Vương Phi Ngâm Tuyết

Chương 36: Vạch Trần Mưu Kế






Trên võ đài, thân ảnh thon dài tuấn mỹ của Lâm Phong đứng thẳng, trong đôi mắt thâm thúy như sao, lấp lánh có thần.

"Đấu pháp của các hạ như thế, chỉ sợ khó mà thủ thắng...."
Luôn luôn ăn nói khó lường, Lâm Phong điểm chân một cái, rơi xuống trên mặt đất, nâng thanh khiếm mà mới vừa rồi Tống Ngâm Tuyết vung ra tương trợ cho Bạch Thường lên, sau đó vươn tay tiếp lấy, tiêu sái duyên dáng đảo lộn vài vòng trên không trung, phóng ra vài đạo kiếm hoa nhanh chóng mà sáng rực, sau đó kiếm phong trực chỉ đối phương, khóe miệng khẽ nhếch nói.

"Xuất chiêu đi."
"Bớt kiêu ngạo cho ta!"
Cực kỳ không quen nhìn thái độ thong dong cùng bình tĩnh của Lâm Phong lúc này, trong vô hình cảm giác có một loại khí tức chèn ép bao phủ chính mình, Du Đặc vung thanh kiếm sắc bén lên, sắc mặt lạnh như băng hung ác nói.

Cơ hồ không có nửa điểm do dự, kiễng chân, kiếm hoa bay qua, chỉ thẳng về hướng đối diện, lần này Du Đặc dốc hết sức lực, thề phải khiến Lâm Phong táng mạng dưới kiếm.

Nghênh đón khí lưu trước mặt, Lâm Phong cười khinh miệt, mũi kiếm vừa đỡ, chỉ thấy trong một đạo bạch quang lóe lên, khí tức vốn hợp lại làm một thể liền bị tách ra, chia làm hai phần tản ra hai bên.


Vừa thấy một kích mình tập trung nội tức lại bị đối phương dễ dàng hóa giải, trong lòng Du Đặc có chút lo sợ.

Người trước mắt, nếu cứ như vậy mà đánh nhau tiếp, hắn nhất định sẽ chiến bại, cho nên vì cầu thắng, trong lòng Du Đặc bắt đầu tính toán.

Thủ đoạn của Du Đặc, có lẽ coi như có tác dụng đối với Bạch Thường loại người thuộc chính phái này, nhưng Lâm Phong trước mặt, tâm cơ của hắn âm trầm, lòng dạ thâm sâu, sợ là mười Du Đặc, cũng chưa chắc có thể đuổi kịp hắn.

"Ngươi đang nghĩ có nên lặp lại chiêu cũ đúng không?"
Một câu nhẹ nhàng vang lên, Lâm Phong bình tĩnh mà nói không hề bức bách, hắn tự tay chậm rãi lấy ra một bao thuốc, giương trong tay, vui vẻ nói.

"Phấn gây tê dại đau nhức......!Rơi lên trên người đối phương, sẽ làm đối phương nhất thời đau đớn, do đó ảnh hưởng đến tốc độ, vừa rồi khi ngươi đấu với Bạch môn chủ, đã dùng nó, đúng không?"
"Làm sao ngươi trộm được!"
Vừa thấy thủ đoạn của mình bị vạch trần, Câu nói đầu tiên, Du Đặc đã tức giận buột miệng hỏi lại, chính là hắn không ý thức được bản thân vừa mở miệng hỏi, liền không thể nghi ngờ đã bạo lộ toàn bộ hành vi của hắn, đúng là không đánh đã khai.

"Ngươi là cái thá gì? Lại âm thầm sử dụng thủ đoạn hèn hạ như vậy, nhanh lăn xuống cho chúng ta!"
Minh chủ võ lâm không chỉ có bản sự, còn phải chú ý đến tài đức! Loại người không có bản sự lại không tài đức như ngươi, còn dám chạy lên trên đài diễu võ dương oai? Quả thực không muốn sống mà!
"Cút đi......!lăn xuống cho chúng ta"
Nhân sĩ dưới đài bắt đầu bạo động, người như Bạch Thường trong suy nghĩ của bọn hắn vốn có địa vị rất cao! Vốn là Bạch Thường chiến bại, nếu do chính bản thân hắn tài nghệ không bằng người, bọn họ cũng không có gì để nói, nhưng bây giờ biết rõ chân tướng, sự phẫn nộ này, bọn họ làm sao có thể nuốt xuống được!
"Lăn xuống đi.....Lăn xuống đi....."
Mọi người hô to, ngữ khí lạnh thấu xương! Thấy vậy, tim Du Đặc đập nhanh, giận dỗi trừng mắt Lâm Phong.

Đều do người này, vạch trần lai lịch của hắn, biết hắn dùng phấn gây tê! Nhưng bất quá nói lại, hắn trộm được phấn từ khi nào chứ? Dù sao vừa rồi trong lúc đấu, hắn hình như cũng không có va chạm vào thân thể mình a?
Du Đặc nghi hoặc, ánh mắt cũng mê man theo.Thấy vậy, Lâm Phong lại lộ ra một nụ cười xấu xa, nụ cười xấu xa tà nịnh như vậy, lại làm mấy nữ nhân nghiêng ngả ngay tại chỗ.

