Vương Phi Ngày Ngày Đòi Hưu Phu

Chương 310




Chương 310

Giống như hai người cùng gặp nạn đi chung với nhau rồi hòa lại làm một lúc nào không hay. Hết thảy đều tựa như nước chảy thành sông.

Lễ tang của Tứ di nương xử lý vô cùng đơn giản, hai ngày sau liền lập tức hạ táng.

Lãnh Băng Cơ và Mộ Dung Phong cùng nhau đến đón Thanh Họa đến Vương phủ ở.

Tiết di nương cúi đầu đưa tiễn, không giống với bộ dạng hăm hở như trước, trên mặt hiện rõ có chút suy sụp.

Thanh Họa lạnh lùng nhìn bà ấy, trong ánh mắt tràn đầy thù hận.

Lãnh Tướng trải qua hai ngày này, tâm tình đã dịu đi, nghe nói Mộ Dung Phong cũng đến rồi, liền đích thân ra tiếp đãi.

Ông ta xuất hiện là có ý đồ, Lãnh Băng Nguyệt khóc lóc sướt mướt, nói ra chuyện Lãnh Băng Cơ châm ngòi ly gián, không từ thủ đoạn, năn nỉ ông ta tha thứ trước mặt Mộ Dung Phong.

Lòng bàn tay là thịt, mu bàn tay cũng là thịt, càng huống hồ, ông vẫn luôn cố chấp thiên vị đứa nhi nữ thứ hai này.

Ông ta thử thăm dò Mộ Dung Phong: “Băng Nguyệt cũng đã ở Tướng phủ mấy ngày rồi thì cùng với Vương gia đến Vương phủ nhé?”

Mộ Dung Phong cảm thấy lúc này đề cập đến chuyện hưu thê không hay lắm: “Vậy ngày mai ta cho người đến đón muội ấy về.”

“Có phải Băng Nguyệt đã làm sai chuyện gì rồi không? Vương gia cứ răn dạy, hãy cho nó cơ hội sửa đổi. Nó được nuông chiều từ nhỏ, ở nơi khác sống không quen lắm.”

“Việc này, hôm khác chúng ta sẽ cùng thương lượng. Hôm nay, chúng ta mang tiểu muội qua phủ ở tạm mấy ngày.”

Nghe lời này, Lãnh Tướng lập tức cảm thấy giọng điệu của Mộ Dung Phong không đúng, trong lòng không yên, trừ phi là Lãnh Băng Nguyệt đã phạm phải sai lầm không thể tha thứ?

Ông ta còn chưa mở miệng hỏi, Thanh Họa đã vùng ra khỏi tay của Lãnh Băng Cơ, xoay người quỳ gối trước mặt ông ấy.

“Phụ thân, di nương của con chết oan uổng, lẽ nào người không định thay bà ấy đòi lại công đạo hay sao? Cứ để hung thủ hại chết di nương của con nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật như thế, tiếp tục đắc ý ở Tướng phủ như thế sao?

Lãnh Tướng bị hỏi không biết nói gì.

Tiết di nương liền đứng sau lưng Lãnh Tướng, có chút lúng túng, xấu hổ: “Tứ tiểu thư, ta thừa nhận là ta có chút không đúng…..”

“Không phải một chút, chính là bà hại chết di nương của ta!” Thanh Họa nói như đinh đóng cột: “Bà còn không chịu thừa nhận!”

Có vài lời, Tiết di nương đã kiềm nén hai ngày rồi, không chỗ khiếu nại, nghe Thanh Họa trước mặt nhiều người chỉ trích mình như thế liền nhịn không được.

“Ta thừa nhận, ngày hôm đó ta đã nổi nóng, lời lẽ quả thật có chút không đúng, đối với Tứ di nương không được tôn kính cho lắm. Nhưng mà có trời đất chứng giám, chúng ta cũng chỉ là nói vài câu mà thôi, ai ngờ bà ấy lại nhất thời nghĩ không thông mà tự sát chứ. Trong lòng ta cũng rất khó chịu.”

“Nếu như bà khó chịu, việc nên làm là sám hối, chứ không phải biện bạch! Bà chỉ đang sợ phụ thân sẽ trách tội bà, chứ chẳng hề có chút ăn năn hối lỗi nào.”

Thanh Họa nói trúng tim đen, chỉ trích nói.

Lãnh Tướng hít sâu một hơi: “Con nó nói đúng, chuyện này bà cũng có trách nhiệm, quả thật phải vì nó mà trả giá.”

Tiết di nương vừa nghe liền sợ hãi.

“Ta thật sự bị oan!” Tiết di nương liếc nhìn Thanh Họa trợn mắt, cắn răng nói: “Nói sự thật cho ông ấy biết đi, cái chết của Tứ di nương là có ẩn tình khác.”

“Ăn nói hồ đồ!”

“Hôm nay nếu đã nói đến nước này, cũng không có người ngoài, ta đành nói sự thật vậy. Người khác nói gì ta không sợ, nhưng ta không muốn đứa trẻ Thanh Họa này hiểu lầm cả đời. Cái chết của Tứ di nương, ta quả thật có trách nhiệm, nhưng nhiều lắm cũng chỉ một nửa, ép chết Tứ di nương còn có người khác.”

Lãnh Tướng run run ngón tay chỉ vào mũi Tiết di nương: “Bà còn muốn trốn tránh trách nhiệm sao? Ta không trừng phạt bà, ngược lại bà còn đổ oan cho người khác.”

Tiết di nương vừa nhấc vạt váy, chạy đến quỳ xuống trước mặt Lãnh Tướng.