vô cùng đen đủi.

Mộ Dung Tráng Tráng và Thôi thái phi cũng đã đến. Ban nãy khi Mộ Dung Tráng Tráng đi gặp Thôi thái phi, Nhị thẩm của Tây Môn Hiểu Nguyệt cũng ở đó. Nguyên nhân Thôi thái phi tìm nàng ta qua đó khiến nàng ta vô cùng tức giận. Chỉ vì Nhị thẩm của Tây Môn Hiểu Nguyệt đề cử một chàng trai tài giỏi, anh tuấn, Thôi thái phi cảm thấy người đó rất phù hợp với Mộ Dung Tráng Tráng, cho nên mới sai người gọi nàng ta đến để hỏi ý kiến của nàng ta.

Vì thế khi nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, Mộ Dung Tráng Tráng lập tức biết rằng bản thân mình đã bị lợi dụng. Có một số người cố ý muốn Thương Mai đi một mình, để dễ dàng vu oan hãm hại cô.

Lần này lại còn động đến tính mạng con người, quả thật quá đáng ghét!

“Làm sao có chuyện như vậy được? Là kẻ nào giết?” Lão phu nhân đi đến, gương mặt trắng bệch, hoảng sợ hỏi.

Thái tử lạnh lùng nói: “Lão phu nhân, người hỏi hay lắm. Bổn cung còn muốn hỏi người, người dạy dỗ cháu gái mình như thế nào vậy chứ? Dạy dỗ kiểu gì mà khiến nàng ta trở thành một kẻ tàn nhẫn, độc ác như thế? Hở ra một chút là muốn giết người!”

Hạ thừa tướng và các quan lại cũng xúm lại. Sắc mặt của Hạ thừa tướng hơi kinh ngạc, ngay sau đó đáy mắt ngập tràn tức giận. Ông ta trâm mặt, trao đổi ánh mắt với Lão phu nhân, giờ phút này Lão phu nhân hiển nhiên cũng đang mờ mịt, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Bọn họ rõ ràng không biết chuyện này, hơn nữa hôm nay xảy ra án mạng không phải là chuyện mà họ mong muốn.

Mộ Dung Khanh liếc mắt nhìn Hạ Thương Mai trong đám người, rồi quay sang nhìn thi thể của tên hầu gác cổng đang đặt trên mặt đất. Sau đó, hắn thản nhiên hỏi: “Hình Bộ Thượng Thư có ở đây không?”

Nghe thấy lời này của Mộ Dung Khanh, Hình Bộ Thượng Thư lập tức bước ra: “Vương gia, thần có!”

Mộ Dung Khanh giơ tay ra: “Xét hỏi vụ án!”

Hôn lễ lập tức trở thành công đường xử án. Hơn nữa còn có rất nhiều Hoàng thân quốc thích và các đại thần đều đứng đây xem, áp lực của Hình Bộ Thượng Thư cũng vì thế mà tăng lên không ít!

Hạ thừa tướng sắp xếp cho người mang ghế đến để mọi người ngồi xuống. Mộ Dung Khanh ngồi ở chính giữa, bên cạnh hắn là Lễ thân vương.

Trong bầu không khí vô cùng nghiêm túc này, Lễ thân vương lại yêu cầu đổi ghế.

Mộ Dung Khanh thấy thế lập tức hỏi: “Hoàng huynh, có chuyện gì thế?”

“Bổn vương nhận ra ban nãy Lương thái phó ngồi chiếc ghế này rồi.” Lễ thân vương tỏ rõ vẻ bực bội.

“Vương gia cũng có phần tự phụ quá rồi! Chiếc ghế bổn quan ngồi rồi thì Vương gia không thể ngồi được ư?” Lương thái phó thấy vậy thì không vui lên tiếng.

Lễ thân vương không cảm xúc nói: “Ban nãy khi ngồi, ông liên tục đánh mấy cái rắm. Khi ăn cơm trưa, bổn vương và ông ngồi chung một bàn ăn, ta thấy ông ăn rất nhiều đậu. Theo suy đoán thông thường, mấy quả rắm ông thả ra chắc chắn sẽ thối đến mức không tài nào ngửi được. Vả lại, đậu còn có công dụng dễ bài tiết. Nếu ông đánh rắm quá mạnh có thể sẽ lây sang cả cái ghế!”

Nghe thấy những lời này của Thái tử, một vài quan lại len lén che miệng cười. Chả trách khi nãy bọn họ ngửi thấy một mùi thum thủm giống như mùi thịt thối.

Lúc này, gương mặt của Lương thái phó đã tức đến mức tái xanh. Ông ta tức tối sai người mang ghế đến cho mình ngồi, đồng thời cũng chuẩn bị cho Lễ thân vương một chiếc ghế khác.

Mộ Dung Khanh liếc nhìn Lễ thân vương, khẽ bật cười. Hoàng huynh này của hắn thật sự rất biết cách đánh phủ đầu mà!