Vương Phi! Mau Chạy!!!

Chương 42: Chương 42





Một đêm không ngủ, Nhã Tịnh mặc một thân hắc y đi khảo sát trấn này.

Quả nhiên, tỷ lệ người dân nghèo cao hơn hẳn các trấn khác.

Nhã Tịnh vừa về tới nơi liền thấy Dạ Nguyệt Tu Kiệt đứng chờ mình ở cổng.

- Ta tưởng người đã đi nghỉ rồi?
Ta biết nàng sẽ không ngoan ngoãn nên ở đây chờ nàng, chuyện này nàng không nên lún vào quá sâu.

- Người lo ta sẽ bị diệt khẩu sao? Cảm tạ người, nhưng ta vốn đã quen rồi.

Sẽ không sao đâu!
Nhã Tịnh trấn an Dạ Nguyệt Tu Kiệt, vỗ lấy vai hắn nàng quay về phòng.

Không có quy định của Lang Minh Triết, Nhã Tịnh ngủ một giấc tới giờ thìn mới tỉnh lại.

Nhã Tịnh nhìn căn phòng xa lạ thở phào, cũng may nàng không bị lạ nhà.

- Vương phi, tên tham quan Ngưu Đào tới tìm Lưu thúc.

A Vệ nghe tiếng động liền biết nàng tỉnh vào bẩm báo, Nhã Tịnh nàng nghiêng đầu nhìn xuống.

Chậc, chưa gì đã vác xác tới không biết hắn muốn gì.

- Ngươi đi gọi Lưu thúc đi, ta chút nữa sẽ ra.

Lưu lão vừa đi ra liền thấy tên tham quan đang thưởng trà thượng hạng được một gia đinh nọ đem tới, vừa thấy Lưu lão tên Ngưu Đào kia liền mặt mày hớn hở.

- Lưu huynh, thật ngại quá.

Nay ta lại tới phiền huynh rồi!
- Ngưu đệ nói gì vậy? Không biết là cơn gió nào mang đệ tới, đệ tới làm khách ta vui còn không kịp.

Chỉ tiếc nhà ta có nhiều đồ đạc, hiện vẫn đang dọn nếu không phải hôm nay ta đã mời đệ tới cùng dùng bữa!

- Thú thật, đệ tới tìm huynh là mang giấy tờ cho huynh.

Ngoài ra là còn có chút việc công, chỉ là thấy huynh bận rộn như vậy, tiểu đệ có chút e ngại.

- Phụ thân, nhà đang có khách sao?
Nhã Tịnh nàng một thân hồng phấn che ô bước tới, tên Ngưu Đào kia vậy mà nhìn nàng tới ngơ rồi.

Lưu Thúc thấy nàng đi từ ngoài vào liền lên tiếng nói.
- Có Ngưu quan huyện ở đây tới chơi, mới sáng ra sao con lại đi đâu?
Nhã Tịnh nhìn Lưu thúc một mặt lo lắng liền lấy khăn tay che nhẹ mặt mỉm cười.

- Tiểu nữ bái kiến đại nhân!
Sau khi bái kiến tên Ngưu ngu ngốc kia Nhã Tịnh nàng quay qua bám lấy ống tay Lưu thúc nói.

- Sáng nay nữ nhi dậy sớm vì chưa quen phòng nên tính đi dạo đôi chút, nào ngờ nữ nhi nghe thấy có tiếng động.

Nên nữ nhi đi ra ngoài xem, ngờ đâu có rất nhiều người ăn xin nằm la liệt bên ngoài.

Vì thấy thương nên nữ nhi đã cho người nấu cháo cấp phát cho họ, đáng tiếc người kéo tới đông quá không kịp và không đủ gạo.

Vậy nên bây giờ nữ nhi mới trở về, phụ thân đừng trách nữ nhi nha!
- Lưu huynh quả nhiên có ái nữ tốt.

Tấm lòng tựa bồ tát sống, chỉ là đệ có chút tò mò.

Ái nữ nhà huynh đã có ý chung nhân hay hôn sự chưa?
Lưu thúc vừa nghe xong liền rõ vài phần ý định của lão ta, nhìn qua Nhã Tịnh nàng ra dấu Lưu thúc liền hiểu.

- Không dấu gì đệ, ái nữ nhà ta quả thực từng có ý chung nhân.

Chỉ tiếc rằng hôn sự chưa thành, hiền tế đã qua đời.

Nữ nhi nhà ta cũng vì vậy mà chọn cách để tang ba năm để tưởng nhớ người cũ.

Chúng ta cũng hết cách đành để mặc con bé, cũng chỉ còn ba tháng nữa sẽ kết thúc tang sự.


Có lẽ lúc đó sẽ xét xem mối nào hợp, ta sẽ tác hợp.

