Vương Phi Muốn Tái Giá Rồi

Chương 166: Bản Vương Bị Khói Xộc Vào






Vụ phó tướng gõ gõ cửa.

“Có chuyện gì?” Mộ Dung Phong hỏi với giọng điệu thờ ơ.

“Thuộc hạ có chuyện quan trọng muốn báo với ngài.”
“Vào đi” Mộ Dung Phong vẫn giữ giọng điệu hờ hững đáp lời.

Vụ phó tướng đẩy cửa bước vào.

Quả nhiên, giữa phòng đặt một lò than, Mộ Dung Phong đang ngồi xổm ở đó, không ngừng ném những lá thư vào lò.

Thi thoảng.

Ngọn lửa bị dập tắt, tỏa ra từng làn khói mỏng nhẹ, sau đó từ từ, những bức thư dần dần bén lửa, toàn bộ thư đều bị ngọn lửa thiêu rụi.

“Những lá thư tuyệt mật được gửi qua lại này, bản vương không yên tâm giao cho kẻ khác, nên tự tay đốt” Mộ Dung Phong dường như đang giải thích cho Vụ phó tướng.

Vụ phó tướng cũng bước lại gần, ngồi xổm xuống trước mặt Mộ Dung Phong: “Vừa nãy vương phi nương nương đến sân vườn của thuộc hại Nương nương nói, hôm nay lại có kẻ gian lẩn vào chỗ của nương nương”
Mộ Dung Phong không chớp mắt, bất ngờ một làn khói sộc thẳng lên mặt hắn phải dụi dụi mắt, họ hắt ra một hơi.

“Tại sao kẻ đó lại lục lọi chỗ nàng ấy? Có mất mát gì không?”.


“Vương phi nương nương nói, không mất đồ gì, có điều, lúc kẻ gian đó bỏ chạy trong hoảng loạn đã ném y phục xuống nước, ngân phiếu bên trong đều hỏng nát hết rồi.”
Khó có thể nhìn được khỏe môi Mộ Dung Phong đang nhếch nhếch lên, nghiêm túc nói: “Tên trộm này ngang ngược quá rồi, không được nương tay, phải phạt hắn thật nặng.

Vương phi có nói hắn là ai không?”
Vụ phó tướng lắc đầu: “Vương phi nương nương nói hắn che mặt bằng khăn đen, không nhìn rõ dung mạo.

Nhưng, mắt hắn ta bị trúng thuốc của Vương phi, vậy nên vừa nãy thuộc hạ đã điều tra trong phủ, quả nhiên thu thập được thông tin!”
Mí mắt Mộ Dung Phong nãy giờ vẫn rũ xuống, nghe Vụ phó tướng nói vậy, thuận miệng thờ ơ hỏi: “Thu thập được gì?” “Tên làm vườn Lưu Tam Nhất ở phủ bị tình nghi phạm trong tội!” Vụ phó tướng cao hứng nói một tràng.

Mộ Dung Phong sững người, không khỏi ngẩng đầu lên liếc nhìn Vụ phó tướng: “Sao ngươi biết?”
Vụ phó tướng tinh mắt nhận ra, hai mắt Vương gia nhà mình đỏ ửng lên, như mắt thỏ vậy.

“Vương gia, ngài, mắt của ngài.”
Mộ Dung Phong lạnh lùng liếc hắn một cái: “Bản vương bị khói sộc vào”
Vụ phó tướng thấy, Vương gia nhà mình đẹp trai quá đi, nói gì cũng đúng hết.

“Mắt của tên Lưu Tam Nhất đó cũng bị giống như mắt của Vương gia bây giờ vậy, nhưng sưng đỏ hơn nhiều.

Hắn cứ luôn miệng nói bị ong đốt lúc chăm bón hoa, nhưng thần và lang trung cho rằng, hắn đang cố tình che giấu chứng cớ, giấu đầu hở đuôi!”
Mộ Dung Phong phất phất tay: “Chỉ dựa vào cớ đó thôi sao?”
“Còn nữa, hắn nói nhìn tận mắt nhìn thấy kẻ gian kia, kẻ đó mặc y phục đỏ, nhảy lên mái nhà rồi biến mất.


