Vương Phi Tỷ Phú

Chương 19




Nó rơi xuống vực. Một cái vực không thấy đáy, gió thổi mạnh, khí lạnh. Nó nhắm mắt, nhớ lại bài học ở Thánh Huy. Thông thường, dưới mỗi cái vực như thế này, hoặc là rừng rậm, hoặc là sông sâu. Nó biết, với kĩ năng mình học được, chuyện leo lên vực hoàn toàn dễ dàng (VTL: Thấy chưa? Là dễ dàng đấy ạ, nếu là người khác thì...) Thở ra một hơi, cái vực này rất sâu, chắc còn lâu mới rớt xuống.

....................

Một canh giờ sau.

Liếc mắt xuống dưới, nó nhìn thấy một khu rừng.

Roạt...

Chiếc áo trắng đẹp đẽ bị nó xé ra không thương tiếc (áo váy cổ đại nhiều tầng nhiều lớp nha, đừng nghĩ chị ấy ko mặc gì ạ)

Bụp...

Nó rớt xuống một cái cây rất lớn, trông như là đã nhiều năm. Quấn cái áo xung quanh một cái cành, nó giữ nguyên trạng thái... lơ lửng cách mặt đất vài thước. Nhìn xuống đất, thả lỏng tay, nó rơi xuống.

Bụp...

Cái mông tội nghiệp tiếp đất một cách rất không thể đẹp mắt hơn.

Áo váy tơi tả. Gương mặt lạnh như băng. Ánh mắt mơ màng như vừa ngủ dậy. Làn da trắng hồng đầy những vết xước. Những ngón tay thon dài đang nghịch nghịch cái trâm cài. Mái tóc xõa ra, rủ xuống che đi cánh mũi đang phập phồng tức giận.

Âu Tinh Mặc trước nay rất ghét bị đau cũng rất ít bị thương. Bây giờ lại bị rơi xuống vực mà nó lại không nhớ là đã đắc tội gì cô ta, thật sự là tức giận.

...................

Nó lết cái thân tàn đi dọc theo một dòng sông.

Rào... rào...

Tiếng nước chảy mạnh, thu hút được sự chú ý của ai đó. Nó đi tiếp, lại gần nơi phát ra âm thanh.

Một thác nước.

Những dòng nước trong vắt chảy xuống. Cuộn bọt tung trắng một dải dài. Tia sáng mặt trời lấp lánh. Vài chiếc cầu vồng nhỏ hiện lên. Gió lạnh.

Soạt.. soạt...

Nó ngồi bên cạnh chiếc hồ dưới thác, thả chân xuống nước lạnh, quẫy.

Ùm....

Từ dưới nước, một bóng người trồi lên một cách bất ngờ.

Hắn quay lại, nhìn nó, cũng bất ngờ không kém.

Những giọt nước lăn xuống theo những đường cong cơ thể đầy quyến rũ. Mái tóc dính nước áp chặt vào mặt. Đôi mắt hẹp dài sắc lạnh. Chiếc môi mỏng nhếch lên như có như không. Làn da trắng bệch chảy một vết dài huyết sắc.

Nó bất chợt mở miệng:

- Lâu rồi không gặp, tên ngươi? (Mới có 3 hôm mà chị bảo là lâu rồi á?)

Hắn nhìn nó, vẻ vui mừng không giấu diếm hiện lên trong đôi mắt.