Vương Phi Si Ngốc Không Dễ Chọc

Chương 140: Trọng sinh 33




Mặc Âm Trần sau khi thay lại quần áo thỏa đáng, liền bước ra khỏi phòng ngủ của mình, đi vào phòng khách. . . . . .

Người còn đang ở bên ngoài, từ trong phòng khách đã truyền đến tiếng vang.

Một thiếu nữ mặc váy hoa đứng thẳng trên cửa hành lang, từ đằng trước đang ngắm nhìn hắn.

Nàng cao quý thêm phần ung dung, được ánh trăng làm nổi bật lên như một vị nữ thần thuần khiết.

Công chúa Đức Thanh Oản Vu Tinh, Đại công chúa Ngô Hạo Quốc, lần này tới cũng là sứ giả dâng nộp chiếu thư hàng phục.(đầu hang + khuất phục)

Mặc Âm Trần đi lên phía trước, nô bọc trong sảnh lần lượt lui ra, không gian rộng lớn trong lúc này chỉ còn hai người bọn họ.

"Âm Trần."

Oản Vu Tinh cất bước đi lên, vội vàng đi đến trước người của Mặc Âm Trần.

"Oản Vu Tinh, mấy ngày nay thật xấu hổ, ta có chút chuyện, không thể đi tìm ngươi, không nghĩ tới, ngươi thật đã tới đây."

Mặc Âm Trần dẫn Oản Vu Tinh đi vào trong sảnh.

Oản Vu Tinh thu lại ánh mắt, đôi mắt ngày thường sáng ngời, giờ phút này lại như có chút ảm đạm.

"Thế nào Oản Vu Tinh, nhìn dáng vẻ này của ngươi, có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?"

Mặc Âm Trần cùng oản Vu Tinh ngồi vào chỗ của mình, ngẩng đầu lên đối diện nhìn nàng vẫn đang cúi đầu xuống, không khỏi có chút nghi ngờ.

Oản Vu Tinh từ từ ngẩng đầu lên, tay nàng cứ cuộn khăn gấm, bộ dáng như muốn nói cái gì rồi lại thôi, còn mang theo vài phần bất đắc dĩ cùng bối rối.

"Oản Vu Tinh?"

Trong lòng Mặc Âm Trần có chút lo lắng nổi lên.

Mặc dù Oản Vu Tinh là công chúa Ngô Hạo Quốc, đã từng là kẻ địch của hắn, nhưng cũng chính là bởi vì như vậy, trong lúc giao chiến, hắn vô ý bị thương, nếu không phải là Oản Vu Tinh cứu giúp, chỉ sợ hiện tại hắn cũng không thể nào ngồi ở chỗ này.

Đừng nói chi là trong kỳ hạn một năm ngắn ngủi có thể đánh bại Ngô Hạo Quốc.

Đối với Oản Vu Tinh, Mặc Âm Trần có một phần cảm kích, hơn nữa trong lúc ở chung cùng Oản Vu Tinh, hắn đã xem nàng như một tri kỷ, cũng trở thành bằng hữu.

Bởi vì, bọn họ có một phần cố chấp giống nhau.

Giống nhau trong lòng chỉ nhớ đến một người. . . . . .

"Âm Trần, ta rất sợ, rất sợ. . . . . ."

Thân mình Oản Vu Tinh run rẩy, vẻ sợ hãi hiện lên trên mặt, nàng thật sự rất sợ hãi, sợ Hách Nhi xảy ra chuyện, sợ nàng cuối cùng sẽ bị mất đi tất cả.

"Thế nào, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ là Hách Nhi có chuyện?"

Mặc Âm Trần nghĩ đến có khả năng đó, có thể khiến cho Oản Vu Tinh không từ bỏ như vậy, cũng chỉ có Hách Nhi.

"Âm Trần, Từ Đào Nhi vẫn luôn ép bức ta, hôm nay thậm chí nàng còn uy hiếp ta, nếu như ta không thể thỏa mãn nàng, sẽ đem thân thế Hách Nhi công khai với người đời, ta không thể a, ta không thể để cho người ta biết, Hách Nhi là hài tử của ta. . . . . ."

Oản Vu Tinh bối rối vô lực cúi đầu, nàng đã không biết mình còn có thể đi cầu người nào giúp.

Đối với vương triều Lung Nguyệt mà nói, nàng bất quá chỉ là một công chứa mất nước, thân phận hôm nay vốn đã hèn mọn không chịu nổi.

Huống chi, lần này nàng đến mục đích chủ yếu là cùng vương triều Lung Nguyệt hòa thân.

"Ta biết, ta biết rõ Oản Vu Tinh."