Nhưng Vương phi nương nương nói, kẻ đó mặc y phục đen, tên làm vườn Lưu Tam Nhất này rõ ràng là khai gian mà?”
Mộ Dung Phong phủi phủi tàn tro trên tay: “Giả dụ như hắn đúng là kẻ gian đó, biết rõ lúc đó mình mặc y phục đen, thì hà cớ gì phải tự mình thay đổi lời khai để khiến người ta nghi ngờ?”
“Hmm… cũng đúng.” Vụ phó tướng phát hiện ra bản thân đã bỏ qua điều này: “Vậy không phải hắn ư?”
Mộ Dung Phong khẽ nheo mắt: “Mặc dù không phải hắn, nhưng cũng cần tra hỏi kĩ càng, tại sao hắn lại nói dối, nói kẻ đó mặc y phục đỏ? Do hắn sợ phải chịu tội, ăn nói lung tung, hay có người xúi giục hắn?”
Vụ phó tưởng nghiêng mình thán phục: “Vương gia anh minh, một lời nói ra đủ làm thức tỉnh lòng người, giống như một sự giác ngộ vào những thời khắc mấu chốt vậy, như vậy rất được lợi”.

Mộ Dung Phong không để tâm đến lời khen ngợi đó, trừng mắt nhìn hắn: “Còn đứng đấy làm gì? Mau đi tra hỏi cho rõ ràng đi”
Vụ phó tướng đứng thẳng người, nhiệt tình đưa ra ý kiến: “Thế Vương gia không đi thăm hỏi Vương phi nương nương sao? Xem xem rốt cuộc tên trộm đó đột nhập vào Triều Thiên Khuyết với mục đích gì? Trộm ngân phiếu trong y phục của Vương phi nương nương? Hay có ý đồ gì với Vương phi nương nương?”
Sắc mặt Mộ Thiên Dung trầm xuống, không vui: “Báo ta đi thăm hỏi nàng ấy? Ngươi đang thêm dầu vào lửa đấy à?”
Vụ phó tướng cười khan mấy tiếng, vừa bước ra ngoài, vừa lẩm bẩm: “Sao có thể chứ? Thuộc hạ xin cáo lui, nếu như tìm ra Vụ phó tướng đứng thẳng người, nhiệt tình đưa ra ý kiến: “Thế Vương gia không đi thăm hỏi Vương phi nương nương sao? Xem xem rốt cuộc tên trộm đó đột nhập vào Triều Thiên Khuyết với mục đích gì? Trộm ngân phiếu trong y phục của Vương phi nương nương? Hay có ý đồ gì với Vương phi nương nương?”
Sắc mặt Mộ Thiên Dung trầm xuống, không vui: “Báo ta đi thăm hỏi nàng ấy? Ngươi đang thêm dầu vào lửa đấy à?”
Vụ phó tướng cười khan mấy tiếng, vừa bước ra ngoài, vừa lẩm bẩm: “Sao có thể chứ? Thuộc hạ xin cáo lui, nếu như tìm ra được tên trộm đó, Vương phi nương nương nói muốn băm hắn ta ra từng mảnh để đổi lấy bạc”
Mộ Dung Phong lúc này đang ném đồ vào lò than nghe xong cứng đờ, chợt thấy như có làn khí lạnh từ sống lưng thổi thắng lên, khung cảnh nhẹ nhàng còn sót lại trong lòng bỗng chốc tan biến hết cả.

Một lúc sau, Vu phó tướng quay về.

“Quả đúng như lời Vương gia, Lưu Tam Nhất không phải kẻ trộm đó.

Vừa rồi thần uy hiếp và tra tấn hắn, hắn không chịu được nên đã thành thật thú nhận”

Khuôn mặt và ánh mắt Mộ Dung Phong lạnh tanh: “Hắn khai như nào?”
“Hắn nói thực chất không nhìn thấy kẻ gian nào, chỉ là sợ bị hiểu nhầm, nên mới nói nhăng nói cuội.

Nhớ đến tên trộm mặc y phục đỏ lần trước thì khai man như thế.

