Vương Phi Si Ngốc Không Dễ Chọc

Chương 113: Trọng sinh07




Đuôi lông mày của Măc Ngạo Đình nhíu lại, ánh nến chiếu mặt của hắn làm cho người ta nhìn không rõ nét mặt, "Sùng Hoa thế nào? Không phải vừa cho thái y xem qua sao."

Trường An cúi đầu, trả lời: "Hoàng thượng, nghe nói là sốt cao, có thể đã bị nhiễm phong hàn."

Tâm tư của hoàng thượng Trường An quả thật nhìn không thấu, chẳng qua đối với việc Âu Dương Sùng Hoa bị bệnh vẫn động lòng trắc ẩn, không khỏi chen miệng nói: "Hoàng thượng, nô tài cho Lý thái y đi xem bệnh được không?"

Mặc Ngạo Đình nhạy bén ngẩng đầu, thì thấy bóng dáng Ngân Tụ xông vào trong cung.

Ngân Tụ ở ngoài cửa chờ đã lâu mà không thấy Trường An ra ngoài, trong lòng lo lắng cho bệnh tình của Âu Dương Sùng Hoa, cũng không thể chờ đợi thêm được nữa, liền chạy vào phòng của Mặc Ngạo Đình.

Ngân Tụ đi tới trước mặt Mặc Ngạo Đình thì khẽ cong đầu gối, quỳ xuống, vội vàng nói: "Hoàng thượng, tiểu thư hình như bị nhiễm phong hàn, hiện tại đang sốt, thần trí có chút mơ hồ, cầu xin hoàng thượng cho thái y qua chẩn bệnh, nô tỳ sợ chậm trễ, tiểu thư… nàng…"

Nói đến đây , nàng nghĩ đến giờ phút này tiểu thư đang một mình nằm ở trong phòng lạnh như băng, không biết bệnh tình ra sao rồi thì không nhịn được mà nghẹn ngào.

Trường An cảm thấy căng thẳng, hôm qua thân thể của Âu Dương Sùng Hoa cũng chỉ suy yếu một chút, cũng chỉ mới qua một đêm chẳng lẽ đã trở nặng.

Mắt Trường An không khỏi nhìn Mặc Ngạo Đình, hắn mặc dù nhìn không thấu suy nghĩ của chủ tử, nhưng Âu Dương Sùng Hoa cũng thật đáng thương, Trường An cũng nhìn thấy, những việc làm những hành động của hoàng thượng đối với Âu Dương Sùng Hoa từ lâu đã không còn bình tĩnh như trước đây.

Mặc Ngạo Đình buông quyển trục ( ở đây có thể hiểu nôm na là những văn thư của quan lại) trong tay xuống, phất tay áo, ngẩng mặt, ưu nhã từ trên ghế đứng lên, đi về phía cửa sổ.

Hắn nhìn ngoài cửa sổ, mưa dần dần lớn, đã có thể nghe rõ âm thanh "leng keng" của nước mưa rơi trên mái hiên.

Ngoái đầu nhìn lại, nhìn về phía Ngân Tụ vẫn quỳ trên mặt đất dập đầu liên tiếp, nhướng mày nói: "Hôm nay xem ra rất lạnh, mưa lại lớn."

Ngân Tụ thấy Mặc Ngạo Đình lãnh đạm như thế, trong lòng có chút thất vọng, nhưng vẫn không muốn buông tha, năn nỉ nói: "Hoàng thượng, van cầu ngài, van cầu ngài cứu …cứu… tiểu thư đi hoàng thượng"

Vừa nói vừa dập đầu trên đất.

Mặc Ngạo Đình quay đầu, chậm rãi đi trở về trước bàn, cầm quyển trục, lại xem.

Trường An nâng mắt, liếc nhìn Mặc Ngạo Đình, ngay sau đó cong thân, đi tới Ngân Tụ, nói: "Đi thôi."

"Trường An công công, vậy tiểu thư nhà ta…"

Ngân Tụ nhìn Trường An, nàng hiện tại chỉ cầu hoàng thượng có thể khai ân, cho thái y đến xem bệnh cho tiểu thư.

"Mau về đi, chăm sóc thật tốt cho tiểu thư nhà ngươi."

Trường An nửa ép buộc kéo Ngân Tụ đi ra ngoài.

"Không được a... Trường An công công,thân thể tiểu thư thật không tốt, phải mời thái y đến xem mới được, Trường An công công."