Tục ngữ nói Nam nhân không xấu, nữ nhân không thương! Đúng là tình hình giờ phút này a.Tuấn mỹ không tỳ vết, anh tuấn bức người, Lâm Phong nhẹ nắm gói thuốc trong tay, trong đôi mắt có hào quang sáng rọi lưu chuyển.


"Có phải ngươi đang nghĩ ta làm sao tìm được cái này hay không? Không nên hiểu lầm, vật này, trước khi lên đài, là do Vô Song công tử bên kia đưa cho ta......"
"Ngươi nói cái gì!"
Trong lòng biết mình bị đùa giỡn, Du Đặc thẹn quá hoá giận, vẻ mặt hung ác.

Nghe vậy, Lâm Phong nhìn sang Vô Song đang bình thản ngồi xem một bên, sau đó xoay đầu khêu khích nhìn Du Đặc.

"Ta nói cái gì? Ta nói.....!Tuyết công tử nhìn ra thủ đoạn của ngươi, không đành lòng có người tiếp tục bị ngươi làm hại, cho nên cố ý phái ta lên đài, đem tất cả sự tình nói rõ ra."
Lời nói chậm chạp nhưng mà đầy uy nghiêm, khiến Du Đặc lập tức sững sờ, dưới loại khí tức bức người bẩm sinh này của Lâm Phong, hắn cảm thấy mình có chút hít thở không thông.

Chân tướng đã được ban bố cho quần chúng, Bạch Thường ôm thương thế nhìn lên đài, mặc dù mặt không đổi sắc, nhưng từ trong ánh mắt tán dương kia có thể thấy được, trong lòng hắn tràn đầy hảo cảm với hành động của Lâm Phong lần này.

"Tuyết công tử thật là cực kì thông minh, đại nhân đại nghĩa a! Chịu ra tay giúp đỡ, đúng là hành động của người hiệp nghĩa!"
"Ừ! Có hiệp nghĩa, có can đảm nói ra chân tướng, quả thực xứng đáng đại diện cho nhân sĩ chính đạo trong võ lâm ta!"
"Không sai! Lần này hắn giúp bạch môn chủ, coi như đã thành bằng hữu của cả võ lâm, chuyện này, chúng ta nhất định phải nhớ rõ."
"Bất quá cũng phải nói lại, nãy giờ đều là người khác thay mặt Tuyết công tử xuất chiến, cũng không biết võ công của bản thân hắn như thế nào? Người đại nghĩa như thế, nếu như võ công rất tốt, đúng là rất thích hợp làm Minh Chủ của chúng ta, dẫn dắt chúng ta tìm Huyền Mặc lệnh về, tái hiện thịnh cảnh ngày xưa của giang hồ!"
"Đúng vậy! Bất quá chính là không biết thực lực......"
"......"
Trong nghị luận, danh vọng của Tống Ngâm Tuyết vô hình tăng lên đáng kể, nếu như nói Trữ Tiêu Băng là người sáng lập mở ra con đường này, thì Lâm Phong không thể nghi ngờ chính là thánh giả phát huy con đường này đến mức tận cùng.

Tống Ngâm Tuyết cười nhạt nhìn phản ứng của mọi người trước mắt, trong lòng biết Lòng dân hướng về đâu, thì đại thế phát triển theo đó đồng thời, vì sự bảo vệ của Lâm Phong mà cảm thấy vui vẻ.

Tay Vô Song mân mê gói thuốc Lâm Phong ném bay trở về, sắc mặt có nét cười.

Sau đó giương mắt nhìn, khóe môi lạnh nhạt.


Tống Ngâm Tuyết thấy vậy, đôi mắt sáng lên, nở nụ cười như có như không, cho thấy một thâm ý khác, bàn tay thon nhỏ khẽ khép quạt xếp lại, trầm giọng nói
"Đến rồi."
"Đến rồi? Ai đến rồi!"
Mọi người xung quanh nghe không hiểu, tuy chỉ có bọn người của Ngâm Tuyết đều thầm hiểu trong lòng.

"Đồ vô dụng!"
Một câu nghiêm nghị vang lên theo một trận gió xoáy cuốn tới, một nữ tử mặc áo bào màu đỏ chót tươi đẹp chợt xuất hiện ở trước mặt mọi người, hai chân điểm nhẹ, thân thể rơi xuống trên võ đài.

"Chủ tử."
"Xuống dưới đi!"
Du Đặc hai tay ôm quyền, hành lễ, thấy vậy, trên mặt nữ tử áo đỏ yêu mị hiện lên một tia màu xám, quay đầu nói với hắn.

"Dạ!"
Chủ tử có lệnh, thuộc hạ vâng theo, kỳ thật trong lòng Du Đặc, hắn còn ước gì có thể rời đi nhanh chút.

"Dạ vương gia, đã lâu không gặp......"
Nữ tử áo hồng nhếch mày, trên gương mặt yêu mị tươi đẹp, có hào quang bắn ra bốn phía, nàng xoay người chuyển động, thân thể uyển chuyển như rắn nước, khiến cả người nàng nhìn có vẻ vô cùng xinh đẹp hoa lệ.