Hắn nói, sau khi bị ong đốt, Trắc phi nương nương cũng tận mắt nhìn thấy, điều này có thể làm chứng”
Mộ Dung Phong “hư” một tiếng: “Lãnh Băng Nguyệt nhìn thấy? Chỉ e tên Lưu Tam Nhất này không thành thật, còn đang che giấu điều gì đó? Hắn ta không muốn công việc này nữa rồi”
Vu phó tướng hơi mơ hồ, một lần nữa quay người đi ra ngoài, có điều vừa đúng khoảng thời gian uống một tách trà, đã hào hứng quay trở lại, giơ ngón cái ra trước mặt Mộ Dung Phong: “Vương gia bày mưa lập kế, tất thảy ngài đều nắm rõ trong lòng bàn tay, thật tâm phục khẩu phục”
“Đến Vương phủ này, trình nịnh nọt của người cũng tiến triển nhanh đấy”.

Vụ phó tướng cười hì hì: “Tên Lưu Tam Nhất này nhát gan, lần này hắn rất thành thật.

Hắn nói là Trắc phi nương nương báo hắn, trong phủ đang truy lùng kẻ gian đột nhập vào nơi ở của vương phi, kẻ đó đeo mặt nạ mặc y phục đỏ, mắt hắn bị trúng thuốc của Vương phi, nghe nói giờ đang sưng đỏ lên.

Bộ dạng của hắn lúc này nếu bị phát hiện thì có nói thế nào đi nữa cũng không thể thanh minh được”
Tên Lưu Tam Nhất bị dọa tới mất hồn, cầu xin Trắc phi đưa ra kế sách, Trắc phi nương nương liền dạy hắn khai như vậy.

Hắn vẫn rất biết ơn Trắc phi nương nương, hoàn toàn không biết bản thân bị đưa ra làm bia đỡ đạn”
Mộ Dung Phong cởi bỏ chiếc khăn tay đang che mắt, dùng sức xoa xoa, vẫn hơi khó chịu: “Nếu như Lưu Tam Nhất cảm kích Lãnh Bằng Nguyệt như vậy, thì phải hắn đến Tử Đằng tiểu trúc làm việc.

Nói đây là chủ ý của bản vương.

Chỗ Vương phi, không cần nhiều lời”
Vụ phó tướng lập tức hiểu ra, Vương gia muốn điệu hổ li sơn, cảnh cáo Lãnh Bằng Nguyệt.


Một lần nữa, Vu phó tướng tốt bụng nhắc nhở Mộ Dung Phong: “Xem ra mắt ngài vẫn còn đó, có cần gọi Vương phi nương nương đến xem cho ngài không?”
Mộ Dung Phong ném chiếc khăn trong tay về phía Vụ phó tướng.

“Chẳng qua là bị khói sộc vào thôi, bản vương yếu ớt đến thế sao? Dám để Vương phi biết được, bản vương hận cả người luôn”
Vụ phó tướng đưa tay che miệng, thế cơ à? Vương phi nương nương mà biết được, người ta cũng chẳng thèm lo lắng cho ngài đâu.

Mà, mắt Vương gia bị đỏ như vậy có phần hơi kì lạ.

Ha ha, hay là làm trộm rồi nhìn thấy thứ không nên thấy?
Sáng sớm hôm sau, cổng Vương phủ vừa mở ra, người gác cổng đã vội vã chạy tới thư phòng của Mộ Dung Phong.

Mộ Dung Phong vừa luyện kiếm xong, toàn thân ướt đẫm mồ hôi.

Người gác cổng bẩm báo: “Bẩm Vương gia, đại công tử Tương phủ đến, đang đợi bên ngoài”.

Lãnh Thanh Hạc? Mới sáng ra đã đến làm gì vậy?
Mộ Dung Phong buông kiếm, lấy khăn tay lau mồ hôi: “Mời hắn đến phòng tiếp khách uống trà trước, bản vương thay y phục rồi đến ngay”.

Người gác cổng vẫn không nhúc nhích: “Lãnh công tử từ chối”
Mộ Dung Phong ngạc nhiên quay người lại: “Tại sao?”
“Lãnh công tử nói, nếu như Vương gia đã hòa ly với Vương phi nương nương, vậy thì không còn là người một nhà nữa, thêm việc mạo muội đứng trước cửa như vậy thì không hay.

Công tử đến để đón Vương phi nương nương về Tương phủ”
Sao Tương phủ biết? Như này là anh vợ đến cửa hỏi tội ư?.