- Lưu huynh đúng là một phụ thân tốt, chiều ý nữ nhi hết lòng.

Tiểu đệ nghe cũng thật khâm phục!
Nhã Tịnh nghe vậy liền ngại ngùng lấy quạt che mặt, Lưu thúc tiếp tục đỡ lời hắn.

- Lúc nãy đệ nói còn việc công, không biết là chuyện gì?
Lần nữa kéo chủ đề về với hiện thực, Lưu thúc thành công kéo lại ánh mắt gian tà của tên Ngưu ngu ngốc kia.

- Chuyện là huyện chúng ta có một tục lệ, cứ ngày mười năm hàng tháng sẽ khuyên góp một số bạc.

Sau đó chúng ta sẽ đi mua gạo, mua quần áo cứu tế cho những người nghèo khổ.

Đó gọi là chúng ta tích chút công đức cho con cháu sau này, ai tích được nhiều công đức nhất sẽ được lưu danh ở bảng công đức, sau này nếu trưởng nam hoặc thứ nam tới thi cử sẽ được tặng thêm điểm! Như vậy công danh sự nghiệp đều thuận lợi.

Nhã Tịnh cúi đầu che đi ánh mắt dần tối lại, quả nhiên lần này dây cũng thật dài.

Liên quan cả tới quá trình thi cử, nếu như vậy gốc rễ của bọn chúng bám sâu tới mức nào chứ?
A Vệ nghe dặn dò của nàng, chờ đúng nửa nén nhang liền ôm một lư lớn hoàn toàn bằng vàng bước vào hỏi Lưu thúc.

- Phụ thân, cái này phiền quá! Con đã nói người bỏ lại đi thì không nghe.

Nhà chúng ta đâu thiếu chút vàng này, sao phụ thân nhất định đem nó theo chứ? Cồng kềnh nặng chết đi được!
Ngưu Đào nghe xong quả nhiên hai mắt trở nên rực sáng, mọi người liền biết cá có chút do dự với con mồi này rồi, Lưu thúc tiếp tục lên tiếng.

- Đủ rồi, phàn nàn gì chứ? Có chút vậy mà cũng không đem vào được, nếu hôm nay mà chọn được gia đinh mới sẽ không tới lượt ngươi làm đâu! Nhìn muội muội của ngươi đi, từ sáng sớm đã tỉnh dậy đi cứu tế người dân nghèo nó còn chưa than mệt! Ngươi ở đây giúp ta dọn nhà còn dám kêu?
A Vệ nghe vậy bực bội nói.

- Phụ thân, người cũng đâu phải không biết nhà ta có bao nhiêu đồ? Hay người để chiều nay chúng ta bắt đầu có gia đinh dọn nốt có được hay không?
- Thôi được rồi, tiện có Ngưu đệ ở đây.

Cái lư vàng này chúng ta cũng không dùng tới ta có thể góp chút vàng này vào ngày rằm hay không?

Như chỉ chờ có vậy, Ngưu Đào liền gật đầu vội vàng.

- Huynh thật có lòng tốt, hẳn người dân sẽ rất biết ơn huynh! Trời cũng đã vào trưa, đệ cũng phải trở về chuẩn bị công vụ.

Nói rồi lão ta tiến tới đưa tay muốn cầm lấy lư vàng, A Vệ vừa buông tay tên Ngưu ngu ngốc kia bị sức nặng kéo xuống.

Ngại ngùng hắn ta vác cái lư đi ra ngoài cửa, chờ khi cánh cửa khép lại ba người đều xả vai.

Nhã Tịnh lên ghế chính ngồi nhìn Lưu thúc bên dưới, nàng biết người giang hồ đa số đều theo đuổi chính phái lấy giúp dân làm trọng.

Ban đầu họ sẽ không tự ý đấu với quan lại, nhưng với trường hợp này nàng tin tưởng Lưu thúc sẽ không ngại chúng là quan hay dân.

Bởi lẽ người giang hồ không bị bó buộc, càng không ngại thế lực đứng sau.

Chính vì vậy Nhã Tịnh mới chọn người trong giang hồ thay vì quan lại khác, so với đám quan kia nhân sĩ giang hồ thú vị hơn nhiều!
- Tiếp theo người tính sao?
Lưu thúc nhìn Nhã Tịnh điềm nhiên nhấp trà, lão vẫn đang chờ bước tiếp theo để hành động.

Bây giờ đang là thời kỳ nhử cá, nếu nhử nhiều mồi quá sẽ bị nghi ngờ, nhưng nếu không nhử cũng sẽ bị chú ý.

Mang hai con xúc xắc nàng ném lên bàn, là chẵn.
Cầm lại hai con xúc sắc về tay Nhã Tịnh chỉ cười nhạt.

