Vương Phi! Nàng Háo Sắc

Chương 56: Sát thủ




Trong người Lăng Lạc Nhân cảm thấy lâng lâng. Quái, chẳng phải tửu lượng của nàng đã nâng lên một bực lúc thử rượu đêm tân hôn sao? Vì lí gì mới ba chén đã cảm thấy không ổn? Hay…rượu này mạnh hơn so với rượu nàng trộm uống thường ngày?( Trái cây ủ)

Nghĩ là nghĩ như vậy, tay Lăng Lạc Nhân vẫn cầm chén lên nếm thử, bao nhiêu lần cũng chỉ ra một kết quả. Càng thử càng choáng nha, nàng sắp cảm thấy mọi vật đều nhảy múa rồi!

“Nhân tỉ, tỉ sao lắc dữ vậy?” Nhìn điệu bộ cứ nghiêng qua nghiêng lại của Lăng Lạc Nhân mà Tề Vũ Đồng khó hiểu. Người Nam Quốc chẳng lẽ uống rượu vào là lắc như vậy? Kĩ xảo này sẽ khiến họ lâu say hơn? Nhưng nhìn đi, có giống người chưa say không? Hay đã say đến không biết trời đất rồi?

“Ta…ta..” Lăng Lạc Nhân cảm thấy mắt không theo ý mình nữa, cơ thể cứ bồng bềnh. Tai vẫn nghe âm thanh, nhưng cái âm thanh kia sao lại nhỏ dần như vậy? Cố gắng nhìn rõ người trước mắt, chỉ thấy một bóng người lập lờ nhảy múa không ngừng, làm nàng anh hùng lẫm liệt….ngất!

“Tiểu …Tiểu thư..” Dương Tinh Linh lo lắng đỡ Lăng Lạc Nhân, cũng tại nàng không ngăn cản, thành ra say đến như vậy, nếu để nhị vương gia biết được, liệu nàng có bị ánh mắt lạnh chết người kia chiếu đến hay không?

Dương Tinh Linh vừa đón được cơ thể tiểu thư mình ổn định, từ trên nóc nhà nhảy xuống sáu tên áo đen che mặt. Chúng nhìn kĩ từng người một rồi bắt đầu nhằm Lăng Lạc Nhân và Phương Kì mà hạ thủ.

Mặc dù có chút bất ngờ, nhưng đối với người luyện võ, sự nhạy bén luôn giúp họ nhanh nhẹn tránh né. Dương Tinh Linh ôm lấy thân thể Lăng Lạc Nhân xoay một vòng, tạo khoảng cách an toàn, rút trường kiếm tư thế chuẩn bị chiến đấu.

“Đưa Lạc Nhân rời khỏi đây” Phượng Kỳ hét to, lúc này nàng cảm thấy rất hoang mang, nhớ đến lần trước chỉ vì hiểu lầm mà Lăng Lạc Nhân bị bắt, hiện tại có tái diễn nữa không? Và rõ ràng là mục tiêu chúng nhắm vào cả hai, cho nên chạy thoát người nào thì tốt người ấy.

Tề Vũ Đồng biết Lăng Lạc Nhân không chút võ công, cũng rất sẵn sàng cùng Phượng Kỳ chặn lối bọn áo đen, để Dương Tinh Linh đưa Lăng Lạc Nhân rời đi. Nói trắng ra nàng căn bản rất thích hành hiệp chữ nghĩa, nên đánh nhau là sở trường tiêu khiển >”<

Âm thanh ồn ào kéo Lăng Lạc Nhân thoát khỏi trạng thái mơ hồ. Nhìn cảnh đánh nhau trước mắt nàng cứ ngỡ mình đang xem bộ phim truyền hình kiếm hiệp nào đó. Người này bay lên, kẻ khác múa kiếm, suýt chút nữa đã không kiềm chế vỗ tay tán thưởng =.=

Dương Tinh Linh xoay người, dự định đưa Lăng Lạc Nhân đi, nhưng bất ngờ lại bị bốn tên áo đen chặn lối. Vung thanh kiếm, bọn chúng dùng tốc độ nhanh tấn công vào cả hai. Nhưng cái ý định chính là chia cách các nàng để hành sự.

Tình cảnh bắt buộc, Dương Tinh Linh đẩy Lăng Lạc Nhân thoát khỏi đường nguy hiểm, và đã thành công giúp nàng tỉnh táo hoàn toàn sau cú ngã oanh liệt  mông nở hoa >”<

“Ô ô, đau chết ta rồi” Đứng dậy xoa chiếc mông khốn khổ, trước mắt Lăng Lạc Nhân là một mớ hỗn độn.Trời, gì đây? Bây giờ đầu óc nàng bắt đầu hoạt động với công suất cao. Nàng…đang gặp nguy hiểm!

“Cẩn Thận!” Vừa định thần, bên tai đã nghe tiếng hét của Dương Tinh Linh, Lăng Lạc Nhân quay sang nhìn, một cánh tay đã nắm lấy vai mình, và sau đó là tiếng thét cũng không kém phần hại màng nhĩ  nàng “A.” 

