Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Chương 413: Đợi hắn quay về




Bọn họ ngồi dưới tàng cây đa một hồi lâu, nói rất nhiều thứ, đây là lần đầu tiên hai người đối thoại thẳng thắn, Tiêu Thác cũng nói ra, nguyên nhân hắn không muốn thành thân là vì cảm thấy nữ nhân rất phiền toái, sau này có phu nhân rồi hắn không thể tự dọ tự tại như trước đây nữa.

Loan Loan cam đoan sau khi thành thân, hắn thích làm gì cũng được, chỉ duy nhất là không thể thân cận với những người phụ nữ khác, Tiêu Thác rất yên tâm, nữ nhân một người cũng ngại nhiều, nhiều nữa thì phiền chết hắn.

Vẫn luôn cho trò chuyện đến khoảng giờ Tý, Tiêu Thác mới đưa Loan Loan trở về, sau đó xách băng ghế vụng trộm trèo tương về phủ, sáng sớm mai, vẫn là những ngày trước đi thỉnh an lão hầu gia.

Lão hầu gia giống như không biết hắn đã trốn đi, vẫn lạnh nhạt dặn dò vài câu rồi đuổi đi.

Tiêu Thác đi đến cửa lại gặp Tráng Tráng dẫn theo Cầm Chi và Quỳnh Hoa đi đến.

“Công chúa đến rồi?” Tiêu Thác tưởng đến tìm hắn, khẽ nói: “Cũng không cần phải bồi tội, dù sao cũng không chỉ ngươi không giúp đỡ ta.”

Khuôn mặt Tráng Tráng mộc mạc, nở một nụ cười yếu ớt, từ sau khi khỏi hẳn thương độc, sắc mặt của nàng ta vẫn luôn rất yếu ớt, cũng không còn khỏe mạnh hoạt bát như trước nữa.

“Ta không phải đến tìm ngươi, đừng tự mình đa tình, ta đến tìm tổ phụ ngươi.” Tráng Tráng nói.

“Tìm ông già kia làm gì?” Trong lòng Tiêu Thác nhảy lên cảnh báo: “Hỏi tội?”

“Không, chỉ là vô cùng mệt mỏi, muốn tìm người nói chuyện phiếm.” Tráng Tráng nói.

“Ta đi vào với ngươi.” Tiêu Thác sợ nàng ta ghi hận tổ phụ không muốn để đại ca cưới nàng ta.

Tráng Tráng cũng không từ chối, tùy ý Tiêu Thác dẫn mình vào.

Hầu gia nghe thấy công chúa đến chơi, có chút sững sờ, nhưng cũng lập tức chỉnh đốn lại dáng vẻ đi ra ngoài tiếp kiến.

“Lão thần tham kiến công chúa điện hạ.” Hầu Gia khom người.

“Hầu Gia miễn lễ.” Tráng Tráng nhìn ông ta, nhìn lão chiến tương đã từng vì Đại Chu mà chiến đấu hăng hái đẫm máu.

“Công chúa mời vào.” Hầu Gia bước lui một bước, vẫn khom người như trước mời nàng ta.

Tráng Tráng không từ chối, trực tiếp đi vào.

Sau khi hai người ngồi xuống, Tiêu Thác đứng thẳng bên cạnh Hầu Gia, cảnh giác nhìn Tráng Tráng.

“Lão thần còn chưa chúc mừng công chúa khỏi bệnh nặng.”

Khỏi bệnh nặng, mà không phải tự mình khỏi bệnh, có thể thấy được giả dối thế nào.

Tráng Tráng gật đầu: “Cảm ơn Hầu Gia.”

Không khí ở hiện trường có chút xấu hổ, hai người giống như không tìm được lời nào mà nói.

Tiêu Thác cũng im lặng, nhìn nhìn Cầm Chi và Quỳnh Hoa, hai người cúi đầu, đứng hai bên trái phải của Tráng Tráng như là hộ pháp bảo vệ nàng ta.

Cuối cùng, cũng là Tiêu hầu gia hết kiên nhẫ: “Hôm nay công chúa đến, là có chuyện gì?”

Tráng Tráng ngẩng đầu, có chút mờ mịt: “Không có việc gì.”