Ngân Tụ gấp đến độ đẩy Trường An ra, lại muốn chạy tới Mặc Ngạo Đình.

Chỉ tiếc, nàng còn chưa đi được một bước, thì bị Trường An kéo lại, bị hắn mạnh kéo đi ra khỏi cửa cung.

"Trường An công công, không thể như vậy, tại sao hoàng thượng không chịu tìm thái y xem bệnh cho tiểu thư?

Ngân Tụ ở cửa ra vào, chảy nước mắt, khóc hỏi Trường An.

Trường An lắc đầu mà thở dài một hơi, "Ngân Tụ, trở về đi thôi, chăm sóc tiểu thư nhà ngươi cho tốt." Dứt lời, Trường An vung phất trần, xoay người, liền vào trong cung.

NgânTụ đi trên bậc thang, mưa nhỏ sắp trở nên lớn hơn, sắc trời một mảnh âm u, trước cửa nước mưa đã tụ thành vũng nước.

Nàng nâng mắt nhìn căn phòng phía tây một chút, vừa nghĩ tới Âu Dương Sùng Hoa hiện tại không biết sống hay chết nằm ở trên giường, trong lòng đau xót, cắn răng, cuối cùng hai chân vừa gập, quỳ xuống đất trong cơn mưa.

Dưới ánh nến, mưa càng ngày càng lớn, Trường An thỉnh thoảng nhìn một chút người vẫn ngồi ngay ngắn xem quyển trục, lại thỉnh thoảng đem ánh mắt chuyển sang cửa.

Nhìn bóng người quỳ trong mưa, đừng nói là cứu Âu Dương Sùng Hoa, chỉ sợ ngay cả Ngân Tụ cũng sẽ ngã bệnh.

Trong lòng Trường An tuy không đành lòng nhưng cũng không dám không vâng lời Mặc Ngạo Đình, chỉ có thể chờ đợi.

Không biết qua bao lâu, cuối cùng Mặc Ngạo Đình buông quyển trục xuống, vuốt vuốt cần cổ, sau đó thả lỏng thân thể dựa vào cái ghế nhắm mắt lại, tựa như ngủ say.

Trường An hạ quyết tâm, đi tới bên người chủ tử, nhỏ giọng, hỏi: "Hoàng thượng, tiểu thư Sùng Hoa bị bệnh là thật, có lẽ là bởi vì vết thương hôm qua đã chuyển biến xấu chăng?

Mặc Ngạo Đình cắn môi, cũng không mở mắt, "Trường An,, trẫm rất vô tình sao?”

Trường An hai đầu gối khẽ cong, quỳ trên mặt đất cúi đầu, "Nô tài không dám."

Mặc Ngạo Đình lặng lẽ mở mắt, mỉm cười nhìn Trường An quỳ trên đất, nói: "Đi thôi, trẫm cũng nên đi xem Sùng Hoa một chút."

Trường An thủy chung cúi đầu, đột nhiên nghe được lời Mặc Ngạo Đình, có chút phản ứng không kịp.

Cho đến khi Mặc Ngạo Đình đứng lên, đi tới cửa cung, lúc này tinh thần chợt phục hồi lại, bước nhanh lên phía trước, lên tiếng: "Hoàng thượng, nô tài đi trước dẫn đường cho ngài.”

Trường An cầm lấy cây dù xanh che mưa cho Mặc Ngạo Đình.

Mặc Ngạo Đình đi tới trước mặt Ngân Tụ, "Còn không mau đứng lên, đi thôi."

Cả người Ngân Tụ bị ướt, trên mặt không biết là nước mắt hay nước mưa, nức nở , "Hoàng thượng"

"Còn không mau đứng lên, hoàng thượng muốn ngươi dẫn đường.”

Trường An vội vàng nháy mắt ra dấu với Ngân Tụ.

Ngân Tụ ngây ngô trợn to hai mắt, nàng có chút không dám tin nhìn Mặc Ngạo Đình.

"Mau a, nhanh lên một chút."

Trường An vừa cầm dù che mưa, vừa thúc giục Ngân Tụ.

Đầu óc Ngân Tụ vẫn có chút chậm chạp, nhưng vẫn lập tức từ dưới đất đứng dậy, ý vị gật đầu, đồng ý nói: "Dạ, nô tỳ dẫn đường cho hoàng thượng…dẫn đường cho hoàng thượng,”