Mặc Âm Trần đứng lên, đi tới bên người Oản Vu Tinh, hắn cúi người, tay nắm bờ vai của Oản Vu Tinh. . . . . .

"Âm Trần. . . . . ."

Bởi vì phần quan tâm này của mặc Âm Trần, mà Oản Vu Tinh không kiềm chế được, nhào vào trong lòng hắn.

Mặc Âm Trần cúi mắt xuống, nhìn Oản Vu Tinh nức nở trong ngực, có chút luống cuống. . . . . .

Hiện tại hắn cũng chỉ có thể chờ đợi cảm xúc Oản Vu Tinh bình tĩnh trở lại. . . . . .

Trong không gian yên tĩnh, chỉ có tiếng nức nở đè nén, thỉnh thoảng vang vọng mất đi. . . . . .

Mặc Âm Trần cũng không biết cứ như vậy mặc cho Oản Vu Tinh khóc bao lâu.

Mãi đến khi nàng dần dần bình tĩnh lại, Mặc Âm Trần mới mở miệng, nói: "Oản Vu Tinh, ngươi tính toán làm thế nào?"

"Từ Đào Nhi nhất định phải trừ đi, người này không đáng tin cậy, hơn nữa ta cũng không thể đem Hách Nhi giao cho người như vậy."

Oản Vu Tinh đưa ra tay áo, lau đi nước mắt, nàng hạ quyết tâm nói ra.

Giữa đôi mắt tràn ngập sương mù lóe sáng một tia lạnh lẽo.

"Nếu ngươi thật sự quyết định, ta sẽ giúp ngươi."

Mặc Âm Trần dìu Oản Vu Tinh, mặc dù nước mắt đã bị lau đi, nhưng thân thể Oản Vu Tinh vẫn chưa hết run rẩy, ngược lại càng phát ra kịch liệt.

"Ta biết, bây giờ người có khả năng giúp được cho ta, cũng chỉ có ngươi, Âm Trần, chẳng lẽ ngươi không thể tiếp nhận đề nghị của ta sao?"

Oản Vu Tinh chợt bắt lấy tay Mặc Âm Trần, nàng có vẻ có chút kích động.

"Không ——"

Mặc Âm Trần nhỏ giọng nói một tiếng, bước nhanh qua người của Oản Vu Tinh quay đi.

Mặt Oản Vu Tinh xám như tro tàn, lại cúi thấp đầu xuống, tiếng nức nở nghẹn ngào lần nữa vang vọng trong không gian. . . . . .

Mặc Âm Trần đưa lưng về phía Oản Vu Tinh, hắn biết hắn cự tuyệt đối với Oản Vu Tinh sẽ mang đến tổn thương rất lớn.

Nhưng hắn không cách nào tán thành đề nghị của Oản Vu Tinh, hắn không thể cưới nàng, cho dù chỉ là vì Ngô Hạo cùng Lung Nguyệt!

"Thật xin lỗi, Âm Trần, nếu ngươi thật sự không muốn, quyết định như vậy đi."

Oản Vu Tinh run run bờ vai, mỗi một chữ như là rất cố gắng từ sâu trong cổ họng không lưu loát nói ra.

"Oản Vu Tinh, không phải là ta không muốn giúp ngươi, mà ta thật sự không làm được. Ta đã đáp ứng với Sùng Hoa, lần này trở về sẽ cưới nàng. . . . . ." Mặc Âm Trần nói đến đây, dừng lại, nhìn vào trong ánh mắt Oản Vu Tinh, hắn lại nói thêm: "Coi như Sùng Hoa hiện tại không có tin tức, nhưng ta tin tưởng nàng nhất định còn sống, cho nên. . . . . ."

"Ta hiểu, ta biết rõ , ngươi cũng có nói với ta rồi, những ngày sống ở Ngô Hạo, ngươi cũng đem chuyện tình của ngươi cùng Sùng Hoa nói cho ta nghe, ta làm sao có thể không biết trong lòng ngươi chỉ có Âu Dương Sùng Hoa."

Oản Vu Tinh không phải là không biết, nhưng bởi vì trước mắt chỉ có biện pháp này là tốt nhất.

Vừa có thể thành công, vừa cùng Lung Nguyệt hòa thân, lại có thể không bại lộ chuyện của nàng. . . . .

Nàng biết mình rất ích kỷ, nhưng nàng cũng không có cách nào.

Nếu như nàng có thể lựa chọn, nàng tuyệt đối sẽ không làm Mặc Âm Trần khó xử, càng sẽ không mang hài tử của mình giao cho Từ Đào Nhi!