“Vậy…” Hầu gia ngược lại lại không biết nên nói thế nào, nàng ta không có việc gì thì tìm đến ông ta, đến rồi cũng không nói gì, ông ta đối mặt với rất nhiều nguy cơ, cũng xử lý rất nhiều nguy cơ, nhưng không biết xử lý tâm sự con gái này thế nào.

Ông ta cảm thấy, công chúa có hận có oán với ông ta.

Nhưng mà, khó lắm, ông ta hiểu công chúa, chỉ sợ công chúa sẽ không hiểu ông ta.

Cứ trầm mặc như vậy, Tiêu Thác khó hiểu nhìn Tráng Tráng, rồi lại nhìn tổ phụ của mình, hai người này đang đánh đố sao? Tại sao không nói gì?

“Công chúa, nếu không hôm nay ngươi ở lại đây dùng cơm.” Tiêu Thác mở ra chủ đề, chủ yếu là cảm thấy thật kỳ quái.

Tráng Tráng cũng không phản đối, cũng không đồng ý, chỉ là lầm bầm nói một câu: “Ăn cơm?”

“Ăn cơm, mọi người đều ăn cơm, cô gầy đi nhiều.” Tiêu Thác nói.

Tráng Tráng cười nhẹ: “Thật sao?”

“Ngươi không biết sao? Ngươi hỏi Cầm Chi thử xem, mặt cũng rất nhỏ.”

Tiêu hầu gia cũng không ngăn Tiêu Thác nói chuyện với công chúa, có người nói chuyện vẫn tốt hơn là trầm mặc.

Nhưng mà, lời nói của Tiêu Thác không thể nào nói tiếp, bởi vì, Tráng Tráng cũng không trả lời.

Nàng ta giống như là thật sự đến ngồi một lúc.

Tiêu hầu gia lại ngồi không yên, nói với Tiêu Thác: “Con ra ngoài trước, tổ phụ nói mấy câu với công chúa.”

Tiêu Thác nhìn Tráng Tráng, có chút không muốn đi, nhưng mà cũng tin công chúa không có ác ý gì, đành nói: “Vậy được rồi, con đứng ở ngoài cửa.”

Cầm Chi và Quỳnh Hoa cũng cùng nhau đi ra, Tráng Tráng bưng một ly trà trong tay, không uống, chỉ là lặng yên nhìn bọt trà.

“Công chúa!” Tiêu hầu gia gọi một tiếng, Tráng Tráng ngẩng đầu nhìn ông ta.

Tiêu Hầu Gia nhìn kỹ gương mặt thon gây, bởi vì thon gầy nên hai con mắt có vẻ vô cùng lớn: “Công chúa, ngài oán trách cựu thần, đúng không?”

Tráng Tráng hơi ngơ ra một chút: “Sao có thể chứ?”

“Người thật chưa bao giờ nói dối, công chúa oán hận lão thần, lão thần hiểu được.” Tiêu hầu gia nói.

Tráng Tráng lắc đầu, không rõ mà nói: “Tại sao phải oán hận ông? Chuyện của ta và Tiêu Kiêu với ông không liên quan gì, ông cũng là bị động ngăn cản.”

Tiêu Hầu gia không ngờ công chúa lại hiểu rõ như vậy, không khỏi hổ thẹn, chỉ là: “Công chúa nếu không phải oán hận lão thần, hỏi tội chuyện trước, vậy sao lại đến đây?”

Tráng Tráng hơi cười, vẫn nhìn quanh bốn phía: “Ta chỉ là muốn đến xem, muốn đến nơi này ngồi một lúc, nơi này có hơi thở của hắn, kỳ thật ta muốn đi vào phòng hắn, nhưng mà, ta cảm thấy có chút mạo muội.”

Trong lòng Hầu gia có chút khó chịu, không ngờ nàng ta đến vì mục đích này, ông ta thở dài một tiếng: “Tiêu Thác, vào đây, đưa công chúa đến phòng đại ca ngươi.”

Tiêu Thác lập tức đẩy cửa đi vào, ngốc nghếch mà nói: “Đến phòng đại ca làm gì? Đại ca cũng không có ở đây.”