Lăng Lạc Nhân Khó hiểu nhìn kỹ lại, Ôi trời ơi, máu như thế nào lại tuôn ra làm đỏ cả vạt áo nàng. Thật kinh khủng! Cứ như đang xem một bộ phim kinh dị vậy. Nhưng cái kinh dị ở đây không phải máu, mà là…một cánh tay bị chặt đứt, vẫn còn luyến tiếc nắm lấy vai nàng. Lăng Lạc Nhân bắt đầu vì rượu mà mắng chửi ' Má nó, bà đây không làm việc ác, vì sao gặp cảnh này? Ai đó cứu ta đi?'

Dường như ông trời rất sủng ái, đã lắng nghe tiếng lòng của Lăng Lạc Nhân. Rất nhanh có bóng người đến, giúp nàng ném đi cánh tay lủng lẳng, ôm thân thể nhỏ bé vào lòng. Ngước lên nhìn thấy gương mặt thân quen, bao nhiêu tức giận Lăng Lạc Nhân điều quăng đi hết.

“Ô ô, Thiên, ta sợ quá!” Ôm lấy vòng eo rắn chắc của Hàn Lãnh Thiên, Lăng Lạc Nhân cố làm cho gương mặt có vẻ sợ sệt một chút, sau đó hình tượng se sẻ núp dưới cánh đại bàng được trình chiếu. Nàng căn bản không sợ những thứ đó vì được xem nhiều phim kinh dị, nhưng mà nữ tử không phải nên yếu mềm chút sao? Được, nàng sẽ yếu, sẽ mềm cho xem.

“Có ta, ổn!” Bàn tay nhẹ nhàng vỗ nhẹ để trấn an. Đôi mắt Hàn Lãnh Thiên lạnh lẽo liếc nhìn qua một lượt, đưa tay ra lệnh Tần Diễn, Triệu Tử Khiêm cùng Hàn Khiết Luân vào cuộc “Không để bất kì kẻ nào thoát!”

Có Hàn Lãnh Thiên bên cạnh, Lăng Lạc Nhân không còn sợ nguy hiểm, cái đầu nhỏ nhô ra, đôi mắt bắt đầu ngó nghiêng ngó dọc, nàng tìm hiểu tình hình trận chiến thế nào! Wao, đầy đủ quá, có cả năm đại mỹ nam nhân, xem ra bọn áo đen sắp không xong rồi.

Dường như những tên áo đen này không phải sát thủ bình thường. So về võ công Dương Tinh Linh, Phượng Kỳ cùng Tề Vũ Đồng không có khả năng chống cự lâu.

“Linh nhi, nàng sao rồi?” Tư Đồ Ngọc đón được Dương Tinh Linh khi nàng bị tên áo đen dùng nội lực đẩy lùi. Đôi mắt bắt đầu xem xét từ trên xuống. Sau khi quan sát Dương Tinh Linh, thấy nàng gật đầu, hắn mới thả lỏng cơ thể, rồi nhanh chóng dời nàng đến vùng căn cứ tị nạn bên cạnh Lăng Lạc Nhân. Xem bộ chỗ này chính là vùng an toàn nhất hiện nay. Nghĩ vậy, hắn lại quay lại tham gia trận đấu, xem như thể hiện sự hoàn mỹ để Dương Tinh Linh xem đi =.=

Từ khi mới đến Hàn Ngôn Duẫn đã lôi Phượng Kỳ ra khỏi vùng đấu đá. Để nàng cũng đứng bên cạnh Lăng Lạc Nhân, hắn mới có đủ tinh thần giúp những người khác một tay.

Tần Diễn sau khi nhận lệnh, cho quân lính bao vây quán ăn, bản thân cũng vào cuộc. Bọn chúng có sáu tên, bốn tên thấy không ổn cũng đến tiếp ứng, võ công thuộc hàng cao thủ. Hình như kế hoạch này nhất định phải hoàn thành, nên mới điều động nhân lực đến vậy!

Tề Vũ Đồng thấy có viện binh tới nên rất biết điều nhảy sang một bên. Nếu cứ đánh nhau với bọn chúng, bộ dạng chật vật này nhất định cũng bị vị ca ca kia đóng góp đem về Đông Quốc mất. Nàng cũng nên suy nghĩ so đo cân nhắc thiệt hơn một chút >”<

Năm người đấu mười tên, mà bọn áo đen không phải dạng dễ đối phó. Muốn trong thời gian ngắn bắt tất cả thì chẳng dễ!

“Bảo vệ họ” Liếc nhìn Dương Tinh Linh lạnh lùng ra lệnh. Hàn Lãnh Thiên nháy mắt rút trường kiếm quấn ở eo, nhún người nhảy vào giúp Tư Đồ Ngọc một tay. Dù gì hắn cũng là bát vương gia Bắc Quốc, không thể để sơ sót xảy ra!