- Không sao! Chỉ là đặt vài cái bẫy để những con côn trùng từ từ rơi vào!
Mọi người như đã hiểu ý Nhã Tịnh, A Vệ nhìn nàng thở dài.

Vương phi nhà hắn lại làm việc nhiều hơn rồi, như vậy nếu khi trở về người mà gầy đi vương gia sẽ giết hắn mất.

- Vương phi, người cũng nên nghỉ ngơi và ăn nhiều vào! Nếu không khi trở lại Vương gia sẽ giết thần mất!
Nhã Tịnh nhìn A Vệ lo lắng một bên khẽ cười, A Vệ dù sao cũng là thân tín của Lang Minh Triết đời nào hắn sẽ làm hại A Vệ chứ.

Nhìn qua một vòng lúc này Nhã Tịnh có chút tò mò.

- Ý Hiên và Diễm An đâu?
Nghe nàng hỏi Lưu thúc mới lên tiếng.

- Ý Hiên nhìn không nổi Diễm An là một nữ nhân mà buông thả bản thân nên đã lôi con bé đi chỉnh trang lại rồi! A! Hai đứa nó kìa!
Chưa thấy mặt nhưng cả ba người đã nghe thấy tiếng của hai người kia.

- Ngươi là nam nhân mà suốt ngày trang điểm ẻo lả như vậy mà được sao?

- Ta trang điểm thì sao? Còn hơn ngươi một nữ nhân mà ngay cả trang điểm cũng không biết!
- Ngươi nói gì hả? Ta còn nhỏ, chưa tới lúc cần trang điểm lòe loẹt như vậy!
- Ngươi mà còn nhỏ sao? Ngươi đã thập lục tuổi rồi còn dám nói mình nhỏ? Nghe thật nực cười, ta thấy có cô nương bằng tuổi ngươi đã có hài nhi bồng rồi, ngươi nhìn lại ngươi xem có chỗ nào giống nữ nhân? Vậy mà còn dám nói ta!
- Đủ rồi, hai người không cần cãi nữa!
Mãi mới thấy hai người ló mặt, Nhã Tịnh ôm đầu.

Đúng là hai kẻ này gặp đâu cãi đó, nàng thấy mà mệt.

- Vương phi! Người xem hắn có ra dáng nam nhân không chứ? Còn dạy ta cách làm nữ nhân kìa, hắn là nữ nhân đó!
Nhã Tịnh bẹo má Diễm An nhìn qua Ý Hiên tay còn cầm cọ tức tới ộc máu bên cạnh khẽ cười, dù sao hai người họ cũng khá đáng yêu.

- Ý Hiên nói cũng không sai, ngươi là một cô nương đôi khi cũng nên biết làm đẹp!
Nghe thấy như vậy Diễm An cụ mặt, Ý Hiên thấy nàng bênh mình liền vênh mặt lên.

Nhìn hai tiểu đáng yêu này, Nhã Tịnh nhớ tới những gì họ từng trải qua lại càng thấy đáng thương hơn.

Đáng lẽ ra họ nên có một cuộc sống bình an như những đứa trẻ bằng tuổi, lại nhìn thấy người dân nơi đây Nhã Tịnh càng thêm quyết tâm trả lại yên bình cho nơi này.

Nàng không biết nếu hất chân được đám quan này thì nơi đây sẽ có vị quan tốt hơn tới hay không, chỉ là Nhã Tịnh mong người dân có thời gian để thở.

Nhã Tịnh trên đường tới đây thấy người dân tuy nghèo, ăn xin rất nhiều nhưng họ cũng vẫn lao động.

Đan dép rơm và cày ruộng, dù nghèo vì siu thuế nhưng họ chưa bao giờ bỏ qua niềm yêu mến lao động.

Còn nhớ lúc tới Nhã Tịnh tặng cho một ông lão ăn xin thỏi bạc, ông lão đã trao lại cho nàng bốn chiếc dép rơm.

Nàng biết nếu nơi đây có một vị quan tốt, đây thật sự là một trấn nhỏ đáng sống.

Sớm hôm sau Nhã Tịnh cùng bốn người nhìn qua nhau, một thân lụa là sang trọng Diễm An tỳ nữ của nàng cũng ăn vận cẩn trọng trang điểm lung linh tiến tới bên cạnh nàng.

Cả năm người tỏa ra khí thế "nhà không thiếu bạc" tới tiệc ăn mừng rộn ràng nơi đầu trấn.

Nơi đó cũng bắt đầu thu hút những người ăn xin, Nhã Tịnh nhìn hình ảnh tương phản này khẽ cười.

Không biết đám quan lại mang danh phụ mẫu của người dân khi thấy cảnh này ăn có ngon hay không.

Chỉ là khi nhìn thấy đám ô hợp trong bữa tiệc kẻ nào kẻ nấy béo núc ních Nhã Tịnh nàng hiểu rồi.