Hầu Gia nhìn Tráng Tráng, thấy Tráng Tráng chuyển mình, ông ta đột nhiên nói: “Đối với tứ hôn của Thái hậu, công chúa có ý kiến gì không?”

Tráng Tráng lại ngồi xuống: “Không có suy nghĩ gì, Hầu gia sợ?”

Hầu gia không lên tiếng, ông ta đúng là sợ, một mình ông ta thì cũng xem như thôi, nhưng mà, Tiêu gia cũng không phải chỉ một mình ông ta.

Tiêu Thác không rõ nói: “Có gì mà sợ? Binh đến tướng chặn, nước lên đất ngăn, chuyện lớn thế nào cũng sẽ có biện pháp giải quyết, đại ca và công chúa đã trải qua nhiều chuyện như thế, nếu như tổ phụ lại dùng gậy đánh uyên ương, Tiêu Thác con sẽ là người đầu tiên đứng ra.”

“Câm miệng, nói hươu nói vượn.” Tiêu hầu gia tức giận quát lớn.

“Con không phải nói hưu nói vượn, con chỉ là không rõ tổ phụ vì sao sợ trước sợ sau, người cũng không có lòng mưu phản, cho dù hoàng thượng kiêng kị Tiêu gia của chúng ta thì sao? Chưa từng làm là chưa từng làm.”

Mặc dù Hầu gia tức giận, nhưng mà cũng hiểu Tiêu Thác nói có lý, ông ta già rồi, kiêng kị quá nhiều, kỳ thật hoàng thượng kiêng kị Tiêu gia như thế thì có sao? Trả giá bằng hạnh phúc của Tiêu Kiêu, ông ta vẫn sẽ kiêng kị.

Nếu quả thật đến lúc vạn nhất bất đắc dĩ, lui ra là được, chỉ cần giữ được người, những thứ khác có gì mà phải lo lắng chứ.

Nghĩ đến đây, ông ta đột nhiên thay đổi sắc mặt: “Nếu như công chúa không có ý gì khác, vậy đợi Tiêu Kiêu dưỡng thương xong trở về, lão thần sẽ chính thức cầu hôn với Hoàng thái hậu.”

Tráng Tráng kinh ngạc nhìn ông ta, nước mắt lộp bộp rơi xuống: “Ông…đồng ý?”

“Ý chỉ không thể trái.” Hầu gia có chút chật vật, không muốn để người ra biết trong lòng ông ta đang nghĩ gì, cũng không dám nhìn Tráng Tráng trước mặt, chuyện của ông ta và Tiêu Kiêu, ông ta cũng có một phần trách nhiệm.

Tráng Tráng cúi người: “Cảm ơn, sự khẳng định của ông, có ý nghĩa vô cùng với bản cung.”

Nàng ta theo Tiêu Thác rời đi, ngồi ở trong phòng của nam nhân nàng ta thích, ở đây có hơi thở của hắn, nàng ta dùng lòng ngón tay vướt qua sách hắn xem qua, áo mặc qua, chén dùng qua.

Nàng ta không ngừng rơi lệ, khóc lại cười, đáy lòng mới xem như có cảm giác chân thật.

Kỳ thật mấy hôm nay tỉnh lại, nàng ta vẫn phảng phất như là sống trong hư ảo, sau khi tỉnh lại, Thương Mai nói cho nàng ta biết, Tiêu Kiêu tự vẫn trước giường nàng ta, lúc ấy trong đầu nàng ta chỉ nghĩ, cuối cùng hắn cũng không phụ nàng.

Hai ngày đầu, đối với ai đó muốn tính toán gia tài của nàng ta, nàng ta cũng không chút để ý, cho đến lúc này, nàng ta mới chậm rãi ra khỏi mộng cảnh, đi đến hiện thực.

Nàng ta muốn gả cho Tiêu Kiêu rồi, nhưng mà Tiêu Kiêu vẫn chưa về, hắn có ổn hay không, không ai có thể trả lời nàng ta.

Nàng ta không mơ tưởng đến hôn sự, chỉ cầu hắn bình an vô sự.

Nếu không, cái mạng này của nàng ta cũng không giữ được.