Vương Phi Ngày Ngày Đòi Hưu Phu

Chương 582




Chương 582

“Trên đường bao nhiêu là cô nương, thê tử lớn thê tử bé của đệ nhiều như vậy, sao không đón họ về?”

Giờ đây xem ra muốn tìm người thay mình hộ tống con tin cũng không có ai.

Một người ngay cả cha ruột của mình cũng không nhận cho dù có gọi hết anh hùng hào kiệt đến đây cũng không đấu được nàng.

Tề Cảnh Vân bĩu môi: “Từ ngày đầu tiên lập ra Phi Ưng Vệ, ta đã nghĩ sớm muộn cũng có ngày như hôm nay.

Nghe thiên hạ nói, người không thương cha nương mình thì có rất nhiều, nhưng hổ dữ không ăn thịt con.

Hơn thế nữa.

Hắn cúi đầu, lạnh lùng nói: “Người mà Cảnh Vân thích đã lấy người khác rồi.”

Đúng là người có mắt nhìn đời, không lấy cũng tốt, đỡ hại thêm một mạng người.

Tề Cảnh Vân xiêu vẹo đi thẳng ra khỏi biệt thự, đặt nàng lên xe ngựa, sau đó mặc áo choàng gấm rồi lên xe.

Khẽ dặn dò người đánh xe: “Đi.”

Người đánh xe nghiêng người, ngồi bên cạnh xe, trong tay giơ roi lên, quay đầu xe, hướng bên ngoài biệt thự chạy đi.

Lãnh Băng Cơ nhìn thấy hắn ta mặc một chiếc áo khoác da cừu, đội mũ da chó trên đầu, vành mũ bị tụt xuống thấp, cằm và cổ đều thu vào trong cổ áo dựng đứng, chỉ có mũi của hắn ta lộ ra bên ngoài thở hổn hển.

Lãnh Băng Cơ hỏi: “Cả hai chúng ta không cần thay y phục nữa sao? Cứ đi ra ngoài như vậy sao?”

“Không cần.”

Tề Cảnh Vân nói: “Ở ngoài đường núi, có một cái quan tài đang chờ tẩu.”

Lãnh Băng Cơ rùng mình, ngay lập tức im lặng.

Nhưng vẫn có một chút lo lắng.

“Bụng của ta như vậy liệu nắp quan tài có thể đây được không? Đệ chuẩn bị cho ta quan tài như thế nào? Mỏng quá ta không nằm được.

Ta sợ.

Không đúng, tốt nhất là mỏng một chút.

Vạn nhất ai thấy ta không thuận mắt, chặn luôn ống khí thở ra ngoài thì phải làm sao? Tốt nhất vẫn nên mỏng một chút, dễ thở.”

Tề Cảnh Vân bất lực lắc đầu: “Chẳng lẽ tẩu không lo liệu sẽ sống hay chết trước khi bước vào quan tài ư?”

Lãnh Băng Cơ sắc mặt lập tức bi thương: “Đệ rõ ràng đã nói rõ, sẽ giữ lại cái mạng này để đổi lấy gia sản sao? Không thể bất tín như vậy.”

“Giữ hay không giữ tính mạng của tẩu ta nói không tính, phải xem ý tứ của Mộ Dung Phong.”

Tề Cảnh Vân chỉ phía trước nói: “Nhìn xem, hắn tới đón tẩu rồi.”

Lãnh Băng Cơ ngẩng mặt lên, ở con đường núi phía trước, Mộ Dung Phong đang cưỡi ngựa, hơi nhíu mày nhìn xe ngựa càng ngày càng gần, mím chặt môi mỏng, áo gấm bay trong gió.

Dù đã kiệt sức khuôn mặt luộm thuộm chỉ nhìn thấy râu quai nón, Lãnh Băng Cơ không khỏi thốt lên: “Đẹp trai quá.”

Tề Cảnh Vân một tay vén rèm lái xe, như gặp lại bạn cũ đã lâu không gặp, nhiệt tình chào hỏi: “Biểu ca, chào buổi sáng.”

Mộ Dung Phong chậm rãi nói: “Hai từ biểu ca này ta không dám nhận.”

Tề Cảnh Vân lắc đầu: “Biểu ca, huynh thật sự vô vị.

Thê tử của huynh thú vị hơn huynh nhiều, ở với nàng ta mấy ngày nay vui thật.”

Mộ Dung Phong nắm chặt tay cầm cương ngựa: “Bỏ kiểu khiêu khích ấy đi, không cần phải làm như vậy, vô dụng thôi.”

“Thê tử của huynh đang nằm trong tay ta đấy, biểu ca.”